Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất

Chương 59

Chương 59:

 

Tần Hà đã xin nghỉ buổi học buổi chiều.

 

Bệnh viện vẫn ngập tràn mùi thuốc khử trùng, cả hai người đều không muốn đến đây, nhưng vẫn buộc phải vào nhiều lần.

 

Diệp Nam Bạch ban đầu không định kể cho họ nguyên nhân bị thương, cho đến khi Hàn Phong Hứa tự điều tra ra, cậu mới chậm rãi kể lại toàn bộ sự tình cho anh ta.

 

Hai người vừa đến, Hàn Phong Hứa đã bước ra từ phòng bệnh.

 

“Cậu ấy thế nào rồi?” Diệp Nam Bạch bước thêm hai bước về phía trước, không có sự hỗ trợ của Tần Hà, dáng đi của cậu mới lộ ra vẻ kỳ lạ.

 

“Tốt hơn một chút rồi.” Sáng nay vì quá lo lắng, Hàn Phong Hứa mới chú ý đến chân của cậu, “Chân cậu sao thế?”

 

“Không sao, chỉ bị trật một chút thôi.” Diệp Nam Bạch đáp, rồi không nhịn được nhìn về phía cửa phòng bệnh, “Cậu ấy đã ngủ chưa?”

 

“Mới nằm xuống.”

 

“Ừm.” Diệp Nam Bạch cúi đầu, suy nghĩ một chút, định đợi đến khi Hạ Quả thức dậy rồi vào thăm.

 

Lúc này Tần Hà nắm tay cậu, “Ngồi một lát, anh và Hàn Phong Hứa sẽ quay lại nhanh thôi.”

 

“Như vậy có làm phiền cậu ấy không?” Diệp Nam Bạch nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng.

 

Tần Hà chưa kịp trả lời, Hàn Phong Hứa đã nói tiếp: “Không sao, vào trong chờ đi… À, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

 

Diệp Nam Bạch do dự, “Chuyện gì?”

 

Hàn Phong Hứa nhìn thoáng qua cửa phòng, bước thêm vài bước, hạ giọng nói: “Diệp Nam Bạch, hôm nay Hạ Quả xảy ra xung đột với Dư Cảnh, một phần là vì cậu.”

 

“...Tôi á?” Diệp Nam Bạch ngạc nhiên hỏi lại.

 

Hàn Phong Hứa gật đầu, “Dư Cảnh chửi cậu, cậu ấy không chịu được, nên đã đánh nhau với người ta. Nếu không phải tôi điều tra, có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này.”

 

Diệp Nam Bạch đứng ngây ra, ánh mắt đầy nghi ngờ, cậu không hiểu, Hạ Quả vốn dĩ có vẻ rất ghét cậu, sao lại vì cậu mà đánh nhau?

 

Tần Hà nhẹ nhàng nắm tay cậu, khẽ gọi, “Em muốn vào ngay không?”

 

Cậu vô thức siết chặt tay, như thể đang lấy sức mạnh, một lúc lâu sau mới nói: “Có thể để em vào một mình được không?”

 

Tần Hà và Hàn Phong Hứa nhìn nhau, rồi buông tay cậu ra, rất nhẹ nhàng vỗ vai cậu, “Vậy tụi anh đi trước, sẽ quay lại nhanh thôi.”

 

“Ừm.”

 

Sau khi tiễn hai người đi, Diệp Nam Bạch đứng bên ngoài phòng bệnh một lúc, tự động viên bản thân rồi mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đi vào.

 

Phòng bệnh là phòng đơn, cửa vừa đóng lại, từng tiếng bước chân đều rất rõ ràng. Diệp Nam Bạch bước một bước về phía giường, sợ làm y tỉnh giấc.

 

Người trên giường quay lưng về phía cậu, phần sau đầu không nhúc nhích, có vẻ là đang ngủ, Diệp Nam Bạch nghĩ vậy.

 

Nhưng không ngờ, khi cậu vừa tiến lại gần giường, người đó đột nhiên lên tiếng: “Đứng lại.”

 

Diệp Nam Bạch dừng bước, nhưng Hạ Quả vẫn không động đậy, cậu suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm, đợi một lúc, không chắc chắn mới hỏi: “Cậu... tỉnh rồi à?”

 

Hạ Quả không trả lời, cũng không đuổi cậu ra, Diệp Nam Bạch đứng im, không biết nên bước về phía trước hay rút lui.

 

Cậu suy nghĩ một chút rồi lùi lại một bước, có chút buồn bã nói: “Cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi không làm phiền cậu đâu…”

 

Cậu vừa nói xong định quay ra ngoài, nhưng người trên giường không nói gì cũng lên tiếng lần nữa: “Chờ chút.”

 

Diệp Nam Bạch dừng bước.

 

Hạ Quả quay lại, ánh mắt hơi lúng túng nhìn cậu, ánh nhìn cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân của cậu đang dán băng. Mặc dù Diệp Nam Bạch đang mang vớ ngắn, nhưng nếu không chú ý kỹ thì sẽ không nhận ra.

 

Khi phát hiện ra ánh mắt của y, Diệp Nam Bạch cũng nhìn theo, rồi nghe thấy Hạ Quả hỏi với giọng khá lạnh lùng: "Bị thương thế nào?"

 

Giọng điệu có chút lạ lùng, cũng không dám đối diện với cậu, nhưng Diệp Nam Bạch vẫn cảm nhận được một chút ý mềm lòng trong đó.

 

Cậu nhẹ nhàng thở phào, không khỏi cảm phục Tần Hà vì khả năng đoán biết trước, rồi tinh thần cũng phấn chấn hơn, liền kể thật: "Lúc tập múa tôi bị phân tâm, chẳng may bị trẹo chân."

 

Hạ Quả im lặng một lúc, rồi quay đi, vẻ mặt có chút không vui: "Tập múa nhiều năm như vậy, không biết phải tập trung sao?"

 

Nói rồi, y lại quay người, cũng không đuổi người đi.

 

Lời này nghe có vẻ có chút trách móc, nhưng Diệp Nam Bạch lại cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn, cậu nhìn bóng lưng không thèm để ý của Hạ Quả và không nhịn được nở một nụ cười, thử tiến lên hai bước, thấy người kia vẫn không có phản ứng, cậu lại mạnh dạn ngồi xuống chiếc ghế bệnh nhân.

 

Cậu nghĩ rằng người luôn ở bên cạnh Hạ Quả là Hàn Phong Hứa, chắc hẳn khi tỉnh dậy Hạ Quả sẽ tìm người, nên Diệp Nam Bạch liền giải thích tình hình hiện tại: "Tần Hà và Hàn Phong Hứa đi tìm Dư Cảnh rồi, họ sẽ trở lại rất nhanh."

 

"Ừ, tôi biết, lúc nãy các cậu..." Câu nói đột ngột ngừng lại, như thể nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, Hạ Quả im lặng không tiếp lời.

 

Diệp Nam Bạch suy nghĩ một lúc, cảm thấy y có lẽ muốn nói là "Lúc nãy tôi nghe thấy các cậu nói chuyện", cậu mới chợt nhận ra, hóa ra Hạ Quả đều chưa ngủ, những lời họ nói ngoài cửa đều bị nghe hết rồi, không lạ gì khi y biết cậu bị thương ở chân.

 

Suy nghĩ vậy, Diệp Nam Bạch không nhịn được cười, tiếng cười rất khẽ, nhưng lại lọt vào tai Hạ Quả, nghe như đang chế giễu.

 

Hạ Quả tức giận quay đầu lại, không khách khí trừng mắt nhìn cậu.

 

Diệp Nam Bạch lập tức bịt miệng lại, "Xin lỗi, tôi không cố ý."

 

Người trên giường lại im lặng, như thể đã ngủ, Diệp Nam Bạch lại lên tiếng: "Nếu cậu không muốn ngủ thì quay lại đi, được không?"

 

"Tôi sẽ ngủ." Hạ Quả nói với giọng trầm trầm.

 

"…Được rồi." Diệp Nam Bạch đáp, "Vậy tôi đợi cậu ngủ dậy."

 

"…" Hạ Quả định nói "Có cậu ở đây tôi không ngủ được", nhưng câu nói đó nghe giống như đuổi người đi. Y suy nghĩ một lúc, không biết nên nói gì cho phù hợp, cuối cùng chỉ đáp: "Diệp Nam Bạch, cậu thật phiền."

 

Diệp Nam Bạch giả vờ không hiểu, "Tôi không phiền."

 

"…"

 

Khi y định nói gì đó để phản bác lời này thì đột nhiên nghe thấy Diệp Nam Bạch nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, chúng ta... đã rất lâu rồi không nói chuyện."

 

Mắt của Hạ Quả bỗng nhiên đỏ hoe, y quay lưng lại, gắng sức nhịn không cho nước mắt rơi, cuối cùng đưa tay lên khẽ lau khóe mắt rồi từ từ quay lại.

 

Nhưng y không nhìn Diệp Nam Bạch, chỉ cúi đầu, vẻ mặt có chút cứng nhắc nói: "Cậu muốn nói gì thì nói đi, nói hết một lần."

 

Trong lòng Diệp Nam Bạch có rất nhiều nghi vấn, nhưng khi thực sự muốn nói chuyện với y, cậu lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Cậu chỉ có thể dùng câu hỏi ngu ngốc nhất để mở lời: "Cậu... mấy năm qua sống thế nào?"

 

Có vẻ như Hạ Quả đã đoán trước được câu hỏi này, liền cười nhạt: "Nhờ phúc của cậu mà tôi sống khá tốt."

 

Câu trả lời này làm Diệp Nam Bạch không ngờ, cậu nhíu mày, "Cậu nói vậy là sao?"

 

"Không phải tôi nên hỏi cậu câu này sao?" Hạ Quả đột ngột ngẩng đầu, nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, "Cậu năm đó rốt cuộc là có ý gì? Lúc thì làm bạn với tôi, lúc lại âm thầm tìm người bắt nạt tôi, tôi trông ngốc lắm sao, hay là cậu thấy vui khi lừa tôi?"

 

Nghe vậy, Diệp Nam Bạch cảm thấy mình như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, "Tôi đâu có tìm người bắt nạt cậu... Cậu có hiểu lầm gì không?"

 

Hiểu lầm, Tần Hà sáng nay cũng nói là hiểu lầm, nói rằng Diệp Nam Bạch rất lo lắng cho y, hy vọng y đừng giữ khoảng cách quá xa. Chính vì thế, giờ đây y mới có cơ hội đối mặt và giải quyết hiểu lầm này.

 

"Hiểu lầm gì?" Hạ Quả nói, "Âm thanh trong đoạn ghi âm mà Kỳ Úc có thể chứng minh có phải là hiểu lầm hay không, cậu ta không phải là bạn trai cũ của cậu sao, cậu cứ đi tìm cậu ta mà hỏi."

 

"Kỳ Úc…" Diệp Nam Bạch càng thêm nặng nề, "Đoạn ghi âm gì?"

 

Nghe giọng cậu không đúng, Hạ Quả vốn dĩ kiên quyết cũng bắt đầu dao động, im lặng một lúc rồi nói: "Cậu còn nhớ năm lớp 11 tôi bị bắt cóc vào sau núi không?"

 

"Nhớ..." Làm sao có thể quên, chính vì chuyện đó mà cậu mới bắt đầu quen với Kỳ Úc.

 

Hạ Quả điều chỉnh lại giọng, lạnh lùng nói: "Lúc đó tôi rất chóng mặt, Kỳ Úc đã cho tôi nghe một đoạn ghi âm, đó là cuộc trò chuyện của cậu và cậu ta."

 

"Cậu nói, chỉ cần nhốt tôi lại một ngày, cậu sẽ ở bên cậu ta."

 

"Đó không phải lời tôi nói." Diệp Nam Bạch đột ngột đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ không thể tin, "Lúc đó tôi rõ ràng nói là, chỉ cần cậu ta cứu được cậu, tôi sẽ ở bên cậu ta."

Bình Luận (0)
Comment