Ngoại truyện: Đậu nhỏ ngọt ngào (Cố Triêu Sính x Tạ Chi Dao)
Chương 2
Edit: Dii + Beta: Chanh
*****
Part 6
Tạ Chi Dao không ngờ mình có thể gặp lại Cố Triêu Sính nhanh như thế.
Chiều nay nhóm nhạc của cậu sẽ tổ chức fanmeeting ở cao ốc Thịnh Hà, cao ốc Thịnh Hà lại thuộc tập đoàn Hoa Thịnh, trùng hợp hơn nữa là hôm nay Cố Triêu Sính cũng đến thị sát.
Nghe được tin này xong, Tạ Chi Dao vui đến nỗi nhảy cẫng lên, nhanh chân chạy đến phòng trang điểm, làm tóc trang điểm của buổi trời.
Cố Triêu Sính đến địa điểm tổ chức sự kiện trước khi Tạ Chi Dao lên sân khấu. Người quản lý và bên tổ chức sự kiện nghe tin hắn tới, vội vàng niềm nở chạy ra tiếp đón. Tạ Chi Dao định thừa dịp hỗn loạn mà chen vào, ai ngờ nửa đường bị người quản lý túm lại mắng: “Tạ Chi Dao, cậu có biết trong đó là ai không? Dám lộn xộn vào đây?”
Môi Tạ Chi Dao giật giật, cậu hỏi dò: “Là sếp Cố nhỉ.”
“Cậu cũng biết đấy à? Vậy cậu chạy tới làm gì?” Người quản lý đuổi cậu về sân khấu: “Mau đi diễn tập cho tôi.”
Tạ Chi Dao ỉu xìu, ủ rũ đi về phía sân khấu, chưa đi được nửa đường đã nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào.
Hóa ra là Cố Triêu Sính đi ra từ trong đám đông. Người quản lý đang đi cạnh hắn, giới thiệu rất nhiệt tình: “Tuy nhóm nhạc này của chúng tôi không nổi tiếng lắm, nhưng chất lượng các rất cao. Nếu sếp Cố có thời gian thì xem họ biểu diễn, hoặc để bọn họ giới thiệu sơ lược về chúng tôi cho ngài.”
Tạ Chi Dao được sống lại tại chỗ. Cậu xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Triêu Sính. Khóe miệng cậu cong lên, giơ bàn tay lúc nãy còn đút trong tay áo lên vẫy, chào hỏi với Cố Triêu Sính.
Quả nhiên Cố Triêu Sính thấy cậu, tầm mắt hắn đặt lên người Tạ Chi Dao vài giây, sau đó thờ ơ dời đi.
Người quản lý thấy Tạ Chi Dao đứng gần nhất, biết cậu là người khéo ăn khéo nói, bèn vẫy tay với cậu: “Chi Dao, cậu đến đây, giới thiệu về nhóm nhạc của chúng ta cho sếp Cố biết đi.”
Tạ Chi Dao mới vừa bước lên một bước đã nghe Cố Triêu Sính nói: “Cậu Beta bên cạnh, cậu giới thiệu đi.”
Tạ Chi Dao phút chốc như rơi xuống hầm băng. Cậu kinh ngạc nhìn Cố Triêu Sính, nhưng Cố Triêu Sính không nhìn cậu.
Ngô Kha đứng bên cạnh cậu, sau khi xác nhận đúng là Cố Triêu Sính gọi hắn thì lập tức đi lên.
Chuyện sau đó, do Tạ Chi Dao cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nên không nhớ rõ lắm, chỉ biết là tới tận tám chín giờ tối mà Ngô Kha vẫn còn chưa về. Tạ Chi Dao cũng không muốn về ký túc xá, bèn đứng dưới tầng nói chuyện với chú mèo con, mèo con không thèm để ý tới cậu nhưng có chú chó con chạy lên đón. Mũi Tạ Chi Dao hơi cay, cậu chạm vào mũi chó con, thở dài: “Cho mày tưởng bở này, cho mày tưởng bở này, ở đó mà lúng túng đi.”
Part 7
Đời này Ngô Kha chưa bao giờ phải chịu uất ức tới như thế.
Mặt mũi hắn tuy không phải là hạng nhất hạng nhì trong giới, nhưng dù gì cũng là visual của nhóm, con nhà giàu muốn qua lại với hắn có thể xếp hàng từ dưới tòa nhà công ty tới phố Tây… Nhưng trên đường đi Cố Triêu Sính lại không hề nhìn hắn ta lấy một cái?
Cố Triêu Sính dẫn hắn tới phòng ăn, món được mang lên thì bắt đầu ăn, chẳng thèm nói với hắn câu nào, ăn xong rồi liền bảo tài xế đưa hắn về.
Cứ như là đang hoàn thành nhiệm vụ một cách miễn cưỡng.
“Tên này có bị bệnh không thế?” Ngô Kha nghĩ tới dáng vẻ cúi đầu ăn cơm của Cố Triêu Sính là phát tởm: “Dù gì cũng là chủ tịch của Hoa Thịnh, sao chẳng có phẩm cách chút nào vậy?”
Ngô Kha vừa phỉ nhổ vừa đi tới dưới tòa ký túc xá, thấy Tạ Chi Dao đang ngồi xổm một góc vuốt mèo, đến gần lại nghe thấy cậu lầm bầm gì đó.
Ngô Kha vốn không muốn chào hỏi với Tạ Chi Dao, nhưng Tạ Chi Dao vừa quay đầu đã nhìn thấy hắn. Cậu lập tức đứng dậy: “Cậu về rồi à?”
“Cậu ở dưới đây làm gì?”
Tạ Chi Dao giấu giếm suy nghĩ của mình: “Cho mèo ăn.”
Ngô Kha cảm thấy Tạ Chi Dao quả thật là hết thuốc chữa. Hắn không thèm để ý tới cậu nữa, đi thẳng về phía thang máy, nhưng Tạ Chi Dao lại chạy theo sau hắn, ấp úng hỏi: “Sao… sao cậu về muộn thế?”
“Mắc mớ gì tới cậu?”
Tạ Chi Dao á khẩu không trả lời được, đang nghĩ xem phải giải thích suông với hắn như thế nào, bên cạnh bỗng có mấy nghệ sĩ của công ty đi tới. Họ nhìn thấy Ngô Kha bèn đi tới chào hỏi một cách khoa trương: “Ôi chao! Đây không phải là phu nhân chủ tịch tương lai của chúng ta đây sao?”
Ngô Kha không có mối quan hệ tốt trong công ty, hắn ta cũng hiểu những lời như thế là có ý gì.
” y, Ngô Kha, hôm nay Cố Triêu Sính dẫn cậu đi làm những gì thế?” Có người hỏi.
Tạ Chi Dao căng thẳng, vội vàng vểnh tai lên nghe.
“Chỉ đi ăn cơm thôi.” Ngô Kha vén lọn tóc của mình lên, mỉm cười: “Sếp Cố còn hài hước nữa, kể rất nhiều chuyện mà anh ấy từng trải qua.”
“Ầy tôi nghe bảo hắn có pheromone cấp cao, còn cố ý giữ mình trong sạch nữa.”
Ngô Kha che miệng cười: “Ồ, cái này tôi cũng không biết.”
Người xung quanh lập tức cười quái gở, nửa thật nửa giả mà tâng bốc cậu ta.
Chỉ có Tạ Chi Dao không cười, cậu cúi đầu đứng trong góc của thang máy, ngẩn ngơ nhìn mũi chân của mình.
Thì ra… Cố Triêu Sính cũng có một mặt như thế, ít nói và chính trực là giả, xem thường sức quyến rũ nào nhắm vào hắn là thật.
Về tới ký túc xá, Ngô Kha tắm rửa sạch sẽ. Lúc đi ra, Tạ Chi Dao đang vùi vào chăn, hắn bỗng nhớ ra một chuyện, đi tới phòng khách lấy một thứ gì đó ra từ trong túi áo khoác, sau đó đi về phòng ngủ, đứng từ xa mà ném lên giường Tạ Chi Dao.
“Sếp Cố bảo tôi mang về đưa cậu.”
Tạ Chi Dao ngẩn người, cầm lên mới biết là sổ ghi chép của cậu.
Cậu làm rơi ở dưới sân khấu, Cố Triêu Sính nhặt lên giúp cậu, còn nhờ người ta trả lại cho cậu.
“Cậu quen anh ta à?”
Tạ Chi Dao không biết trả lời thế nào, chỉ bảo: “Ngày đó người cứu tôi là sếp Cố.”
Ngô Kha ngạc nhiên, một hồi sau mới nhướng mày: “Ồ.”
“Sao thế?” Tạ Chi Dao nắm chặt chăn, hỏi bằng vẻ sốt sắng: “Sếp Cố nói gì à?”
Ngô Kha lắc đầu: “Không có, anh ta chẳng nói gì, chỉ bảo tôi đưa cái này cho cậu.”
Tạ Chi Dao gật đầu, thất vọng.
Ngô Kha trèo lên giường, lúc chuẩn bị tắt đèn đột nhiên nói: “Sếp Cố hình như không thích Omega, anh ta phản cảm mùi của Omega, có điều anh ta cũng không phải đồng tính luyến ái.”
Thật ra câu này không phải do Cố Triêu Sính tự nói, cả quá trình Cố Triêu Sính không hề nhìn thẳng vào hắn, hắn chỉ thừa dịp Cố Triêu Sính về công ty lấy đồ bèn nói chuyện phiếm với tài xế của Cố Triêu Sính.
“Cậu chủ lớn rất lạ lùng.” Đây là lời bình của tài xế dành cho Cố Triêu Sính.
Người có kỳ lạ một chút cũng nhịn được, miễn là có tiền, Ngô Kha tẩy não mình, sau đó cầm điện thoại lên, ngâm nga đi lướt vòng bạn bè.
Hắn không chú ý tới Tạ Chi Dao đang ở bên cạnh đang bày ra vẻ mặt cô đơn vô cùng, vành mắt cậu ửng đỏ, tay cậu siết chặt quyển sổ nhỏ, im lặng nhìn trần nhà.
Tạ Chi Dao khó chịu, nghĩ ngợi: Cậu còn chưa được hưởng ngon ngọt của tình yêu, vậy mà đã phải nếm vị đắng của tình yêu rồi, cậu không nên động lòng dễ như thế.
Part 8
“Chi Dao, sao vành mắt đen thui thế?” Anh Lãng lớn tuổi nhất trong nhóm thấy Tạ Chi Dao uể oải, vội vàng gác việc đang làm lại, đi sang chỗ cậu.
Tạ Chi Dao xoa mắt, hỏi bằng giọng do dự: “Anh Lãng, anh nghĩ rung động là cảm giác như thế nào?”
Anh Lãng sững sờ, sau đó cười: “Ồ, em út của tụi anh lớn rồi, cuối cùng cũng thông suốt! Mau nói anh nghe, đối phương là ai thế?”
“Em—”
Một thành viên khác đúng lúc đi ra, nghe thấy anh Lãng nói, lập tức chạy tới nhìn Tạ Chi Dao bằng vẻ mặt hóng chuyện: “Gì cơ gì cơ, em út thoát kiếp FA rồi hả?”
“Em không——”
Tạ Chi Dao chưa kịp nói hoàn chỉnh câu nào đã bị hai người đang vây quanh cậu làm cho giơ tay xin hàng: “Em không thoát FA, cũng không có đối tượng, chỉ là em đơn phương người ta, nhưng mà người ta không thích Omega.”
Vẻ mặt của anh Lãng hơi đờ ra, sau đó lập tức phản ứng lại, vỗ vai Tạ Chi Dao: “Không sao, Chi Dao, đừng buồn, ở đâu mà chẳng có cỏ thơm.”
“Đúng đúng, đây đâu phải là do em, em đáng yêu như thế, hắn ta không thích em thì đó là tổn thất lớn của hắn.”
Ngô Kha đi từ phòng ngủ ra, ngáp mấy cái rồi nhìn ba người đang ngồi trên sô pha, sau đó ung dung đi về hướng nhà bếp.
Anh Lãng “xì” một tiếng, nói bằng giọng khinh bỉ: “Em đừng để ý cậu ta, cùng lắm là ăn một bữa cơm riêng với Cố Triêu Sính thôi, vậy mà đuôi đã vểnh lên tận trời rồi, coi mình được gả vào nhà giàu thật cơ đấy.”
Người bên cạnh thấp giọng: “Nhưng mà cũng lạ thật, em nghe nói Cố Triêu Sính kia đó giờ không hề tiếp xúc với minh tinh, đừng nói là ăn cơm riêng, ngay cả chụp hình cũng không cho. Người như anh ta mà lại vừa mắt Ngô Kha á?”
“Kệ đi,” Anh Lãng vỗ lưng Tạ Chi Dao, nói với cậu: “Chi Dao, đừng để hắn ta ảnh hưởng tới mình, dù hắn có là Cố Triêu Sính Lý Triêu Sính gì đó, chúng mình cũng chẳng thèm.”
Khóe miệng của Tạ Chi Dao lại hạ xuống.
Cậu rất muốn nghe theo ý kiến của anh Lãng, từ bỏ lần động lòng đường đột khó hiểu này, nhưng mà chân cậu không nghe lời sai bảo, hơn mười giờ đêm mà còn chạy ra ngoài đường Dự Phong.
Lỡ đâu… có thể gặp thì sao?
Không nói câu nào, cũng không chào hỏi, chỉ cần nhìn thấy anh ấy thôi cũng được.
Hồi cấp ba, Tạ Chi Dao thường nghe bạn bè nói, lúc họ thầm mến một ai, tan học dù có phải lượn hai ba vòng quanh giảng đường cũng phải đến trước cửa lớp của người kia một chuyến. Khi ấy Tạ Chi Dao không hiểu, cậu thấy làm vậy rất nhàm chán, bây giờ thì cậu hiểu rồi.
Cậu không nói được rằng mình rung động với Cố Triêu Sính từ khi nào, có lẽ là mấy giây mạo hiểm trên đường Dự Phong hôm ấy, hiệu ứng lẫn lộn kích thích* quấy phá, lúc nguy hiểm chợt nảy sinh rung động, cậu tự nói với bản thân mình như thế.
Đến khi đi tới giao lộ ở đường Dự Phong, từ phía xa xa cậu nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của Cố Triêu Sính dưới ngọn đèn vàng. Hắn mặc u phục thẳng thớm, mắt nhìn thẳng, chân bước về hướng ngược lại, nhịp tim của Tạ Chi Dao bỗng chốc tăng nhanh.
Quên cái hiệu ứng cầu treo gì đi, quên luôn cả câu “ở đâu chẳng có cỏ thơm”, cậu cứ thế mà đuổi theo. Có thể là do bước chân cậu quá nặng, hoặc là do kích động quá mức, lúc cậu còn cách Cố Triêu Sính vài mét, hắn đột nhiên ngừng lại, xoay người.
Tạ Chi Dao không phanh lại kịp, cứ thế mà trơ mắt bổ nhào vào ngực Cố Triêu Sính.
(*) Hiệu ứng “lẫn lộn kích thích” (Misattribution of arousal), tiếng Trung là hiệu ứng “cầu treo”. Khi một người băng qua cầu treo, tâm lý người đó thường sẽ sợ hãi, tim đập nhanh. Nếu lúc này thấy có một người đi ngang qua, người đó sẽ lầm tưởng rằng do người kia khiến tim mình loạn nhịp, từ đó nảy sinh tình cảm với đối phương.Part 9
Cằm Cố Triêu Sính bị một Omega không biết từ đâu chui ra đụng vào gây ra đau đớn. Hắn bực bội định xách cổ Tạ Chi Dao lên dạy dỗ một trận, chợt thấy cậu ôm đầu, ứa nước mắt ngẩng đầu lên, giọng nói còn lẫn tiếng nức nở: “Đau quá.”
“…” Cố Triêu Sính nháy mắt quên mất mình định làm gì. Hắn buông tay, kéo tay Tạ Chi Dao ra, kiểm tra trán cậu: “Không sao chứ?”
“Chắc chắn là sưng lên rồi,” Tạ Chi Dao vừa khóc vừa nói: “Tôi sắp bị hủy dung rồi!”
“Không có sưng.”
“Lát nữa sẽ sưng!”
Cố Triêu Sính cũng không dám lộn xộn, cảm giác chột dạ của hung thủ gây chuyện đột nhiên tràn tra: “Vậy sao bây giờ? Tôi đi mua thuốc cho cậu nhé?”
Qua mấy phút Tạ Chi Dao mới trở lại bình thường, cảm thấy dáng vẻ lúc nãy có hơi mất mặt, cậu quay lưng lại chùi nước mắt, sau đó quay đầu xin lỗi Cố Triêu Sính: “Xin lỗi anh Cố, tôi không cố ý đụng anh.”
Cố Triêu Sính không theo kịp mạch cảm xúc của cậu: “Cậu còn đau không?”
“Đỡ rồi.” Tạ Chi Dao lắc đầu.
Cố Triêu Sính vươn tay ra, dùng mu bàn tay chạm vào chỗ Tạ Chi Dao bị đụng vào. Tay hắn hơi lạnh, Tạ Chi Dao ngơ ngác đứng đó không dám nhúc nhích, bỗng dưng cậu nhớ lại lời Ngô Kha nói—— Sếp Cố không thích Omega, anh ấy ghét mùi của Omega. Cậu chợt lùi về một bước, chủ động kéo dài khoảng cách.
Tay Cố Triêu Sính chạm vào khoảng không, nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
“Xin lỗi, anh Cố.” Tạ Chi Dao lại nói.
Dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu làm Cố Triêu Sính hơi ngẩn ra. Hắn không có kinh nghiệm đối đáp với Omega, trước kia hắn cố gắng không tiếp xúc, bây giờ lỡ đụng phải người ta thật nên vô cùng lúng túng.
Nhưng hình như Tạ Chi Dao không giống mấy Omega khác, cậu không xấu tính như Đồ Ngôn, cũng không có bản mặt dày như mấy kẻ đòi bò lên giường hắn…
Ngừng!
Cố Triêu Sính ngừng dòng suy nghĩ đang phát triển không ngừng của mình lại. Hắn cúi đầu nhìn Tạ Chi Dao: “Không sao là được rồi.”
Hắn quay người định đi, Tạ Chi Dao lại kéo tay áo hắn: “Anh Cố, tôi có thể mời anh ăn cơm để xin lỗi không?”
“Không cần.”
Tạ Chi Dao buông tay đầy mất mát: “À.”
Cậu nhìn Cố Triêu Sính quay người rời đi. Lúc Cố Triêu Sính bước đi, lưng hắn thẳng tắp trông rất vững chãi và trưởng thành. Nhưng không biết có phải Tạ Chi Dao hoa mắt không, cậu luôn cảm thấy bước chân của Cố Triêu Sính nhanh hơn lúc trước.
Trở về ký túc xá, cậu cầm túi chườm đá đắp lên trán. Hôm sau thức dậy, cậu lập tức nhào tới trước gương xem có sưng hay không.
“May quá may quá, không bị hủy dung.” Tạ Chi Dao lại bò lên giường, thở phào nhẹ nhõm: “Bằng không thì buổi diễn chiều nay coi như tiêu tùng.”
Cậu đang vui vẻ đạp chăn, chợt nghe phòng khách có tiếng người đang nói chuyện rất to.
“Đệch mợ! Thư mời của Music Entertainment? Mời chúng ta tháng sau mang album mới đến chỗ bọn họ để tuyên truyền?!”
Tạ Chi Dao sững sờ, đài Music Entertainment là kênh âm nhạc hot nhất thời điểm hiện tại, theo lẽ thường, nhóm nhạc của bọn họ không đủ tư cách để tới đó.
“Anh, anh kéo tài nguyên này tới à?”
Giọng của người quản lý vang lên: “Không phải, anh lấy đâu ra bản lĩnh đó? Anh cũng không rõ là chuyện gì, nhưng anh cảm thấy có thể là do Ngô Kha, lần trước cậu ấy ăn cơm với Cố Triêu Sính, nói không chừng là Cố Triêu Sính thật sự hài lòng với cậu ấy, giúp cậu ấy kéo quan hệ.”
Cả đám lập tức cười lên ồn ào, sự bất hòa ngày thường biến mất nhường chỗ cho sự kích động vì sắp được lên Music Entertainment.
Tạ Chi Dao cảm thấy mình thế này không được hay lắm.
Ích kỷ, thâm độc, yêu đương mù quáng, nhưng cậu thật sự không vui nổi.
Cậu thừa lúc ở ngoài không có ai, âm thầm lấy một bát thức ăn cho chó, một bát thức ăn cho mèo, bưng xuống dưới tầng.
Hai chú mèo con ngửi được mùi nên lập tức chạy đến cạnh Tạ Chi Dao, dùng mũi mình cọ lên ống quần cậu. Tạ Chi Dao đổ thức ăn cho mèo vào. Lúc quay đầu định đổ thức ăn cho chó, đang muốn sờ đầu nó, chó con lại nhanh chóng né tránh, chạy tới bên bát rồi ăn ngấu nghiến.
Tạ Chi Dao tức cảnh sinh tình, càng thấy bi thương: “Cún con đáng ghét, mày ngốc hệt như đồ chó bự kia!”
Tạ Chi Dao tức giận chạy lên tầng, cầm sổ ghi chép của mình, chuẩn bị nghiêm túc viết mấy chữ “Tôi không muốn thích Cố Triêu Sính nữa” xuống, viết được một nửa lại thấy kỳ cục quá, định đổi sang trang khác viết, nhưng lật qua lật lại rồi thấy có gì đó sai sai.
Cậu thả chậm tốc độ, lật từng tờ, sau đó bỗng nhiên dừng lại.
Trên một trang giấy trắng, có chữ ký của Đồ Ngôn.
Tạ Chi Dao nhớ chữ ký của Đồ Ngôn trông như thế nào, trang này là thật.
Nhịp thở của cậu nghẽn lại, ba chữ “Cố Triêu Sính” vẫn chưa viết xong lại không có cách nào viết tiếp.
Part 10:
Cố Trầm Bạch kết thúc công việc chuẩn bị về nhà. Lúc vào thang máy chợt nhớ tới một chuyện bèn nhấn nút xuống tầng một, đi tới văn phòng của Cố Triêu Sính.
Quả nhiên Cố Triêu Sính vẫn còn tăng ca.
Cố Trầm Bạch gõ cửa, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người bên trong: “Mời vào”.
“Anh, anh ăn cơm chưa?”
Cố Triêu Sính nghe thấy bèn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa hơn một chút: “Anh ăn rồi, em về à?”
“Ừ, Thỏ Con vẫn chưa ăn cơm.”
Cố Triêu Sính nhíu mày: “Bộ cậu ta gãy tay à? Sao chẳng có chút năng lực gánh vác sinh hoạt nào vậy? Anh không hiểu nổi, em cưới vợ hay nuôi con thế?”
Cố Trầm Bạch nhướng mày: “Hai cái đâu có mâu thuẫn với nhau, gấp đôi thú vui đó.”
Vẻ mặt Cố Triêu Sính không vui, hắn khoát tay, nói: “Được được được, em đi đi.”
“Anh” Cố Trầm Bạch tiến lên, cười hỏi hắn: “Anh trả quyển sổ tay kia rồi à?”
“Ừm.”
“Cậu ấy phản ứng thế nào?”
“Ai?”
Cố Trầm Bạch bất đắc dĩ, thở dài: “Chủ của quyển sổ.”
“À, anh không biết, anh bảo bạn cùng phòng của cậu ấy trả giúp.”
Cố Triêu Sính nói xong thì nghiêm túc nhìn Cố Trầm Bạch, như thể không hiểu ý của anh. Cố Trầm Bạch lập tức cười: “Em bất chấp nguy hiểm bị Thỏ Con đóng cửa nhốt ở ngoài để xin chữ ký, kết quả anh lại không gặp được người ta?”
“Anh cũng chẳng bảo anh muốn gặp cậu ta.” Cố Triêu Sính hơi ngừng lại, ánh mắt luống cuống tập trung lên màn hình máy tính.
Ồ, vậy lúc lễ cưới kết thúc, ai là người chạy tới hậu đài, hỏi người ta xem nhóm nhảy vừa biểu diễn đi chưa, sau đó lại một mình nhìn xe buýt của phòng làm việc Kỳ Hạ lái đi, cầm sổ tay đứng dưới hiên hồn bay phách lạc.
Cố Trầm Bạch có lòng tốt muốn giúp hắn, lại còn bị hắn nói như thể mình tự chủ trương. Anh không chữa được cho Cố Triêu Sính nữa, bất lực bảo: “Cơ hội tốt như thế… thôi, anh tự mà phát huy đi.”
Cố Triêu Sính cứng đờ vài giây, trước khi Cố Trầm Bạch ra ngoài thì gọi anh lại: “Trầm Bạch, không phải Omega nào cũng giống Đồ Ngôn, đúng không?”
Cố Trầm Bạch bật cười: “Đồ Ngôn làm gì anh à? Sao anh sợ em ấy như thế?”
“… Anh thấy cậu ta phiền, ầm ĩ, miệng lưỡi chua ngoa.”
“Vậy anh tìm một người ngoan ngoãn, dịu dàng, biết nói chuyện đi.”
Cố Triêu Sính ngẩn ra, không đáp.
Cố Trầm Bạch lại nói: “Anh, nếu như anh có gặp được người như thế, nhất định phải nghĩ cách nắm lấy, bỏ qua rồi sẽ hối hận cả đời đấy.” Nói xong, anh đóng cửa rời đi.
Part 11:
Tâm trạng Tạ Chi Dao bây giờ rất phức tạp.
Cậu không hiểu sao Cố Triêu Sính lại giúp cậu lấy chữ ký của Đồ Ngôn, hành động này khiến Tạ Chi Dao cảm thấy có thể xem là mờ ám, như thể là bí mật nhỏ mà trên thế gian này chỉ có hai người họ biết. Cậu cũng không dám nhìn quyển sổ tay kia, vừa nhìn là tim đã nhảy ầm ầm.
Tạ Chi Dao cảm thấy dạo này tình trạng tim lỗi nhịp của mình rất nghiêm trọng, nếu tiếp tục như thế, e là cậu sẽ tiêu đời.
Mối tình đầu hại thân, quả nhiên, yêu đương không phải chuyện dễ dàng.
Đêm nay cậu vốn muốn đến đường Dự Phong đi dạo, nhưng người quản lý không cho. Người quản lý nói gần đây cậu lười biếng tập nhảy, thái độ không nghiêm chỉnh, bắt một mình cậu ngoan ngoãn luyện nhảy trong phòng vũ đạo. Tạ Chi Dao tức giận nhét đầy một miệng cơm, quyết định ăn cho đủ số calo mà lát nữa sẽ phải tiêu hao.
Vừa lúc Ngô Kha từ ngoài về, người quản lý cũng định mắng hắn, nhưng nghĩ tới chuyện Cố Triêu Sính liền không dám vô cớ nổi giận với hắn. Anh ta tỏ vẻ ân cần, hỏi: “Kha này, gần đây sếp Cố có liên lạc với cậu không?”
Ngô Kha ngẩn ra, đảo con ngươi, nói: “Không có liên hệ, anh ấy nói gần đây bận rộn nhiều việc.”
Người quản lý hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Cậu có thể thử chủ động mà.”
Ngô Kha thờ ơ gật đầu, đổi giày rồi quay người về phòng.
Tạ Chi Dao ngồi nghe ở bên cạnh, cơm trong miệng lại chẳng tài nào nuốt trôi. Cậu nghĩ, mờ ám gì mà mờ ám chứ, Tạ Chi Dao mày lại tự đa tình rồi đấy, ngay cả số điện thoại của chó bự ngốc mà mày còn không có, vậy mà không biết ngại đòi yêu đương. Nhưng Tạ Chi Dao là người lạc quan, cậu hung dữ nhét hết nửa bát cơm vào bụng, tự nói với bản thân: Gặp khó thì giải quyết khó, không có số thì đi xin!
Cậu chạy như bay tới phòng học vũ đạo, luyện nhảy mấy chục lần, theo yêu cầu của người quản lý, quay video lại gửi cho phòng kế hoạch để họ hỗ trợ đăng lên Weibo. Sau đó cậu vọt tới đường Dự Phong trước lúc mười một giờ, đứng đầu đường nghển cổ nhìn hai bên.
Nhưng cậu chờ hai tiếng vẫn không thấy được Cố Triêu Sính.
Cậu đâu có biết, sáng sớm hôm nay Cố Triêu Sính đã lên máy bay tới thành phố Lan để công tác.
Tạ Chi Dao bị gió đêm thổi cho hắt hơi liên tục ba lần, sau đó run rẩy chạy về ký túc xá, ngay cả tắm cũng chẳng thèm liền chui vào ổ chăn.
Hôm sau thức dậy, chuông báo reo cả nửa ngày Tạ Chi Dao mới nghe thấy. Cậu mơ màng không mở mắt nổi, là anh Lãng gọi cậu dậy, lại đưa tay sờ lên trán cậu mới biết cậu bị sốt.
Tạ Chi Dao như trên mây, uống từng ngụm thuốc anh Lãng đưa cho cậu. Người quản lý tới gõ cửa, nói bọn họ biết: Hôm nay tới thành phố Lan, có một show tạp kỹ phải quay bên đó.
Part 12:
Cơ thể Tạ Chi Dao luôn rất tốt, một năm chỉ cảm lạnh có một lần, trong ký ức chưa từng có lần bệnh nào bất ngờ như thế. Cậu uống thuốc xong, im lặng suy nghĩ một lát, đợt sốt cao dữ đội thế này có lẽ có một phần nguyên nhân do tâm trạng.
Gắng gượng đi quay chương trình một ngày, Tạ Chi Dao cảm thấy mình sắp đứt rời thành từng mảnh, suýt nữa hôn mê bất tỉnh trong phòng trang điểm. Anh Lãng tới đưa thẻ phòng cho cậu, bảo cậu mau về phòng nghỉ ngơi, không cần tham gia liên hoan buổi tối.
Tạ Chi Dao vốn không có hứng thú với liên hoan, câu nói này làm cậu hài lòng, nhận lấy thẻ vòng rồi vọt đi ngay.
Trước khi vào thang máy, cậu liếc số phòng trên thẻ, sau đó đi theo mũi tên chỉ đường trên tường để về phòng: “1808…”
Đến chỗ muốn đến, Tạ Chi Dao cầm thẻ phòng quẹt lên chỗ cảm ứng hai lần, sau đó âm báo lỗi vang lên: “Hở?” Tạ Chi Dao thấy lạ, lật mặt thẻ lại quẹt lần nữa, cửa vẫn không mở.
Cậu còn đang nghi hoặc, chuẩn bị thử lại, cánh cửa trước mặt bỗng mở ra.
Trong phòng có một người đàn ông lạ đang đứng, thân hình cao lớn, trông thì là Alpha. Anh ta mặc áo ngủ tinh xảo, nhưng vẻ mặt tỏ ý không kiên nhẫn, ánh mắt cũng truyền ra tín hiệu bất thiện.
“Cậu là ai?”
Tạ Chi Dao run lẩy bẩy, lúc này mới phản ứng lại được là mình đi sai phòng rồi. Cậu vội vàng khom lưng nói lời xin lỗi, đang định rời khỏi thì bị đối phương nắm lấy cổ tay. Người kia thấy mặt Tạ Chi Dao ửng đỏ, chân tay mềm oặt, cho là cậu đang tới kỳ phát tình cần phải giải quyết gấp. Anh ta nhìn quanh thấy bốn bề im ắng, liền kéo cậu vào trong phòng: “Omega nhỏ được đưa tới cửa, còn đẹp nữa.”
“Không phải——”
Sức của người kia mạnh, cổ tay Tạ Chi Dao bị nắm đau, tiếc là cả người cậu bủn rủn, có cố thế nào cũng không thoát được. Cậu sợ mất hồn, la được hai tiếng cứu mạng thì bị người kia che miệng lại.
Ngay lúc này có người nắm lấy vai cậu từ phía sau, kéo cậu về.
Lưng cậu dán lên lồng ngực vững chắc, tim của Tạ Chi Dao treo lên tận cuống họng.
“Sếp Dương, có phải anh uống say rồi không?” Giọng Cố Triêu Sính vang lên bên tai Tạ Chi Dao.
Bỗng chốc có người giúp đỡ, Tạ Chi Dao ngơ ra một lúc, đột nhiên không thấy sợ nữa.
Người đàn ông kia sửng sốt, ngẩng đầu lên thấy Cố Triêu Sính, lập tức buông lỏng tay: “Sếp Cố?”
Cố Triêu Sính kéo Tạ Chi Dao ra phía sau, lạnh mặt nói với người kia: “Nếu sếp Dương uống rượu say thì nên ngủ sớm đi.”
Người đàn ông kia liếc Tạ Chi Dao một cái, sau đó liếc Cố Triêu Sính, ánh mắt lập tức tỏ vẻ hiểu rõ. Anh ta cười gượng: “Vâng vâng vâng, say rượu nhận nhầm người, tưởng là bạn của tôi.”
Anh ta mặt dày xin lỗi Tạ Chi Dao, Tạ Chi Dao núp sau lưng Cố Triêu Sính không nói gì.
Lúc Cố Triêu Sính dẫn Tạ Chi Dao đi, người đàn ông kia vẫn cười, nhưng rõ ràng mặt đã xụ xuống.
“Anh Cố, làm sao đây?” Tạ Chi Dao nghĩ mà sợ, đi theo sau Cố Triêu Sính, hỏi bằng giọng sốt sắng: “Anh ta có trả thù anh không?”
Cố Triêu Sính im lặng dẫn cậu tới phòng hắn, mở cửa cho cậu vào, sau đó dặn: “Cậu đợi ở đây trước đã, lát nữa tôi sẽ về.”
Tạ Chi Dao thoát được một kiếp, tự xem mình là khúc gỗ trôi, tất nhiên là nghe lời hắn răm rắp.
Cố Triêu Sính ra ngoài, Tạ Chi Dao ngồi trên sô pha, ngồi chờ hắn trong sự lo sợ bất an. Mười mấy phút sau, Cố Triêu Sính về, vừa vào cửa đã đối diện với đôi mắt thảng thốt của Tạ Chi Dao.
“Đừng sợ.” Cố Triêu Sính chợt nói.
Mắt của Tạ Chi Dao ầng ậng nước, Cố Triêu Sính lưỡng lự đi qua, lúng túng giơ tay ra xoa nhẹ lên đầu Tạ Chi Dao hai cái.
“Đừng sợ, xử lý xong rồi.” Cố Triêu Sính nói, “Tôi lấy đoạn camera giám sát của khách sạn rồi, anh ta không dám tìm cậu tính sổ đâu.”
Tạ Chi Dao khịt mũi. Cố Triêu Sính tưởng là cậu vẫn còn sợ, đang vắt óc nghĩ xem phải dỗ người ta thế nào, chợt nghe Tạ Chi Dao nức nở nói một câu đầy tức giận: “Vậy anh có báo thù giúp tôi không?”
Cố Triêu Sính nghĩ, tôi vừa liên lạc với bên pháp lý, kết thúc gia hạn hợp đồng với công ty của anh ta, thế có tính là báo thù rồi không?
“Cậu muốn tôi đánh anh ta một trận?”
Tạ Chi Dao định gật đầu, nhưng cậu cảm thấy yêu cầu của mình có hơi quá đang, mình có thân phận gì đâu chứ, còn chẳng biết Cố Triêu Sính có nhớ tên cậu hay không, người kia lại trông giống đối tác của Cố Triêu Sính, hẳn là không thể làm mất lòng.
Tạ Chi Dao gồng nắm đấm lên rồi lại buông ra: “Thôi.”
Cố Triêu Sính nhớ ra cửa phòng vẫn chưa đóng, định quay người đi đóng cửa. Tạ Chi Dao tưởng Cố Triêu Sính muốn đánh người kia thật, cậu hoảng lên vội vàng ôm lấy tay hắn, xin xỏ: “Đừng đánh đừng đánh, tôi không muốn anh bị thương…”
Cố Triêu Sính chạm trúng tay Tạ Chi Dao, ngạc nhiên nói: “Sao người cậu nóng thế? Kỳ phát tình à?”
“Tôi——”
“Cậu phát tình mà còn dám chạy lung tung?” Cố Triêu Sính xách Tạ Chi Dao cho cậu đứng cách xa ra, giận dữ: “Tôi còn chưa hỏi cậu đấy, một Omega phát tình đơn độc chạy tới phòng của một Alpha lạ làm gì? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện ở đó, cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Tạ Chi Dao bị mắng không cãi được, cậu vốn đã khó chịu, bây giờ lại càng uất ức hơn. Nếu cậu không ngớ ngẩn chạy ra đường Dự Phong hít gió lạnh thì đâu có sốt, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.
“Nửa tháng trước tôi mới phát tình rồi, không phải anh cũng biết sao?”
Câu đó vừa thốt ra, hai người đều sững sờ.
Tạ Chi Dao lau nước mắt ra vẻ muốn đi, Cố Triêu Sính không dám kéo cậu, bèn đi theo phía sau, khẽ giọng: “Vậy cậu bị sao thế?”
“Tôi bị sốt đó! Không được hả?” Tạ Chi Dao giơ gói thuốc cảm trong túi ra trước mặt Cố Triêu Sính.
Não Cố Triêu Sính đột nhiên chập mạch, hắn giật lấy thuốc trong tay Tạ Chi Dao, chặn cậu lại, ngập ngừng bảo: “Tôi… tôi pha thuốc cho cậu.”
Part 13
Tạ Chi Dao cứ thế mà ù ù cạc cạc nằm lên giường của Cố Triêu Sính, sau đó nhìn hắn không biết từ đâu lấy ra một cái bàn ăn di động, còn bưng thuốc cảm đã pha tới trước mặt cậu. Hành vi của Cố Triêu Sính vô cùng tự nhiên, như thể hai người bọn họ là người yêu vô cùng khắng khít.
“Ăn cơm chưa?”
Tạ Chi Dao nâng chén lên: “Chưa ăn.”
“Muốn ăn gì? Tôi gọi giúp cậu.”
Tạ Chi Dao bị hơi nóng hun cho tỏa nhiệt khắp người. Cậu chôn mặt vào trong chén, ngượng ngùng đáp: “Tôi không kén ăn.”
“Thế tôi tự gọi nhé?”
Tạ Chi Dao gật đầu: “Ừ.”
Cố Triêu Sính đi tới phòng khách gọi điện thoại cho thư ký, báo cho cậu ta tên của vài món ăn, bảo cậu ta nhanh chóng dặn nhà bếp của khách sạn đưa lên. Hắn về lại phòng ngủ, Tạ Chi Dao mới uống thuốc xong đang cầm chén nhìn lén hắn, thấy hắn về thì vội vã đảo tầm mắt.
Cố Triêu Sính thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường của mình, trong lòng bỗng dưng thấy là lạ.
“Anh Cố,” Tạ Chi Dao cúi đầu, giọng điệu đột nhiên hơi ngập ngừng: “Anh còn nhớ tên tôi không?”
“Nhớ, Tạ Chi Dao.”
Đây là lần đầu tiên Cố Triêu Sính gọi cả họ tên cậu. Mặt Tạ Chi Dao đỏ hơn, cậu níu chăn, nói tiếp: “Vậy, vậy anh cũng chỉ biết tên của tôi, dù sao chúng ta mới gặp có mấy lần, thật ra cũng gần như là người lạ với nhau.”
Cố Triêu Sính bị mấy câu nói đó của cậu làm cho buồn lòng, như thể chút tình cảm nhỏ nhoi vừa nảy lên đã bị dội cho một chậu nước lạnh. Đúng thế, đối với Tạ Chi Dao, hắn là một người xa lạ, còn là một người lạ khó ưa, dù sao mỗi lần Tạ Chi Dao gặp hắn, cậu không khóc thì cũng đang tức giận.
Tạ Chi Dao thấy Cố Triêu Sính không nói lời nào, tưởng là mình đi quá giới hạn, cậu bèn buông chén xuống, dè dặt hỏi: “Anh Cố, có phải tôi làm phiền anh không?”
Cố Triêu Sính tỉnh táo lại, nhận lấy cái chén: “Không có.”
“Thế…” Tạ Chi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt không hề né tránh: “Anh Cố, anh còn độc thân không?”
Cố Triêu Sính choáng váng, hắn không dám đối mặt với Tạ Chi Dao, chỉ nhìn cái chén rồi đáp: “Ừ.”
Ánh mắt Tạ Chi Dao lập tức sáng lên, cậu nhếch miệng cười. Cậu nằm xuống, hơi nghiêng người qua, nhìn thẳng vào Cố Triêu Sính, trong giọng nói chan chứa niềm vui: “Anh Cố, anh pha thuốc gì cho tôi thế? Sao hiệu quả tốt vậy, uống vào là đầu hết đau ngay.”
Mặt Cố Triêu Sính trở nên căng thẳng, vội vã đi vào nhà bếp kiểm tra gói thuốc mình vừa xé kia, chắc chắn không có gì sai sót rồi mới đi tới bên giường, nói với Tạ Chi Dao: “Là thuốc lúc nãy cậu đưa cho tôi, không lấy sai đâu, có phải thuốc này có vấn đề không?”
“…” Nụ cười của Tạ Chi Dao cứng đờ bên mép. Cậu trở mình kéo chăn che người lại, nói giọng buồn buồn: “Không có sao.”
Cố Triêu Sính không biết mình lại nói sai gì nữa, làm cho Tạ Chi Dao mất vui. Hắn đứng bên giường đấu tranh mấy phút, quyết định nói tiếp câu chuyện khi nãy: “Tôi không chỉ biết tên cậu, còn biết cậu năm nay hai mươi mốt tuổi, là nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của Kỳ Hạ, nhóm nhạc của cậu tên là AGT.”
Tạ Chi Dao bĩu môi, nghĩ thầm, này thì gọi là hiểu biết gì, không phải do tôi nói cho anh sao? Tôi còn thuộc làu làu hồ sơ cá nhân trên mạng của anh từ đời nào rồi đó.
“À, vậy cũng chỉ có thể chứng minh chúng ta là một nửa người lạ.”
Cố Triêu Sính lại im lặng.
Hiện tại hắn rất muốn gọi điện nhờ vả Cố Trầm Bạch, cầu xin Cố Trầm Bạch dạy hắn kỹ năng tán gẫu với Omega.
Sau một lúc im lặng, giọng nói của Omega nhỏ nhẹ nhàng vang lên trong phòng: “Anh Cố, thật ra nếu anh không biết nói gì thì không cần nói đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh thôi, không phải thẩm vấn anh.”