Căn phòng lặng ngắt trong một lúc, bốn ánh mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, trong một khoảnh khắc, như thể có điều gì đó tìm được khe hở để bùng lên.
Diệp Nam Bạch mím chặt môi, sau một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói mang theo chút mệt mỏi, nghe rất thất vọng: "Vậy trong mắt cậu, tôi là người như thế sao? Tại sao tôi lại để Kỳ Úc làm hại cậu? Làm vậy có lợi ích gì cho tôi chứ?"
Hạ Quả ban đầu đương nhiên không tin, nhưng sau đó Diệp Nam Bạch thật sự bắt đầu quen với Kỳ Úc, quan hệ với Dư Cảnh cũng khá tốt, y đương nhiên sẽ có suy nghĩ chủ quan, cho rằng những gì Kỳ Úc nói là sự thật, rằng Diệp Nam Bạch chưa bao giờ coi y là bạn, bên ngoài thì tỏ ra thương hại, nhưng sau lưng lại cười nhạo y.
Y không có gia đình tốt, gia đình tan vỡ, ở trường gần như không ai muốn làm bạn với y, sau này khi mọi người biết y thích con trai, họ lại càng bắt nạt y nhiều hơn.
Nếu không phải vì Diệp Nam Bạch, có lẽ thời trung học của y sẽ chìm trong bóng tối vô tận, không bao giờ thấy được một tia sáng.
Diệp Nam Bạch đối xử tốt với y, thì y trả lại gấp đôi.
Những người đó nói, nếu y dám nói với người khác, thì bạn của y, tức là Diệp Nam Bạch, sẽ là người tiếp theo bị bắt nạt.
Vì vậy, y chưa bao giờ dám ra ngoài nói gì cả. Bị đánh một trận thì thôi, đánh xong nghỉ ngơi một thời gian, không có chuyện gì xảy ra. Tại đây, y và Diệp Nam Bạch giống như những học sinh cao trung bình thường, đi học, học bài, tan học rồi cùng nhau về nhà.
Thỉnh thoảng có người nhận ra y, y chỉ nói là không có gì. Diệp Nam Bạch đã thử dẫn y đến gặp thầy cô, nhưng mỗi lần đều bị từ chối.
Hạ Quả tưởng rằng đó chỉ là những người ác ý và thích gây sự, chờ học xong cao trung rồi sẽ hết. Nhưng không ngờ rằng sự kiện kia xảy ra đột ngột. Những người đó không biết làm sao mà trở nên điên loạn, không giống như những lần trước chỉ chửi bới y vài câu, mà lần này họ trói y lại rồi vứt vào khu vực sau núi, bỏ mặc hắn lâu trong gara.
Nơi đó không có camera giám sát, không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có một mùi ẩm mốc, rỉ sắt, làm người ta buồn nôn.
Hạ Quả bị trói chặt, tay chân không thể cử động, miệng bị bịt kín không thể phát ra tiếng, đôi mắt cũng bị che lại. Những người đó đứng trước mặt y , cười nhạo và nói những lời lẽ khó nghe, rồi còn tát y một cái.
Giọng nói mà y nhớ rõ ràng là của Dư Cảnh, lớp trưởng của bọn họ. Bình thường, Dư Cảnh rất hòa đồng với các bạn trong lớp, nhưng đối với y lại là một cơn ác mộng.
Khi ở trong lớp, Dư Cảnh hay làm trò vui và nói chuyện với Diệp Nam Bạch, nhưng mỗi khi y và Diệp Nam Bạch tách nhau ra, Dư Cảnh lại gọi thêm vài người khác, ném y vào cuối con hẻm rồi đứng đó nhìn y co người lại. Họ quan sát y như thể đang thưởng thức một cảnh tượng kỳ quái, giống như thể đang tận hưởng sự thỏa mãn của người nghiện thuốc lá.
Chính vì thế, sau này Hạ Quả bị đ è xuống đất, đầu bắt đầu chảy máu, Khi Kỳ Úc xuất hiện trước mặt y, y đối với Diệp Nam Bạch vô cùng tin tưởng nên đã đi theo.
Kỳ Úc nói, Diệp Nam Bạch có gia thế giàu có, thành tích tốt, tướng mạo xuất sắc, sao có thể thật lòng muốn làm bạn với y, một người giống như con chuột sống trong cống ngầm? Kỳ Úc cho rằng Diệp Nam Bạch chỉ muốn làm y lơ là cảnh giác, để sau lưng tìm người bắt nạt y, rồi cười nhạo sự hèn mọn của y.
Hạ Quả không tin, nhưng ngay sau đó Kỳ Úc lại nói, Dư Cảnh và Diệp Nam Bạch mới thật sự là bạn tốt, là Diệp Nam Bạch không ưa Hạ Quả, nhưng lại không tiện ra mặt, nên mới nhờ Dư Cảnh giúp đỡ dạy dỗ y.
Quan hệ giữa Dư Cảnh và Diệp Nam Bạch quả thật rất tốt, một chút nghi ngờ thoáng qua trên mặt Hạ Quả, nhưng chính khoảnh khắc này đã khiến Kỳ Úc nắm bắt cơ hội.
Kỳ Úc mở cuộc trò chuyện với Diệp Nam Bạch, trong đó liên tục phát lại giọng nói của những người thân thiết nhất với y. Lẽ ra trong tình huống gần như hôn mê này, đó là âm thanh y mong muốn được nghe nhất, nhưng lúc này nó lại trở thành một con dao sắc lạnh, đâm vào đầu y khiến đau đớn càng thêm dữ dội.
Sau đó… Hạ Quả ngất đi, tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Đó cũng là lần đầu tiên y gặp Hàn Phong Hứa.
Với một tia hy vọng cuối cùng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là y đã hỏi Hàn Phong Hứa về tình hình của Diệp Nam Bạch. Chính lúc này, Hạ Quả mới biết Diệp Nam Bạch thực sự đã ở bên Kỳ Úc, và tia hy vọng cuối cùng đã vụn vỡ, trầm cảm lại bùng phát…
Y và Diệp Nam Bạch gần như không có cơ hội gặp lại.
Lúc này, trong phòng bệnh, sự im lặng chẳng khác gì khi y phát hiện ra mình bị lừa, nhưng lại có chút khác biệt, dù vẫn là sự kinh ngạc, nhưng lần này giống như một viên đá đã chặn ngang trong lòng bỗng chốc biến mất.
Hạ Quả nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Bạch, như thể nói rằng, nếu cậu giải thích thêm một lần nữa, y sẽ lại tin cậu.
Nhưng Diệp Nam Bạch không hiểu Hạ Quả đang nghĩ gì, thấy y mãi không nói gì, cứ tưởng y đã mặc định cậu là kiểu người như vậy, thế nên ánh mắt của cậu lại trầm xuống, “Tôi sẽ đi tìm Kỳ Úc, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cậu quay người định đi, nhưng vì chân bị thương, cậu chẳng thể đi nhanh, dáng vẻ vội vàng như thể đang chạy trốn.
Nhưng mới đi được vài bước, Hạ Quả đột nhiên nhảy xuống giường, vội vàng chạy theo chặn lại, trong lúc cấp bách, y còn rút luôn kim truyền dịch ra.
Nghe thấy tiếng động, Diệp Nam Bạch quay lại và thấy cảnh tượng này, “Cậu điên rồi à?”
“Nhanh nằm xuống đi, tôi đi gọi bác sĩ.”
Hạ Quả ngồi xuống nhưng không nằm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
“Đang ngẩn người sao?” Diệp Nam Bạch mặt mày có vẻ tức giận, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, “Được rồi, tôi gọi bác sĩ xong sẽ đi, cậu đừng có như vậy nữa.”
Nhưng Hạ Quả lại chỉ chỉ vào nút gọi ở đầu giường, “Chỉ cần ấn cái này là được.”
Nói rồi, Hạ Quả nghiêng người ấn nút, rồi lại ngồi trở lại, một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Cậu thật sự phải đi à?”
“Đúng, tôi…” Diệp Nam Bạch đột nhiên cảm thấy hình như y không phải muốn đuổi mình đi, thử hỏi: “Vậy tôi không đi nhé?”
“Cậu muốn đi thì đi.” Hạ Quả lại nằm xuống, quay lưng về phía cậu, “Nếu cậu đi tìm Kỳ Úc, chúng ta thật sự sẽ cắt đứt quan hệ.”
“…”
Suy nghĩ một lúc, y tá đến. Hai người đồng ý không nhắc lại chuyện này nữa. Diệp Nam Bạch nhanh chóng giải thích tình hình, y tá giúp y chỉnh lại kim truyền dịch và dặn dò mấy câu, hai người cùng gật đầu.
Căn phòng lại yên tĩnh, là một sự tĩnh lặng như thể một gánh nặng vừa được trút bỏ.
Diệp Nam Bạch nhìn chằm chằm vào sau gáy của Hạ Quả, cảm giác bây giờ khác hẳn khi mới bước vào. Cậu bình tĩnh lại, thở dài một hơi, “Bây giờ cậu có thể bình tĩnh trò chuyện với tôi rồi chứ?”
Một lúc lâu, Hạ Quả mới quay người lại, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, “Tôi khi nào không bình tĩnh?”
Nghe thấy giọng điệu bình thản đó, Diệp Nam Bạch cảm thấy an lòng, lại ngồi xuống, “Chúng ta cùng làm rõ, tôi hỏi cậu trả lời hay cậu hỏi tôi trả lời?”
Hạ Quả suy nghĩ một chút, nhìn cậu, “Tôi không muốn hỏi.”
“Được rồi.” Diệp Nam Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Vẫn là câu hỏi lúc nãy, trong lòng cậu, tôi là người như thế sao?”
Giọng cậu bây giờ dịu dàng hơn rất nhiều, Hạ Quả bất giác nhớ lại những chiếc bánh ngọt nhỏ mà Diệp Nam Bạch thường mang cho y hồi học cấp ba, cũng giống như tính cách của cậu, mềm mại và dễ chịu.
“Không phải.” Hạ Quả lắc đầu, “Lúc đầu tôi không tin, nhưng sau này các cậu thật sự ở bên nhau, tôi không thể không tin.”
Nghe câu trả lời này, khóe miệng Diệp Nam Bạch hơi động, Hạ Quả tưởng cậu sẽ mắng mình, nhưng không, sắc mặt cậu đột nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn, “Như vậy là đủ rồi, Hạ Quả, như vậy là đủ rồi…”
Y đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ điều Diệp Nam Bạch quan tâm nhất lại chính là sự tin tưởng của mình dành cho cậu, dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cậu vẫn cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Không biết vì điều gì đã chạm đến một cái gì đó trong lòng y, Hạ Quả suốt từ đầu đến giờ giấu kín cảm xúc nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, y kéo chăn lên, trốn vào trong đó rồi nức nở khóc.
"Xin lỗi..."
Diệp Nam Bạch mơ hồ nghe thấy mấy từ này, cậu vội ngồi xuống mép giường, kéo chăn của y, "Là lỗi của tôi, đừng khóc nữa, Hạ Quả."
"Cậu mà còn khóc nữa là tôi khóc theo đấy..."
.....