Ngoại truyện: Đậu nhỏ ngọt ngào (Cố Triêu Sính x Tạ Chi Dao)
Edit: Chanh + Beta: Dii
*****
Chương 3
Part 14
Tạ Chi Dao trở mình, vỗ vào bên giường: “Anh Cố này, tôi muốn nói chuyện với anh, có được không?”
Yết hầu Cố Triêu Sính căng chặt, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua người trên giường rồi ngồi xuống một cách mất tự nhiên. Hắn sợ đè phải chân Tạ Chi Dao nên dịch mãi mới ngồi yên, hoàn toàn quên mất đây là phòng của hắn, kia là giường của hắn.
“Anh Cố, tôi không ngờ có thể gặp anh ở đây, anh tới đây đi công tác à? Bao giờ về thế?”
“Xong việc sẽ về.”
Tạ Chi Dao nhích lại gần hơn. Rõ ràng trong căn phòng này chỉ có hai người họ, nhưng cậu vẫn đè thấp giọng, căng thẳng hỏi: “Người đàn ông vừa nãy có hợp tác làm ăn với anh à? Anh khiến hắn ta khó xử, liệu hắn ta có trả thù anh không?”
“Không đâu, hắn không dám.”
Tạ Chi Dao nghe vậy, đột nhiên cong khoé miệng: “Ngầu ghê á.”
Cơ thể Cố Triêu Sinh lại cứng đờ thêm một xíu.
“Tôi nghe Ngô Kha nói anh không thích Omega, còn ghét mùi hương của Omega, có thật vậy không?” Tạ Chi Dao nói rồi nói, âm thanh càng lúc càng nhỏ.
“Tôi chưa từng nói vậy.” Cố Triêu Sính cau mày, hỏi với giọng khó hiểu: “Ngô Kha là ai?”
“Chính là Beta mà anh dẫn đi ở cao ốc Thịnh Hà lần trước đó, cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, chẳng phải anh còn ăn cơm cùng cậu ấy, rồi kể cho cậu ấy nghe rất nhiều chuyện trước đây của anh…” Tạ Chi Dao lầm bầm: “Giả ngơ gì chứ.”
“Tôi không biết tên của cậu ta, tôi chỉ ăn cơm với cậu ta, không có nói chuyện.”
Tạ Chi Dao trợn tròn mắt, bán tín bán nghi hỏi lại: “Sao lại không nói chuyện, hai người rời đi lúc bốn giờ hơn, tám giờ rưỡi cậu ấy mới về ký túc, trong hơn bốn tiếng đồng hồ hai người không nói với nhau câu nào hả?”
Cố Triêu Sính tỉ mỉ nhớ lại, sau đó gật đầu đầy thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Tạ Chi Dao mắc nghẹn, đối với Cố Triêu Sính mà nói, chuyện này hình như không phải không có khả năng.
“Ồ, tôi chỉ nhờ cậu ta mang sổ tay về cho cậu, những cái khác không nói.”
Tạ Chi Dao lại cười: “Tôi thấy chữ ký rồi, cảm ơn anh.”
“Không cần, thật ra không phải tôi——”
Cố Triêu Sính định lên tiếng thì chuông cửa vang lên, chắc là cơm tối đã đến. Hắn đứng dậy mở cửa, lúc bước khỏi phòng ngủ thì như có cảm giác trút được gánh nặng. Cửa phòng vừa mở ra, gió ngoài hành lang thổi vào, lướt qua cổ áo sơmi của Cố Triêu Sính, lúc này hắn mới phát hiện sau cổ mình có một lớp mồ hôi mỏng.
Nhân viên khách sạn đẩy xe vào phòng xong rồi rời đi ngay. Cố Triêu Sính hỏi Tạ Chi Dao muốn ăn ở phòng ăn bên ngoài hay ăn trên giường.
Vốn dĩ Tạ Chi Dao muốn đáp cậu có thể ra phòng ăn, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã hắt xì một cái rõ to.
Thế là Cố Triêu Sính bê luôn thức ăn đặt lên chiếc bàn ăn di động mà hắn đã chuẩn bị sẵn, rồi bày bát đĩa ra trước mặt Tạ Chi Dao.
“Anh Cố ơi, sao anh biết chăm sóc người khác thế?” Tạ Chi Dao cảm thấy rất lạ, bất kể là thân phận hay tính cách của Cố Triêu Sính đều không giống kiểu biết săn sóc người khác.
“Trước kia chăm sóc em trai nhiều năm, hình thành thói quen.”
Tạ Chi Dao ngẩn người, cậu nhớ lại cậu hai nhà họ Cố trong lời đồn mà mình đã gặp ở hôn lễ, tuy ngoại hình xuất sắc nhưng đùi phải hình như có vấn đề, lúc bước đi cần chống gậy.
Chuyện như vậy, Tạ Chi Dao không dám hỏi nhiều, cậu im lặng nhận đũa Cố Triêu Sính đưa qua, ngoan ngoãn ăn cơm. Cậu mới uống một thìa canh, trông thấy Cố Triêu Sính đứng yên bên cạnh không nhúc nhích liền khẽ giật tay áo hắn, kéo hắn ngồi xuống giường: “Anh ăn cùng tôi đi, nhiều như này sao tôi ăn hết được?”
Câu từ chối của Cố Triêu Sính nghẹn nơi cổ họng, trong tay đã bị nhét vào một cái bát cơm.
“Tôi ăn chẳng ngon miệng tí nào, bây giờ anh biểu diễn mukbang cho tôi xem đi.”
Cố Triêu Sinh cảm thấy câu này như đang sỉ nhục hắn, chuẩn bị nổi giận thì trông thấy Tạ Chi Dao bưng bát cháo, vừa cau mày vừa ăn từng miếng nhỏ, cơn tức đột nhiên bốc hơi sạch sẽ.
“Ăn ít vậy thảo nào bị ốm là phải!” Cố Triêu Sính vừa dạy dỗ vừa cầm bát lên, sau đó thực hiện màn mukbang một cách đầy chuyên nghiệp. Vốn dĩ hắn đã chán ngấy với đồ ăn của khách sạn này rồi, nhưng chẳng biết có phải vì đổi đầu bếp hay không, thức ăn hôm nay lại ngon hơn mọi khi nhiều.
Tạ Chi Dao bưng bát cười, rồi vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn trước khi Cố Triêu Sính ngẩng lên nhìn cậu.
Part 15
“No quá, nóng đến mức tôi ra đầy mồ hôi này.” Tạ Chi Dao xoa cái bụng tròn vo của mình.
Cố Triêu Sính đẩy bàn ăn qua một bên. Hắn cởi áo khoác tây trang, trên người chỉ mặc một chiếc sơmi đen, không thắt cà vạt, độ rủ và chất lượng của áo rất tốt. Lúc hắn cúi người, Tạ Chi Dao có thể trông thấy cơ bắp và vóc dáng cường tráng của Cố Triêu Sính ẩn hiện dưới lớp áo, đáng tiếc biểu cảm của Cố Triêu Sính như thể chẳng có gì đáng để khen ngợi. Nhưng không sao, dưới 800 lớp filter của Tạ Chi Dao, “sự bình thường” của Cố Triêu Sinh cũng trở thành cấm dục và gợi cảm.
Tạ Chi Dao nuốt một ngụm nước bọt, nhưng không ngừng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Cậu nhìn chằm chằm Cố Triêu Sính, buột miệng nói: “Đồng đội của tôi đều đi ăn cả rồi, có lẽ phải khuya lắm mới về.”
Cố Triêu Sính không kịp phản ứng.
“Chắc hôm nay tôi phải đi ngủ sớm, tôi sợ bọn họ về sẽ làm ồn.” Tạ Chi Dao bổ sung.
Cố Triêu Sính ngớ ra vài giây, sau đó tránh mắt qua chỗ khác, miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh: “Vậy… vậy cậu ngủ lại chỗ tôi đi.”
Tạ Chi Dao thực hiện được gian kế, nhưng vẫn không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Có phải cậu to gan quá rồi không, đến mức bản thân mình cũng phải sợ, “Dè dặt, dè dặt lại chút đi Tạ Chi Dao.” Tạ Chi Dao thầm nhủ trong lòng.
“Thế anh ngủ ở đâu?”
Cố Triêu Sinh đáp: “Tôi đi đặt thêm một phòng nữa.”
Tạ Chi Dao ừm một tiếng, tuy là nằm ngoài dự đoán nhưng cậu không quá bất ngờ, nếu bây giờ Cố Triêu Sính lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngược lại Tạ Chi Dao sẽ cảm thấy không vui, may mà cậu không nhìn nhầm người.
Độ hảo cảm của Tạ Chi Dao với Cố Triêu Sính lại tăng thêm 10 điểm.
“Tôi phải về lấy quần áo để thay.” Cậu bất ngờ nhớ ra.
Cố Triêu Sính nói: “Được, tôi đi cùng cậu.”
Tạ Chi Dao mặc áo khoác, rút ra tấm thẻ từ trong túi, giơ đến trước mặt Cố Triêu Sính: “Trước đấy tôi nhìn nhầm mất rồi, trên này là 1308, tôi nhìn thành 1808.”
“Lần sau đừng nhìn nhầm.” Cố Triêu Sính ấn thang máy giúp cậu, giọng điệu rất nghiêm túc.
Tạ Chi Dao gật đầu như giã tỏi, giơ lên ba ngón tay xin thề: “Nhất định không nhìn nhầm nữa!”
Bọn họ đi tới phòng của Tạ Chi Dao, đồng đội còn chưa quay về, nhưng Tạ Chi Dao vẫn thấy chột dạ như phường trộm cướp. Cậu vội vàng lấy một bộ quần áo với đồ dùng vệ sinh cá nhân, sau đó chạy ra khỏi phòng, suýt thì đụng phải Cố Triêu Sính.
Cố Triêu Sính đỡ lấy cậu, nhận lấy đồ đạc cậu đang ôm trong lòng. Tạ Chi Dao bất ngờ ngẩng đầu cười với hắn: “Chúng ta như này giống vụng——”
Cậu nhận ra mình lỡ lời, không dám nói tiếp nữa, cúi thấp đầu, từ cổ đến vành tai đều nóng bừng. Cố Triêu Sính không nghe rõ cậu nói gì, chỉ thấy mặt cậu lại nóng lên, còn tưởng cơn sốt chưa giảm, vội vàng kéo cậu trở về phòng, pha cho cậu một chén thuốc hạ sốt.
Tạ Chi Dao sợ nhất là uống thuốc, thế là nhân lúc Cố Triêu Sính không chú ý, lẻn vào phòng tắm để tắm.
Cố Triêu Sính bưng chén thuốc đứng bên ngoài phòng tắm gõ cửa, giục Tạ Chi Dao ra ngoài. Tạ Chi Dao cởi quần áo được một nửa rồi, hết cách đành phải mặc lại, mặt ủ mày cau rề rà mở cửa, nhìn Cố Triêu Sính bằng ánh mắt đầy hờn dỗi. Lúc này Cố Triêu Sính mới nhớ ra mà bày dáng vẻ sếp lớn, dứt khoát đưa chén thuốc lên trước miệng Tạ Chi Dao. Tạ Chi Dao phản kháng không thành, đành ghé gần vào tay Cố Triêu Sính uống hết chén thuốc.
Cố Triêu Sính hài lòng đóng cửa phòng tắm lại giúp cậu.
Đợi Tạ Chi Dao tắm xong bước ra, Cố Triêu Sính đang ngồi ở bàn sách bên ngoài đọc tài liệu trên máy tính. Tạ Chi Dao không dám quấy rầy hắn, cầm điện thoại rón rén trở về giường tự chơi một mình.
Nửa tiếng sau, Cố Triêu Sính xử lý xong công việc. Hắn đóng máy tính xách tay lại, lúc đi ngang qua phòng tắm, ngửi thấy chút hương mật đào còn vương lại bên trong, đột nhiên nhịp tim của hắn đập rộn, một cảm giác chưa từng có trước đây. Cố Triêu Sính đã quen một mình, trầm lặng là nhịp điệu gần như không đổi trong 27 năm cuộc đời của hắn, nhưng vào khoảnh khắc này, hắn lại hơi hoài nghi bản thân. Có lẽ… hắn cần một chút náo nhiệt.
Tạ Chi Dao nằm trên giường buồn chán lướt Weibo, nhưng lực chú ý vẫn tập trung trên người Cố Triêu Sính. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang tới gần phòng ngủ.
Tạ Chi Dao kéo chăn trùm lên, chẳng dám thở mạnh.
“Có đỡ hơn không?” Cố Triêu Sính bước qua, cầm nhiệt kế điện tử ở đầu giường đo nhiệt độ cho Tạ Chi Dao: “36.5 độ, hạ sốt rồi.”
Tạ Chi Dao vừa tắm xong, mái tóc được sấy khô, trông cậu y hệt động vật nhỏ lông mềm, dáng vẻ đặt hai tay trước ngực vô cùng ngoan ngoãn. Cố Triêu Sính dời mắt, thấp giọng: “Vậy cậu ngủ sớm đi, tôi ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi tôi.”
“Nhưng tôi không có số điện thoại của anh!” Tạ Chi Dao nói bằng giọng tội nghiệp.
Cố Triêu Sính lấy điện thoại ra, mở danh bạ, sau đó đưa cho Tạ Chi Dao, Tạ Chi Dao nhanh chóng nhập số của mình. Mấy giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc này Tạ Chi Dao mới nở nụ cười.
Cố Triêu Sính cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại thêm một giây nào nữa, lúc chuẩn bị rời đi, Tạ Chi Dao lại gọi hắn: “Anh Cố ơi…”
“Hửm?”
“Tôi có một thỉnh cầu, tôi biết điều này rất quá đáng, nếu như anh không đồng ý thì có thể từ chối tôi.”
“Cậu nói đi.”
“Anh có thể ở lại đây chờ tôi ngủ rồi mới đi được không, căn phòng này của anh rộng quá, tôi ở một mình thấy hơi sợ.” Tạ Chi Dao lộ vẻ đáng thương: “Tôi vào giấc nhanh lắm, nhiều nhất mười mấy phút thôi, có được không?”
Cố Triêu Sính thấy bản thân sẽ căng thẳng mỗi lần nghe Tạ Chi Dao nói ba chữ “có được không”.
Hắn đáp lại theo bản năng: “Được.”
Tạ Chi Dao vui vẻ ra mặt, lăn lộn trên giường.
Cố Triêu Sính ấn cậu nằm yên: “Ngủ mau đi.”
Khoé miệng Tạ Chi Dao nhếch lên thật cao, cậu cố khống chế biểu cảm, nhắm mắt lại: “Ngủ đây ngủ đây.”
Tạ Chi Dao vốn tưởng mình sẽ hưng phấn tới nỗi không ngủ được, nhưng có thể do đang ốm, cũng có thể vì mùi hương của Cố Triêu Sính, hoặc là Cố Triêu Sính ở bên cạnh khiến cậu yên lòng, mấy phút sau khi cảm giác phấn khích qua đi, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Part 16
Trong phút chốc Tạ Chi Dao đã ngủ say, nhưng Cố Triêu Sính không rời đi ngay. Hắn ngồi bên giường trông cậu hồi lâu, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ lúc say ngủ của cậu. Tạ Chi Dao nằm ngủ chẳng ngay ngắn chút nào, cậu nhếch miệng nằm ngửa, hai chân tách rõ rộng.
Lẽ ra, Cố Triêu Sính nhìn thấy tư thế ngủ như vậy sẽ cau mày, nhưng hắn không hề, phản ứng đầu tiên của hắn là nếu sau này hai người cùng ngủ trên một cái giường, liệu hắn có bị Tạ Chi Dao lấn cho rớt xuống đất không?
Rất nhanh, hắn tự cảm thấy nực cười mà dừng suy nghĩ ấy lại, chưa nói đến Tạ Chi Dao có ý với hắn hay không, cho dù có, hắn cũng không nên lén lút ảo tưởng về người ta như vậy.
Trong ánh mắt của Tạ Chi Dao có yêu mến, có vui vẻ, Cố Triêu Sính chưa từng yêu đương, không dám kết luận.
Cố Triêu Sính đã từng gặp những Omega thích hắn, nhưng bọn họ một là vừa ý nhà hắn nhiều tiền, hai là nảy sinh hứng thú với vẻ ngoài của hắn nhưng sau khi tiếp xúc thì lại chán nản ngay. Người mà tình cảm trước sau dạt dào, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt giống như Tạ Chi Dao chưa từng xuất hiện, chỉ có một mình cậu.
Hắn dém lại chăn giúp Tạ Chi Dao, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài, tắt đèn rời đi.
Đêm nay Tạ Chi Dao ngủ rất ngon, nhưng Cố Triêu Sính gần như cả đêm không chợp mắt, cơn buồn ngủ của hắn dường như còn mang theo hương mật đào thoang thoảng dịu dàng, khiến tâm trạng hắn xao động không ngừng, trắng đêm thao thức.
…
Đây là giấc ngủ ngon nhất của Tạ Chi Dao từ đầu tháng đến giờ. Lúc tỉnh lại vẫn còn ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu, nhưng phút chốc cậu đã nhớ lại đây là phòng của Cố Triêu Sính, đêm qua Cố Triêu Sính còn ngủ ở đây. Gương mặt Tạ Chi Dao chợt đỏ bừng, cậu kéo chăn trùm kín mình, mãi đến khi nghe tiếng chuông di động reo.
Anh Lãng gọi điện cho cậu: “Chi Dao, em đang ở đâu?”
Tạ Chi Dao sợ hết hồn, suy nghĩ lập tức trở về: “Em… em đang chạy bộ ở bên ngoài.”
“Ồ, thế em mau về ăn sáng đi, ghi hình buổi sáng bắt đầu lúc 8 rưỡi đấy.”
Tạ Chi Dao nhắn tin cho Cố Triêu Sính, sau đó thu dọn quần áo của mình, rời khỏi phòng hắn.
Tạ Chi Dao và anh Lãng ngủ chung một phòng. Lúc trở lại 1308, anh Lãng đang đi giày. Anh trông thấy Tạ Chi Dao, chỉ chiếc giường ngăn nắp sạch sẽ như mới, sau đó hỏi cậu: “Có phải tối qua em không ngủ ở đây không?”
Tạ Chi Dao thấy không thể tránh thoát, chỉ đành thừa nhận: “Vâng.”
“Thế em ngủ ở đâu?”
“Ở chỗ của bạn.” Tạ Chi Dao ấp úng trả lời.
Anh Lãng hỏi tiếp, Tạ Chi Dao ngậm miệng không đáp, dù có nghi ngờ nhưng mọi người đều đã trưởng thành, anh Lãng cũng không tiện hỏi nhiều.
Lúc xuống tầng ăn sáng, Ngô Kha vừa khéo ngồi đối diện Tạ Chi Dao. Nhờ câu nói của Cố Triêu Sính mà Tạ Chi Dao bỗng chốc như được tiếp thêm sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng còn rụt rè sợ hãi như mấy ngày trước, Ngô Kha nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.
Lúc sắp ăn xong, có một người đàn ông xa lạ đột nhiên đi tới trước bàn bọn họ. Người quản lý đứng dậy đón tiếp: “Anh Chu, sao anh lại qua đây?”
Về sau Tạ Chi Dao mới biết, anh Chu này là quản lý chi nhánh ở thành phố Lan của tập đoàn Hoa Thịnh.
Anh Chu chào hỏi đơn giản với quản lý, sau đó hỏi: “Ai là Tạ Chi Dao?”
Tạ Chi Dao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giơ tay lên.
Anh Chu đi tới, đưa cái túi nhỏ cầm trên tay ra trước mặt Tạ Chi Dao: “Cậu Tạ, Chủ tịch Cố bảo tôi dặn cậu nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Ánh mắt của mọi người trên bàn lập tức đổ dồn lên người Tạ Chi Dao, nhất là Ngô Kha, hắn ta là người đầu tiên nhận ra “Chủ tịch Cố” là ai, bởi vì hắn ta vẫn luôn nhớ, câu duy nhất mà Cố Triêu Sính nói với hắn ta chính là: “Phiền cậu giúp tôi đưa cái này cho Tạ Chi Dao, cảm ơn.”
Tạ Chi Dao đứng dậy nhận lấy, nói cảm ơn.
Sau khi anh Chu ra về, cả đám người trong nhóm vây lại hỏi này hỏi nọ, nhất là anh Lãng, ấn bả vai cậu, hỏi tối hôm qua rốt cuộc cậu ngủ ở đâu, Tạ Chi Dao một mực không trả lời, chỉ ôm lấy cái túi nhỏ trong tay, cười ngốc nghếch.
Trước lúc ghi hình, Ngô Kha kéo Tạ Chi Dao lại, nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt tức giận: “Chẳng phải cậu ghét nhất chuyện qua lại cùng bọn con nhà giàu hả? Hớt tay trên vui lắm sao?”
Tạ Chi Dao như nghe được chuyện cười: “Anh ấy có quan hệ gì với cậu à? Đừng có nói là cậu đang nằm mơ nhé?”
Ngô Kha trợn trừng mắt, như bị gai nhọn ghim vào lòng.
“Anh ấy khác với đám con nhà giàu trong điện thoại cậu, hơn nữa, anh ấy là của tôi, đừng có tơ tưởng.”
Part 17
Sau khi có được số điện thoại của Cố Triêu Sính, Tạ Chi Dao quả thực vui sướng tựa thần tiên. Cậu gấp rút thêm bạn Wechat với Cố Triêu Sính, sau đó thỉnh thoảng tới quấy rầy hắn một lát.
“Anh Cố ơi, anh đang làm gì thế?”
“Anh Cố ơi, tôi vừa tập nhảy xong, toàn thân đau nhức.”
“Anh Cố ơi, hôm nay trong lúc mẹ tôi dọn dẹp, tự nhiên lật được một bức ảnh của tôi hồi nhỏ, tôi cho anh xem nhé! Có đáng yêu không? Hồi học mầm non nhờ có gương mặt này mà tôi được bao nhiêu là hoa hồng nhỏ đấy.”
“Anh Cố ơi, tôi muốn uống trà sữa, nhưng quản lý không cho.”
“Anh Cố ơi, tôi không muốn gọi anh là anh Cố nữa.”
Cố Triêu Sính trả lời tin nhắn này cực nhanh: “Thế cậu muốn gọi là gì?”
Tạ Chi Dao ôm điện thoại, nhắn lại: “Anh muốn tôi gọi là gì nào?”
Tay Cố Triêu Sính khẽ run, không dám trả lời.
“Anh trai? Cố đại ca? Quê quá đi mất.” Tạ Chi Dao nhanh chóng phủ nhận những xưng hô thô tục này, hỏi lại: “Hiện giờ chúng ta là bạn bè phải không?”
Cố Triêu Sính cách một màn hình mà cũng thấy căng thẳng: “Phải.”
“Tôi muốn gọi anh là Cố Triêu Triêu.”
Cố Triêu Sính nhìn hai từ láy phía sau, trong chốc lát không kịp phản ứng.
“Có được không, như vậy nghe thân thiết bao nhiêu.”
Cố Triêu Sính không nói được, cũng chẳng nói không được, bởi vì trong đầu hắn toàn là hình ảnh Tạ Chi Dao nắm cánh tay hắn nhỏ nhẹ dịu dàng gọi “Cố Triêu Triêu”, lúc Tạ Chi Dao nói chuyện với hắn, âm cuối cùng luôn được kéo dài, mềm mại khiến người ta không thể chịu nổi.
“Cậu cũng gọi người khác như thế à?”
Tạ Chi Dao gửi lại meme nắm tay xin thề, ngôn từ thành khẩn: “Ngoại trừ ba mẹ, tôi chỉ gọi anh như vậy thôi.”
Trong lòng Cố Triêu Sính tràn ra nước ngọt hương mật đào.
“Anh không nói gì là tôi coi như anh đồng ý nha! Ngủ ngon, Cố Triêu Triêu.”
Cố Triêu Sính cảm thấy, mỗi lần anh ở cùng Tạ Chi Dao đều như vô tình mà trẻ ra vài tuổi.