Ngoại truyện: Đậu nhỏ ngọt ngào (Cố Triêu Sính x Tạ Chi Dao)
Edit: Chanh + Beta: Dii
*****
Chương 4
Part 18
Tạ Chi Dao nói cậu sắp tham dự Music Entertainment, đây là sân khấu lớn nhất của cậu từ lúc debut tới giờ.
Cố Triêu Sính hỏi cậu có căng thẳng không, Tạ Chi Dao ngập ngừng hồi lâu, sau đó thành thật trả lời: “Căng thẳng chứ, Cố Triêu Triêu, hiện giờ tôi flop quá, là kiểu hát không hay nhảy không đẹp cũng chẳng ai bận tâm, nhưng nếu sau này có nhiều người thích tôi, vậy những người muốn mắng tôi cũng sẽ nhiều lên.”
“Ai dám mắng cậu?”
Tạ Chi Dao cười: “Sao nào? Anh muốn làm đại gia san bằng cả showbiz cho tôi à?”
Cố Triêu Sính nghe không hiểu, cũng không biết Tạ Chi Dao đang đùa hay thật, hắn tưởng Tạ Chi Dao hồi hộp quá nên lo sợ, thế là hắng giọng, hỏi lại cậu: “Cậu muốn tôi làm đại gia của cậu?”
Tạ Chi Dao bật cười, cách một màn hình chọc chọc vào gương mặt cún ngốc: “Hửm? Anh muốn làm gì? Tôi bán nghệ chứ không bán thân đâu.”
“Tôi không cần cậu bán thân.” Cố Triêu Sính, người đàn ông sắp ba mươi lăn lộn trên chốn thương trường nhiều năm lại hoàn toàn bất lực khi đối mặt với một cậu nhóc mới hai mươi: “… Cậu cần tôi giúp gì? Nói cho tôi biết là được.”
Tạ Chi Dao bỗng nhiên không cười nữa, hồi lâu vẫn chưa trả lời. Lúc Cố Triêu Sính tưởng Tạ Chi Dao đã ngủ mất rồi, chuẩn bị tắt cuộc gọi video, gương mặt của Tạ Chi Dao bất ngờ chen vào khung hình, cậu không nhìn Cố Triêu Sính, nhỏ giọng: “Cố Triêu Triêu, tôi thiếu một người bạn trai.”
Cố Triêu Sính khựng lại, hắn cảm thấy lời này của Tạ Chi Dao có ý khác, nhưng hắn lo bản thân nghĩ nhiều.
Tạ Chi Dao thấy Cố Triêu Sính không nói gì, thất vọng thở dài, cuộc gọi video cứ như vậy mà kết thúc.
Mấy ngày sau, Tạ Chi Dao cùng đoàn đội xuất phát đến Music Entertainment. Cậu không ngờ rằng mình có thể gặp được Cố Triêu Sính ở hiện trường chương trình. Cố Triêu Sính và đạo diễn ngồi uống cà phê trước cửa sổ sát đất, trông thấy nhóm của Tạ Chi Dao bước vào, tầm mắt hắn dừng lại phút chốc, sau đó dời đi.
Tạ Chi Dao nhân lúc các thành viên khác còn mải trang điểm, kéo Cố Triêu Sính ra chỗ cầu thang không người.
Cố Triêu Sính nói hắn tới bàn chuyện quảng cáo, Tạ Chi Dao cong mắt nhìn hắn: “Đừng có bắt nạt tôi không học thức, nghiệp vụ quảng cáo mà cần Chủ tịch đích thân tới sao?”
Vẻ mặt Cố Triêu Sính sượng lại, nhưng cũng không quên giải thích mục đích duy nhất mà hắn tới đây, sau đó hắn vỗ vai Tạ Chi Dao, nói với cậu: “Cậu biểu diễn cho tốt, mấy thứ khác không cần bận tâm.”
Mũi Tạ Chi Dao cay cay, cậu vươn tay ôm Cố Triêu Sính, lại nhanh chóng buông ra, dùng câu bông đùa che giấu niềm hạnh phúc: “Woa! Cảm giác được Chủ tịch bảo kê sướng thật đấy!”
Cố Triêu Sính cúi đầu nhìn cậu, rồi nhanh chóng dời mắt trước khi Tạ Chi Dao ngước lên. Nhưng cho dù hắn có thiếu nhạy bén tới mấy, cũng vẫn cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng trở nên mập mờ.
Lúc đẩy cửa ra khỏi cầu thang, vừa khéo đụng phải Ngô Kha, cậu ta nhìn thấy Cố Triêu Sính phía sau Tạ Chi Dao thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã cúi đầu bỏ đi.
Part 19
Bởi vì tràn đầy mong chờ, thời gian đột nhiên trôi qua rất nhanh.
Hôm nay lúc Cố Triêu Sính trở về nhà, nhận được tin nhắn do Cố Trầm Bạch gửi đến: “Anh, ngày kia là sinh nhật anh, nhớ về nhà cùng mọi người mừng sinh nhật.”
Cố Triêu Sính ngẩn người, hắn cũng quên mất ngày kia là sinh nhật mình.
Hôm ấy Cố Triêu Sính hoàn thành công việc, lái xe từ Hoa Thịnh về nhà ba mẹ, sau khi đỗ xe, hắn đi tới gõ cửa, vốn tưởng sẽ là người giúp việc ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, Đồ Ngôn mặc áo chống bức xạ xuất hiện ngay đó.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Hai giây sau, Đồ Ngôn bất ngờ che phần bụng hơi nhô lên của mình, giả bộ nói: “A bé thỏ đừng sợ, không phải sói đâu, là bác của con đấy.”
“…”
Cố Triêu Sính chớp mắt, quyết định không lãng phí một ngày đẹp như hôm nay chấp nhặt với Đồ Ngôn.
Cố Trầm Bạch ở trong bếp làm những món mà Cố Triêu Sính thích ăn. Đồ Ngôn lon ton chạy qua, trộm một miếng dưa chuột, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh Cố Trầm Bạch, thắc mắc: “Cố Triêu Sính có vấn đề, thế mà ảnh không cãi nhau với em!”
Cố Trầm Bạch bất đắc dĩ: “Sao em cứ thích cãi nhau với anh ấy vậy?”
“Hứ! Em thích nhìn anh ta chịu thiệt, ảnh làm sao vậy, còn bơ em luôn chứ.”
Cố Trầm Bạch đặt dao trong tay xuống, quay người tựa lên chạn bát. Anh ôm eo Đồ Ngôn, cười xấu xa: “Muốn biết à? Hôn anh một cái rồi anh nói cho em.”
Đồ Ngôn đẩy tay Cố Trầm Bạch: “Nằm mơ.”
Cố Trầm Bạch cười, buông cậu ra, qua một lát lòng hiếu kỳ của Đồ Ngôn lại nổi lên, cậu tiến lại gần, chụt một cái lên mặt Cố Trầm Bạch: “Anh nói đi.”
Cố Trầm Bạch cúi người, nói bên tai Đồ Ngôn: “Anh ấy có người mình thích rồi, cho nên mới không còn tâm tư cãi nhau với em.”
Đồ Ngôn ngạc nhiên: “Lời nguyền của em mất hiệu lực rồi!”
Cố Trầm Bạch vỗ mông cậu: “Thỏ Con, hạnh phúc của anh trai không dễ dàng gì, em đừng làm loạn đấy.”
Đồ Ngôn hung dữ cắn miếng dưa chuột, làm bộ không phục.
Ông hai nhà họ Cố và ông nội cùng tới, người một nhà quây quần trò chuyện vui vẻ. Ăn tới chín giờ, ông nội Cố không chịu được nữa, xua tay nói muốn về ngủ. Cố Triêu Sính định đưa ông về, lúc cầm điện thoại trên sofa chuẩn bị gọi cho tài xế thì phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ với bảy, tám tin nhắn chưa đọc.
Cố Triêu Sính nhanh chóng nghĩ tới người nọ.
Vừa mở ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, là của Tạ Chi Dao.
Vào khoảnh khắc ấy, Cố Triêu Sính cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.
Hắn khó xử nhìn ông nội Cố, đúng lúc ấy Cố Trầm Bạch đi tới, liếc nhìn di động của hắn: “Sao vậy anh?”
“Có một người bạn——”
Cố Trầm Bạch cười, đẩy hắn: “Anh mau đi đi, để em đưa ông nội về.”
Cố Triêu Sính như được đại xá, cầm áo khoác đi ngay, ba mẹ nhà họ Cố khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Có chuyện gì thế?”
Lúc Cố Triêu Sính chạy tới đường Dự Phong, Tạ Chi Dao đang ngồi xổm dưới bảng chỉ dẫn, dáng vẻ đáng thương nghịch ngợm sợi ruy băng trên hộp bánh gato. Cậu ngẩng đầu, trông thấy Cố Triêu Sính cách đó không xa, ánh mắt vốn đang thất thần bỗng nhiên sáng bừng lấp lánh, lập tức đứng bật dậy. Tạ Chi Dao mặc kệ bánh gato trong tay, chạy thẳng về phía Cố Triêu Sính. Cố Triêu Sính dừng bước, dang rộng vòng tay, giây tiếp theo, Tạ Chi Dao nhào vào lòng hắn.
“Cố Triêu Triêu, tôi đợi anh lâu lắm lâu lắm rồi ấy.” Tạ Chi Dao nói bằng giọng đầy tủi thân: “Đợi lâu đến nỗi tóc tôi rối cả rồi, bánh kem cũng chảy mất.”
Cố Triêu Sính chậm chạp vươn tay, vòng lấy eo Tạ Chi Dao, ôm chặt cậu trong lòng: “Xin lỗi.”
“Tôi định tạo bất ngờ cho anh nên mới không nói gì, định trưa nay qua tìm anh, nhưng mà cửa hàng viết sai tên anh trên bánh gato làm tôi phải chờ mất cả buổi chiều…”
Tạ Chi Dao vùi mặt vào hõm vai Cố Triêu Sính: “Tôi gọi điện thì anh không nghe máy, nhắn tin anh cũng không trả lời, tôi tưởng anh không định để ý đến tôi nữa.”
Cố Triêu Sính vuốt ve gương mặt Tạ Chi Dao, sau đó chạm phải nước mắt.
Tạ Chi Dao ngẩng lên: “Tôi tưởng ngày nào mình cũng quấy rầy anh, nên anh chê tôi phiền, chán ghét tôi——”
Tạ Chi Dao còn chưa nói hết câu đã bị một nụ hôn nhẹ nhàng ngăn lại.
Cố Triêu Sính cúi đầu dán sát bên môi Tạ Chi Dao, động tác của hắn còn trúc trắc nhưng lại dịu dàng thận trọng vô cùng, sau đó hắn cảm nhận được đầu lưỡi của Tạ Chi Dao tiến vào, đụng chạm với hắn.
Hắn nhớ đến câu nói mà Cố Trầm Bạch gửi cho mình trên đường tới đây.
—— Anh, nếu như tấm lòng đã tỏ, thật ra cũng không cần phải bối rối nghĩ xem nên nói gì, đôi khi, một nụ hôn còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Part 20
“Cố Triêu Triêu, tôi còn chưa tỏ tình với anh đâu!”
Tạ Chi Dao không biết hôn môi, khó khăn lắm mới hồi phục hô hấp bình thường. Cậu tựa vào lòng Cố Triêu Sính, cằm đệm ở ngực hắn, Tạ Chi Dao ngửa đầu nhìn Cố Triêu Sính, giận dỗi: “Anh làm xáo trộn hết kế hoạch của tôi rồi.”
“Kế hoạch ban đầu của em như nào?”
“Thì đón sinh nhật với anh xong sẽ tỏ tình, nếu như anh đồng ý, vậy tôi sẽ thành người có bạn trai, nếu anh không đồng ý——”
“Anh đồng ý!” Cố Triêu Sính cuống quýt đáp.
Tạ Chi Dao cười híp mắt: “Em cũng nghĩ không đời nào anh lại từ chối.” Cậu nhón chân, cắn hai cái lên miệng Cố Triêu Sính: “Cố Triêu Triêu, anh cũng thích em mà, phải không?”
Cố Triêu Sính ngẩn người, hắn nhìn Tạ Chi Dao gần trong gang tấc, nhìn đôi môi vì nụ hôn mà nhuộm sắc đỏ, rồi nhìn đôi mắt long lanh nước của cậu. Năm nay Tạ Chi Dao 21 tuổi, phần lớn thời điểm cậu vẫn như một đứa trẻ, thích làm nũng, bám người, nhưng lúc nào cũng tràn trề sức sống. Cố Triêu Sính lớn hơn cậu 7 tuổi, vốn dĩ sẽ là người nắm quyền chủ đạo trong mối quan hệ này, nhưng dường như từ lúc bắt đầu, Tạ Chi Dao đã bắt được sợi dây này trước, cũng nắm chặt nó trong tay, mỗi bước đi của Cố Triêu Sính đều theo sau cậu.
Thấy Cố Triêu Sính im lặng, Tạ Chi Dao không hề đau lòng, cậu vẫn nhìn Cố Triêu Sính, ý cười lại càng sâu.
Tạ Chi Dao chưa từng chê hắn thiếu nhạy bén, kiệm lời, không hiểu chuyện tình cảm.
“Thích lắm.” Cố Triêu Sính nghiêm túc đáp.
Lần đầu tiên gặp em, khi em đứng trên sân khấu vẫy tay với anh, anh đã thích em rồi, chỉ là thứ tình cảm ấy quá lạ lẫm, anh không dám nghĩ nhiều, còn tưởng đã làm sai.
Tạ Chi Dao cười, ôm cổ Cố Triêu Sính: “Sao anh đáng yêu thế hả Cố Triêu Triêu.”
Tạ Chi Dao nhớ lại, rất lâu trước kia cậu nói chuyện với bạn bè, họ nhắc đến một đề tài, nếu như cậu hỏi nửa kia có thích mình không, cậu hi vọng người ấy sẽ trả lời không chút nghĩ ngợi hay suy ngẫm một lúc rồi mới trả lời. Tạ Chi Dao là người duy nhất khi đó chọn vế sau, bạn bè nói cậu như vậy chẳng thú vị gì cả, yêu đương là tim phải đập nhanh, phải kích thích.
Lúc ấy Tạ Chi Dao không thể phản bác, bởi vì cậu chưa hẹn hò bao giờ. Nhưng lúc này cậu có thể kiêu ngạo nói rằng, cậu đã gặp được một người khiến trái tim cậu loạn nhịp nhưng cũng khiến cậu có thể an ổn ngủ say rồi.
“Thế bây giờ anh có thể tiếp nhận mùi hương của Omega đúng không?” Tạ Chi Dao chớp mắt nhìn Cố Triêu Sính, lời nói đầy ẩn ý: “Kỳ phát tình của em sắp đến rồi.”
Một lúc sau Cố Triêu Sính mới phản ứng được, hắn bị Tạ Chi Dao làm cho bối rối, bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, thấp giọng: “Tạ Chi Dao, sao em chẳng ngượng ngùng chút nào vậy?”
Tạ Chi Dao thè lưỡi, thầm nghĩ: Này đã là gì, dựa theo tiến độ trong đầu em, chúng ta đã có mấy đứa con rồi ấy chứ!
Part 21
Nguyện vọng xấu hổ của Tạ Chi Dao chưa tới lúc được thực hiện, bởi vì Cố Triêu Sính cảm thấy tiết tấu hẹn hò không thể quá nhanh.
Hắn mua một chiếc bánh gato khác, đưa Tạ Chi Dao về nhà, thổi nến cùng cậu, sau đó ôm lấy cậu rồi hôn lên đôi môi còn dính đầy bơ một lúc, nhưng trước 12 giờ đêm vẫn kịp thời buông cậu ra, dỗ Tạ Chi Dao lên giường đi ngủ.
Tạ Chi Dao lăn lộn trên giường, kéo vạt áo Cố Triêu Sính, đòi hắn “ấy ấy”.
Cố Triêu Sính không đồng ý, cũng chẳng buồn nhìn Tạ Chi Dao, chỉ lẳng lặng đi vào phòng tắm.
Buổi sáng Cố Triêu Sính bận rộn nhiều việc, đến tối về nhà lại uống với ba mẹ hai ly rượu vang, lúc ngả lưng lên chiếc giường trong phòng cho khách đã cảm thấy buồn ngủ, nhưng trong đầu vẫn có một sợi dây đang kéo căng, khiến suy nghĩ của hắn cứ mãi nhộn nhạo, chẳng thể cản được những ý nghĩ kỳ lạ.
Hắn nghĩ tới cảnh mình đang đứng trong buồng tắm, nếu như Tạ Chi Dao bước vào…
Xử nam Cố Triêu Sính nhịn quá nhiều năm mở bừng mắt từ trong ảo tưởng ướt át, hắn lặng lẽ thở dài, sau đó lại vào phòng tắm thêm lần nữa.
Lúc đi ra hắn bước qua phòng ngủ chính, Tạ Chi Dao vẫn đang thức, nằm nghiêng người nhìn ra cửa, xa xa nhìn Cố Triêu Sính rồi nở nụ cười đểu: “Cố Triêu Triêu, sao anh còn chưa ngủ thế?”
Vẻ mặt Cố Triêu Sính sượng cứng, không đáp lại mà trực tiếp đi vào phòng ngủ cho khách.
Quan hệ yêu đương cứ thế mà được thừa nhận, Tạ Chi Dao cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy đây là chuyện đương nhiên. Vốn dĩ trên đời này chẳng có thứ gọi là công thức tình yêu, ai nói nhất định phải quen nhau, hiểu nhau, bầu bạn với nhau thì mới được yêu nhau.
Hôm nay, vừa kết thúc chương trình là Tạ Chi Dao đã gọi điện cho Cố Triêu Sính, hỏi hắn khi nào thì kết thúc công việc, Cố Triêu Sính đáp hắn có hơi bận, để tài xế tới đón Tạ Chi Dao, đưa cậu đến Hoa Thịnh.
Xe của tài xế đỗ dưới ký túc của công ty, Tạ Chi Dao chạy chậm xuống tầng, vừa ngồi vào chợt nhớ tới một chuyện: “Anh Trần, phiền anh đi qua đường Dự Phong một chuyến, ở đấy có một quán ăn hương vị khá ngon, để tôi mua cơm tối cho Chủ tịch Cố.”
Tài xế nói được, nhanh chóng lái xe tới đường Dự Phong.
“À đấy, anh Trần này, Chủ tịch Cố thích cửa hàng nào trên đường này à? Sao tôi nhớ lần nào anh ấy cũng đi bộ qua đường Dự Phong?”
Tài xế xua tay: “Không phải, cậu ấy gặp ám ảnh tâm lý, không thể ngồi xe qua đường Dự Phong.”
Tạ Chi Dao ngẩn người, không mở cửa xe mà dừng lại nghe tài xế nói tiếp.
“Cậu đã gặp cậu hai nhà họ Cố chưa?”
“Gặp rồi.”
“Chuyện chân trái cậu ấy có tật, cậu biết không?”
“Nhìn ra được.”
Tài xế gật đầu, tiếp tục: “Tôi nghe người nhà họ Cố nói, chân cậu hai bị thương là do Chủ tịch Cố bất cẩn gây nên, chuyện xảy ra ở đường Dự Phong cũng phải hơn mười năm trước rồi, Chủ tịch Cố vẫn không buông được, mỗi lần đi qua con đường này lại xuống xe đi bộ, cậu ấy nói mình không thể ngồi xe đi qua vạch qua đường, nếu ngồi trên xe, cậu ấy cứ cảm giác mình chính là người gây tai nạn.”
Tạ Chi Dao nghe xong, trái tim như thắt lại, thậm chí âm ỷ đau đớn, rất muốn giây tiếp theo được gặp Cố Triêu Sính, sau đó ôm chặt lấy hắn.
Part 22
Cố Triêu Sính vẫn luôn cảm thấy khả năng giữ bình tĩnh của mình rất tốt, nhưng dạo này hắn lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, bởi vì lúc Tạ Chi Dao ở bên cạnh, đến việc viết chữ hắn cũng chẳng viết ra hồn.
Hết cách, hắn chỉ đành xách Tạ Chi Dao tới phòng nghỉ, sau đó kết thúc chút công việc còn đang dở một cách nhanh chóng.
Tài xế đỗ xe ở nhà để xe dưới hầm, Tạ Chi Dao ngồi lên, quấn lấy Cố Triêu Sính, nói cậu muốn ăn Oden trên đường Dự Phong.
Cố Triêu Sính đương nhiên chiều hết theo cậu, nhưng lúc sắp tới đường Dự Phong, Tạ Chi Dao lại nói không muốn ăn nữa, giục tài xế mau lái về nhà. Sắc mặt Cố Triêu Sính đột nhiên sượng lại, hắn cố giả vờ bình tĩnh nói với Tạ Chi Dao: “Chi Dao, chúng ta xuống đi bộ nhé.”
Tạ Chi Dao nghe vậy, trong lòng bắt đầu thấy xót.
Cậu lắc đầu: “Không đi đâu, chúng ta về nhà đi.”
Xe của tài xế đã lái tới đầu đường Dự Phong, hơn nữa còn nháy đèn xi nhan, chuẩn bị lái vào. Toàn thân Cố Triêu Sính căng cứng, hắn vừa chạm đến chốt nắm cửa xe liền bị Tạ Chi Dao nhanh tay lẹ mắt ngăn cản. Tạ Chi Dao ấn khóa cửa xe, sau đó xoay người dạng chân ngồi lên đùi Cố Triêu Sính.
Cố Triêu Sính tức giận thấy rõ, hắn cau mày định kéo Tạ Chi Dao từ trên người mình xuống, nhưng Tạ Chi Dao dính như kẹo cao su, dán chặt lên người Cố Triêu Sính, hắn càng giãy giụa thì cậu ôm càng chặt.
“Tạ Chi Dao!”
“Anh đừng đẩy em mà, hôm nay em nhảy cả một ngày, xương khớp sắp rời cả ra rồi.”
Giằng co mấy hồi, Cố Triêu Sính phút chốc đã đoán ra dụng ý của Tạ Chi Dao. Hắn hơi cam chịu mà buông tay, nói với Tạ Chi Dao: “Em đừng làm vậy, anh không đáng thương như em nghĩ đâu.”
“Em chỉ muốn nhanh về nhà thôi, eo mỏi lưng đau chết đi được.” Tạ Chi Dao làm bộ không nghe thấy, còn tựa lên người Cố Triêu Sính.
“Chi Dao, em——”
Tạ Chi Dao đột nhiên ôm lấy đầu Cố Triêu Sính, kéo anh vào trong lòng mình, sau đó nháy mắt với tài xế, bảo anh ta mau lái xe qua đây.
Tạ Chi Dao dỗ Cố Triêu Sính như dỗ một đứa trẻ, vừa xoa gáy vừa vỗ lưng hắn: “Cố Triêu Triêu, em ở đây, chuyện trong quá khứ không phải lỗi của anh, vạch qua đường kia cũng không phải bằng chứng lỗi sai của anh, nó chỉ là một vạch qua đường rất hẹp mà thôi, vèo một cái là vượt qua rồi.”
“Về sau có em ở bên anh, Cố Triêu Triêu, trong lòng em, anh là người tốt nhất, chúng ta sẽ bên nhau thật lâu thật lâu.”
“Anh có bằng lòng thay đổi một chút xíu vì em không?”
Những ồn ào náo động bên ngoài xe như biến mất, cả thế giới chỉ còn lại nhịp tim vững vàng mạnh mẽ trong lồng ngực nho nhỏ của Tạ Chi Dao.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Chẳng biết qua bao lâu, Tạ Chi Dao buông tay ra, thả lỏng toàn thân. Cậu đặt một nụ hôn lên trán Cố Triêu Sính, nói cho hắn nghe: “Cố Triêu Triêu, chúng ta đi qua đường Dự Phong rồi.”
Ánh mắt Cố Triêu Sính nhìn Tạ Chi Dao có hơi mông lung, Tạ Chi Dao vuốt ve gương mặt hắn, lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
Hai người im lặng nhìn nhau.
“Về sau ngày nào em cũng sẽ đi cùng anh, đừng sợ.”
Sau khi về nhà, Cố Triêu Sính mặc cho Tạ Chi Dao nắm tay mình bước vào thang máy. Cửa nhà mở ra, Tạ Chi Dao đang định nói: “Bọn mình xem phim đi.”
Nhưng giây tiếp theo cậu đã bị Cố Triêu Sính ôm lấy áp trên tường, Cố Triêu Sính dùng nụ hôn chặn lời cậu muốn nói, lần đầu tiên bày ra khí thế Alpha trội của mình trước mặt Tạ Chi Dao.
Cố Triêu Sính hỏi cậu: “Có thể chứ?”
Tạ Chi Dao bị pheromone câu mất hồn, rõ ràng đã bị ném lên tấm thớt chờ làm thịt rồi, những vẫn chủ động ghé qua cắn môi Cố Triêu Sính, không sợ chết mà ghẹo hắn: “Cố Triêu Triêu, anh nhẹ chút.”
Sau đó, phòng khách truyền đến tiếng rên hỗn loạn, xưng hô kiểu gì cũng có.
Cố Triêu Sính vỗ mông Tạ Chi Dao, bảo cậu đừng phóng túng vậy.
Tạ Chi Dao lắc eo, đáp “không được”.
…
Tạ Chi Dao giống như một ngọn lửa vừa dũng cảm lại nồng nhiệt, cuốn sạch những hoang vu quạnh quẽ mà Cố Triêu Sính niêm phong bao nhiêu năm, đốt lớp ngụy trang và sự sợ hãi của hắn thành tro bụi, sau cùng nghênh đón một cuộc đời mới.
Những ước ao và mong chờ chẳng thể tỏ bày cùng ai khác, đều tìm được đáp án ở nơi người.
Cuối cùng, Tạ Chi Dao mơ màng ngủ thiếp đi. Cố Triêu Sính cúi người hôn cậu, cất tiếng: “Anh yêu em.”
“Cún ngốc.” Tạ Chi Dao nói mớ.
Cố Triêu Sính nghe xong cũng không tức giận, ôm chặt cậu vào lòng: “Đúng là anh rất ngốc.”
Cho nên cảm ơn em, chủ động xông vào thế giới của anh.
–END–