Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 36

Ngoại truyện: Đậu nhỏ ngọt ngào (Cố Triêu Sính x Tạ Chi Dao)

Chương 1

Edit: Dii + Beta: Chanh

*****

Part 1

Suýt nữa Tạ Chi Dao phải bỏ mạng ở căn phòng xa lạ này rồi. Cậu lau nước mắt, dán miếng tránh nhiệt thật chặt rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó cậu bật quạt thông gió, đợi trên người không còn mùi gì nữa mới dám bước ra ngoài.

Anh bảo vệ kia vẫn còn đứng bên ngoài, nhưng mà trông mặt hắn ta khá quạu, tựa như đang hờn dỗi điều gì. Tạ Chi Dao nhìn đến ngây người, cảm thấy đường nét của anh trai bảo vệ này tinh tế cao ngạo hơn những người khác, không giống bảo vệ bình thường, nhưng cậu bị pheromone tỏa ra trong kỳ phát tình làm cho mơ màng, chẳng hơi đâu mà suy nghĩ kỹ.

Gương mặt không cảm xúc của người này rất đẹp, anh tuấn hơn cả mấy tên Alpha trong giới giải trí, từ hàng mày kiếm đến khuôn hàm góc cạnh đẹp đẽ kia đều hợp gu của Tạ Chi Dao, Tạ Chi Dao dùng ánh mắt trộm ghi nhớ dáng vẻ của hắn.

Tạ Chi Dao hơi mất tự nhiên, đưa tay ra chọt chọt cánh tay của Cố Triêu Sính: “Cảm ơn anh nha anh bảo vệ.”

Cố Triêu Sính tỉnh táo lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Omega kia đang đứng cách mình quá gần, bèn vội vã lùi về sau một bước, sợ pheromone ngọt ngấy của cậu bám lên người mình.

Tạ Chi Dao cho rằng người này vẫn còn nghi ngờ thân phận của mình, cậu bèn chân thành giải thích với hắn: “Anh trai bảo vệ này, tôi thật sự không phải ăn trộm đâu, tôi tên Tạ Chi Dao, là nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của anh Kỳ, Kỳ Hạ. Hôm nay tôi được anh ấy dẫn đến để biểu diễn. Tôi rất thích thầy Đồ Ngôn, định nhân lúc lễ cưới chưa bắt đầu đi tìm anh ấy xin chữ ký, nhưng mà chưa kịp gặp anh ấy thì đã bị anh bắt được…”

Cố Triêu Sính bắt lộn trọng điểm: “Cậu thích Đồ Ngôn?”

“Đúng thế, anh ấy là nam thần của tôi đó.”

Năm phút trước Cố Triêu Sính mới bị lép vế trước Đồ Ngôn. Bây giờ nghe câu này xong, hắn lập tức nổi giận, nhíu mày nói: “Chả có mắt nhìn.”

Tạ Chi Dao vốn định bênh thần tượng theo phản xạ, nhưng cảm thấy việc tranh chấp với một anh bảo vệ xa lạ chẳng có ý nghĩa gì, bèn nhún vai im lặng không nói tiếp.

Ngay lúc này, điện thoại trong túi của cậu đổ chuông, vừa ấn nhận máy đã nghe giọng người quản lý hét lên: “Tạ Chi Dao, cậu chết ở xó nào rồi hả?!”

Tạ Chi Dao hết hồn, cúp điện thoại, vội vã chạy về. Mới bước ra ngoài một bước, lại như nghĩ tới chuyện gì đó, cậu xoay người vẫy tay với Cố Triêu Sính: “Tôi phải lên biểu diễn rồi, tạm biệt anh bảo vệ nha.”

Cố Triêu Sính cúi đầu liếc nhìn bộ u phục cao cấp được đặt may với giá trị sáu con số trên người mình, không hiểu nổi sao có người mù đến mức coi hắn là bảo vệ.

Hắn liếc về phía cạnh cửa phòng, thấy một quyển sổ nhỏ, trông như sổ ghi chép. Cố Triêu Sính nhặt lên, trên mặt bìa là hình chibi chó nhỏ mèo nhỏ, bên dưới viết ba chữ Tạ Chi Dao to đùng.

Nét chữ nhẹ nhàng, trông tròn tròn ngốc ngốc, y chang người viết.

Trên sổ còn thoang thoảng mùi hương, Cố Triêu Sính kề sát vào mới phát hiện ra là mùi đào mật.

Lông mày của hắn lại nhíu thêm lần nữa, omega đúng là đồ đáng ghét.

Trước khi lễ cưới chính thức bắt đầu, Cố Triêu Sính ngồi vào chỗ của mình. Mẹ Cố đi tới cạnh hắn, chỉ về hướng Đông Nam, hạ thấp giọng hỏi hắn: “Triêu Sính, con thấy cô gái họ Tần kia thế nào?”

Cố Triêu Sính không thèm nhìn: “Chẳng ra làm sao.”

Mẹ Cố bực mình đập lên bả vai hắn: “Trầm Bạch có con luôn rồi, sao đến cả người yêu mà con cũng chẳng có?”

“Có liên quan gì nhau đâu hở mẹ?”

Mẹ Cố tức sôi gan: “Bỏ đi, mẹ mặc kệ con, con ôm cái nết đáng ghét của con sống hết đời đi.”

Cố Triêu Sính im lặng, hắn không hiểu tại sao mẹ cứ cố chấp sắp xếp cho hắn đi xem mắt, cũng chẳng hiểu sao người nhà của hắn lại lo hắn sống cô đơn suốt đời. Rõ ràng hắn đang sống rất tốt, công việc bận rộn, sinh hoạt cũng phong phú.

Cuộc sống hai mươi bảy năm nay của Cố Triêu Sính đều dành hết cho em trai Cố Trầm Bạch. Nhưng mà giờ Cố Trầm Bạch có vợ có con rồi, không còn thời gian tán gẫu với hắn như trước đây nữa. Cố Triêu Sính dần dần thích ứng, không lâu sau đó thành công chuyển mục tiêu của cuộc sống lên công việc. Công việc hắn đảm nhận ở Hoa Thịnh vẫn rất thuận lợi, chuyện lớn chuyện nhỏ hầu như chiếm hết quỹ thời gian của hắn.

Hắn cảm thấy vậy cũng tốt, nhưng mọi người lại bảo hắn cuồng công việc, giọng điệu của họ còn chứa ý phê bình.

Cứ như việc gì hắn làm cũng có sai lầm.

Mẹ Cố đi đến bàn khác chào hỏi khách khứa, mấy phút sau, ánh đèn tối lại, màn biểu diễn bắt đầu.

Cố Triêu Sính không có hứng thú với chuyện nhảy nhót của người trẻ, nhàm chán đánh giá xung quanh, tầm mắt vô tình lướt lên sân khấu rồi đột nhiên dừng lại.

Omega nhỏ kia đúng là thành viên nhóm nhạc. Cậu đứng cuối hàng, động tác của cậu rất cẩn thận, nụ cười tỏa nắng, mỗi lần chuyển động tác cậu đều nhìn xuống khán đài. Nhìn thấy Cố Triêu Sính, cậu thoảng ngẩn ra, động tác bị chậm đi một nhịp, sau đó nhanh chóng bắt kịp mọi người.

Lúc tiếng nhạc dứt, mấy cậu thiếu niên đứng thành hàng rồi cúi người chào khán giả, sau đó xoay người đi vào trong.

Cố Triêu Sính đang định thu ánh mắt lại, chợt nhìn thấy cậu Omega tên là Tạ Chi Dao kia đứng trong đám người lén lút vẫy tay với mình, mặt cậu rạng rỡ ý cười, tựa như rất vui khi gặp lại bạn thân.

Chả biết có gì mà vui thế.

Cố Triêu Sính xoay người lại, gạt đi chút rung động trong lòng, đưa tay ra chỉnh lại khăn ăn.

Part 2

Ba ngày sau, hắn gặp lại Tạ Chi Dao.

Hôm nay Cố Triêu Sính xong việc lúc mười giờ tối, ngồi xe từ trụ sở Hoa Thịnh về nhà. Lúc đi qua đường Dự Phong, tài xế thả hắn xuống như thường lệ.

Đường Dự Phong vốn là một trong những khu phố thương mại đứng đầu thành phố Minh, mười năm trước đã từng rất nhộn nhịp, nhưng bây giờ thành phố Minh phát triển không như xưa nữa, thương mại phát triển, nhà cao tầng mọc lên nhiều, đường Dự Phong cũng dần suy tàn, lúc mười giờ tối trên đường hiếm có người đi lại.

Cố Triêu Sính đi từ đầu đường về cuối đường, lúc đi tới đoạn giữa thì bắt gặp một bóng người trông quen quen trên vỉa hè.

Tạ Chi Dao mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đeo khẩu trang đội mũ, một tay cầm ly Oden, tay còn lại chơi điện thoại, cúi đầu băng qua đường.

Cố Triêu Sính cách cậu bảy tám mét, đang định đứng lại chờ Tạ Chi Dao đi mất rồi mới đi tiếp, hắn không quen chào hỏi người khác trên đường. Nhưng ngay lúc này, bên cạnh có một chiếc xe ô tô lao ra, Tạ Chi Dao vẫn đang cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không hề ý thức được nguy hiểm đang ập đến.

Cố Triêu Sính cảm thấy nhịp tim của mình ngừng ngay tức khắc, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh mười năm trước.

Gương mặt trắng bệch, máu đỏ tươi, tiếng xe thắng gấp văng vẳng, người đi đường kêu hô, còn có tiếng kêu rên đau đớn của em trai hắn.



Lúc Tạ Chi Dao phản ứng lại thì đã không còn kịp, ánh đèn xe ở khoảng cách gần khiến cậu không mở mắt ra được.

Nhưng may thay có người từ phía sau nắm lấy cánh tay cậu, lôi ngược cậu về. Cậu lảo đảo ngã vào lồng ngực rắn chắc của người đằng sau, bên tai là tiếng thở dốc của người kia.

Tiếng tim đập đan xen vào nhau, chẳng thể phân biệt ra tim của ai đập nhanh hơn.

Tạ Chi Dao sững sờ trong chốc lát mới nhớ ra phải cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên liền sửng sốt: “Là anh? Bảo vệ—”

Nói chưa hết câu thì cậu chợt nhớ ra, người này không phải bảo vệ, người quản lý nói hắn là sếp lớn của tập đoàn Hoa Thịnh.

Sắc mặt Cố Triêu Sính rất không ổn, hắn buông tay đẩy Tạ Chi Dao ra, đứng dậy rời đi. Tạ Chi Dao không để ý tới cơn đau trên cổ chân và cánh tay, chạy theo muốn kéo tay áo hắn nhưng lại không theo kịp.

Cậu nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi của Cố Triêu Sính, trong lòng lấy làm lạ: Rõ ràng cậu mới là người suýt chết, sao Cố Triêu Sính lại trông sợ hãi hơn cả cậu nữa.

Part 3

“Tạ Chi Dao! Có phải cậu lại muốn lôi đám chó mèo hoang kia về không? Cậu coi mình là đức mẹ phổ độ chúng sinh hả?” Ngô Kha chán ghét vứt áo khoác Tạ Chi Dao mới cởi sang một bên.

Tạ Chi Dao nhặt áo lên, thả về chỗ cũ, cãi lại: “Mắc gì cậu vứt đồ của tôi? Tôi có ôm mèo đâu.”

“Tôi sợ vi khuẩn!”

Tạ Chi Dao chẳng muốn cãi nhau với hắn, dùng nước rửa tay khô rửa tay ngay trước mặt hắn, sau đó rút một tờ khăn giấy ra lau. Cuối cùng, cậu đi đến trước tủ quần áo, lựa cả buổi trời mới tìm được một bộ đồ vừa ý.

Ngô Kha nghi ngờ nhìn cậu: “Cậu tính ra ngoài hả?”

Tạ Chi Dao ngâm nga khúc nhạc, tâm trạng cục kỳ vui vẻ: “Đúng thế, tôi định mời ân nhân cứu mạng ăn cơm.”

“Cậu có phương thức liên lạc của người ta không?”

Tạ Chi Dao vừa định nói “Tôi tới Hoa Thịnh tìm ảnh là được”, chợt nhớ tới thân phận của Cố Triêu Sính, sợ Ngô Kha nghĩ nhiều nên chỉ nói: “Không, tôi đến dạo ở đường Dự Phong, nói không chừng có thể gặp được anh ấy.”

Ngô Kha cười khẩy, bảo cậu là đồ ngốc.

Nhưng sự thật chứng minh, hành vi của Tạ Chi Dao đúng là có hơi ngốc. Bởi vì cậu không thể vào được Hoa Thịnh, lễ tân thấy cậu không hẹn trước, lại đeo khẩu trang và kính râm trông rất khả nghi, nên chẳng thèm gọi điện thoại giúp cậu.

Tạ Chi Dao nhớ về mấy hôm trước, cậu còn ngu ngốc gọi người ta là anh trai bảo vệ, sai người ta đi mua miếng tránh nhiệt, kết quả lúc xuống sân khấu hỏi dò người quản lý mới biết, đó đường đường là Cố Triêu Sính, chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh. Người quản lý nói: “Cậu hỏi anh ta làm gì? Cậu đắc tội anh ta à?”

Tạ Chi Dao đỏ bừng mặt, gọi người ta là bảo vệ thì có được tính là tội không?

Cậu ngẩng mặt lên trời thở dài, tại sao mình lại không có mắt nhìn vậy cơ chứ?

Hết cách, cậu ngồi yên ở ghế sô pha dưới tầng tòa nhà Hoa Thịnh, chờ tới mười giờ tối, vừa đói vừa buồn ngủ. Đương lúc dựa vào tay vịn sô pha ngủ gật, đột nhiên có một cảm giác áp bức vô hình ập tới gần. Cậu mở mắt ra, mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó bị dọa cho nhảy dựng lên.

Thế mà lại là Cố Triêu Sính.

Cố Triêu Sính cúi đầu nhìn cậu, chân mày nhíu lại: “Cậu ở đây làm gì?”

Tạ Chi Dao đứng thẳng lưng, lời thoại soạn trước đã quên sạch, cậu đành lắp bắp nói: “Ờm… anh Cố này, tôi cố ý đến để cảm ơn anh, lần trước anh đã cứu tôi. Nếu như không có anh, không biết giờ tôi có thể đứng đây hay không. Tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm trưa…”

Tạ Chi Dao gãi đầu, ngại ngùng nói: “Nhưng tôi quên mất anh là chủ tịch, không hẹn trước thì không gặp được.”

“Cho nên cậu chờ tới tận bây giờ?”

Tạ Chi Dao gật đầu: “Mai thì sao?”

“Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi.”

Cố Triêu Sính xoay người rời đi, Tạ Chi Dao bắt lấy tay áo hắn, nhưng Cố Triêu Sính chưa kịp nổi giận, cậu đã buông ra, năn nỉ hắn: “Anh Cố, anh cho tôi một cơ hội báo đáp đi, được không?”

Quả nhiên, Omega nào cũng y như nhau, toàn giả bộ đáng thương, cho rằng cứ nũng nịu tỏ ra dễ thương là đòi gì được nấy. Cố Triêu Sính liên tưởng đến bản mặt đáng ghét của Đồ Ngôn, chợt thấy ớn lạnh cả người.

“Tôi bảo không cần——” Nói chưa hết câu, hắn đã nghe thấy tiếng ọc ọc phát ra từ bụng của người đối diện.

Tạ Chi Dao che bụng, đỏ mặt: “Không phải, ờm, tôi… tôi có hơi đói bụng.”

“Cậu muốn ăn gì?”

“Hả?”

“Không phải cậu muốn mời khách sao? Bây giờ, chỉ lần này thôi.”

Ánh mắt Tạ Chi Dao sáng lên, cậu liên tục gật đầu: “Được được được!”

Part 4

Cuối cùng, họ đến một quán ăn Trung Quốc chuyên bán đồ ăn khuya. Tạ Chi Dao kéo Cố Triêu Sính tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, dâng thực đơn lên như hiến của quý cho Cố Triêu Sính: “Anh chọn món đi!”

Cố Triêu Sính không đòi hỏi về phương diện ăn uống, chỉ dựa trên sự cân đối về lượng món chay và mặn, vung tay chọn bảy tám món.

Tạ Chi Dao ngơ ngẩn, nghĩ thầm sao vị chủ tịch này chẳng giống trong phim gì cả. Cố Triêu Sính nghiêng đầu nhìn cậu: “Không nỡ bỏ tiền ra hả?”

“Không có không có, chỉ là tôi cảm thấy anh sành ăn quá, chọn toàn mấy món tủ của quán.”

Vẻ mặt Tạ Chi Dao thành khẩn, Cố Triêu Sính miễn cưỡng tin.

Chờ món ăn được bưng lên, Cố Triêu Sính bảo ông chủ cho hai bát cơm, một bát cho mình, bát còn lại để trước mặt Tạ Chi Dao, sau đó im lặng cầm đũa lên ăn.

Tạ Chi Dao lại ngây người, đột nhiên bắt đầu tự nghi ngờ, cái người đói bụng khi nãy là ai cơ?

Nhưng cậu nhìn dáng vẻ ăn cơm của Cố Triêu Sính thì cảm thấy đáng yêu lạ lùng. Người thì đang mang giày Tây, dáng vẻ thì tinh anh lịch lãm, vậy mà lúc ăn cơm lại trông y như chú chó nhỏ lang thang mà cậu lén nuôi dưới lầu, chẳng giống người có tiền chút nào. (Đấy là khả năng mukbang của anh ta đấy em ưi)

“Có phải cậu thấy tôi trông rất ngu không?”

“Hả?” Tạ Chi Dao tỉnh táo lại.

Cố Triêu Sính đặt bát canh xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu nhìn chằm chằm tôi mười phút rồi.”

Tạ Chi Dao hơi đỏ mặt: “Không đâu, tôi chỉ đang nghĩ, nhìn anh ăn trông thú vị lắm, giống hệt mấy cái mukbang trên mạng ý, xem thôi đã thấy ngon rồi.”

“Sao cậu không ăn đi?”

Tạ Chi Dao khẩy đũa, lúng túng: “Tôi đói đến no luôn rồi, hơn nữa chiều mai tôi phải biểu diễn, không dám ăn khuya.”

“Cậu bao tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

Cố Triêu Sính lại chọn một phần cháo sườn cho cậu, quở trách: “Mắt thẩm mỹ quái lạ gì thế, cậu có mập đâu, ăn thêm chút đi.”

Tạ Chi Dao khép chân lại ngồi thật ngoan, đột nhiên nghĩ tới lời Cố Triêu Sính vừa nói, cậu sắp xếp lại ngôn từ, sau đó do dự mở miệng: “Anh Cố, tôi nói thật lòng đấy, tôi thật sự cảm thấy anh ăn trông ngon lành lắm, không có ý cười nhạo anh.”

“Ờ, tôi không để ý đâu.”

Tạ Chi Dao cuống lên: “Anh đừng hiểu lầm! Tôi có thể thề độc.”

“Chuyện cỏn con thôi.” Cố Triêu Sính ấn cánh tay đang giơ lên cao của Tạ Chi Dao: “Tôi tin cậu, được chưa?”

Tạ Chi Dao nhìn Cố Triêu Sính, cẩn thận hỏi: “Có ai từng nói anh như thế hả?”

Cố Triêu Sính vừa ăn canh cá vừa trả lời: “Đối tượng xem mắt.”

Tạ Chi Dao rất có ý thức bất bình thay người khác, cậu lập tức giận dữ thay Cố Triêu Sính: “Đó là do bọn họ không hiểu! Ăn cơm là chuyện hạnh phúc nhường nào cơ chứ! Muốn thể hiện sự tôn trọng lớn nhất dành cho đồ ăn ngon không phải là nên ăn bằng hết hay sao? Nếu ăn không đủ no thì lễ nghi bên ngoài còn nghĩa lý gì chứ?”

Cố Triêu Sính ngơ ngẩn, một lúc sau mới nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ thế.”

Tạ Chi Dao cười ngây ngô.

Một lát sau, cháo sườn được bưng lên, Tạ Chi Dao lấy chén nhỏ ra chia cho Cố Triêu Sính một chén, ban đầu Cố Triêu Sính còn từ chối, nhưng sau đó vẫn nhận lấy, múc hai ba muỗng là hết chén.

Tạ Chi Dao cắn muỗng, không nhịn được mà cười hì hì.

Sau khi ăn xong, Tạ Chi Dao đi tính tiền, lúc trở về còn cầm theo mấy cái túi nhựa nhỏ: “Tôi muốn gói chút đồ thừa về cho chó hoang dưới ký túc xá.”

Cố Triêu Sính gật đầu, chủ động mở túi ra giúp cậu, chờ Tạ Chi Dao tẩn mẩn lựa thức ăn bỏ vào.

Part 5

Tạ Chi Dao còn mời Cố Triêu Sính đến dưới ký túc xá của cậu xem mèo con chó con, nhưng Cố Triêu Sính từ chối.

Hắn cảm thấy ở cùng một Omega qua 3 tiếng đã là cực hạn.

Lúc về đến nhà, Cố Triêu Sính cởi áo khoác Âu phục, còn mơ hồ cảm thấy trên áo vương vấn mùi thơm của Tạ Chi Dao, hắn chợt thấy phiền lòng, vô thức muốn gọi cho Cố Trầm Bạch để xin giúp đỡ. Nhưng hắn liếc nhìn thời gian, đã một giờ sáng rồi, hắn đành thôi.

Trước khi rơi vào giấc ngủ, hắn nhớ đến cảnh tượng trên đường Dự Phong, nhưng lần này người đứng trên vạch kẻ đường không còn là Cố Trầm Bạch mười lăm tuổi nữa, mà là Tạ Chi Dao năng động với nụ cười lúm đồng tiền.

Không nên, Cố Triêu Sính nhắm mắt lại, nghĩ thầm: Sáng mai, cuộc sống của hắn sẽ trở về sự bình lặng thường ngày thôi.

Nhưng phía Tạ Chi Dao lại không bình tĩnh được như thế. Trên đường về cậu thấy rất hưng phấn, lúc bấy giờ cậu đang lén lút bước từng bước lên cầu thang ký túc xá, người quản lý chợt đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cậu thì hỏi ngay: “Cậu đi ăn trộm hay gì?”

Tạ Chi Dao đơ ra một giây rồi lắc đầu: “Đâu có.”

Người quản lý cảnh giác: “Có phải cậu yêu đương rồi không?”

Tạ Chi Dao đỏ bừng cả mặt, vội vã phủ nhận: “Không có không có, sao có thể chứ?”

Người quản lý càng không tin: “Nếu có thì mau chia tay đi, đừng rước thêm phiền phức cho tôi.”

Tạ Chi Dao nghiêm túc suy nghĩ, vốn định phản bác lại, nhưng bắt gặp ánh mắt hung dữ của người quản lý, cậu đành gật đầu khuất phục. Người quản lý rời đi, Tạ Chi Dao cũng hết vui luôn, cúi đầu ủ rũ quay về ký túc xá.

Ngô Kha vẫn chưa ngủ, hắn đang video call với một tên nhà giàu nào đó mới quen, thấy Tạ Chi Dao về, hắn vội đổi hướng điện thoại, lo camera quay trúng Tạ Chi Dao.

Trước khi ngủ Tạ Chi Dao lại nghĩ tới Cố Triêu Sính, sau đó không nhịn được mà cong khóe miệng.

Cậu cảm thấy Cố Triêu Sính thật đáng yêu, tuy rằng sẽ chẳng có ai đồng ý với quan điểm của cậu, càng không ai đặt hai chữ đáng yêu lên người đàn ông cao to một mét tám bảy như Cố Triêu Sính, nhưng Tạ Chi Dao vẫn thấy hắn đáng yêu. Ăn cơm đáng yêu, cau mày cũng đáng yêu, mọi thứ đều đáng yêu, rất khác biệt với những người Tạ Chi Dao từng gặp.

Tạ Chi Dao càng nghĩ càng thấy nóng, cậu liền xốc chăn lên một, nhưng chốc sau lại ngượng ngùng vội đắp kín chăn. Trong cái nóng của ổ chăn, cậu mơ một giấc mơ rất “xấu hổ”.
Bình Luận (0)
Comment