Chiếm Hữu Đến Muộn - Mạc Tang Thất

Chương 65

Chương 65

 

Buổi tiệc có nhiều người tham gia hơn Diệp Nam Bạch tưởng tượng, chiếc bàn tròn lớn trong phòng bao đầy người, họ đang hăng say trò chuyện về cuộc thi ngày mai, trên khuôn mặt ai cũng tràn đầy sự phấn khích và mong chờ.

 

Diệp Nam Bạch đi theo sau Tần Hà vào trong, chưa kịp chào hỏi thì mọi người đã ngừng nói chuyện và đồng loạt quay lại nhìn cậu.

 

"Người này là ai? Có phải người mới không?" Một người hỏi.

 

Chưa dứt lời, Mục Dương vội vàng đứng dậy đẩy Diệp Nam Bạch ngồi vào vị trí bên cạnh mình, "Bạn của anh tôi, Diệp Nam Bạch, tôi đã mời cậu ấy đến, càng đông càng vui mà."

 

Diệp Nam Bạch liền chào mọi người, "Chào các anh."

 

Sau khi chào hỏi, cậu vô thức tìm Tần Hà, Tần Hà luôn đi sau lưng cậu, khi vòng qua cậu, lặng lẽ dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào cổ cậu, rồi ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cậu.

 

Diệp Nam Bạch cảm thấy an tâm.

 

Nhưng những người trên bàn có vẻ rất tò mò về cậu, vài người vẫn không ngừng nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy hơi không thoải mái, rồi nghe thấy Tần Hà nói: "Lịch sự chút đi."

 

Ban đầu Diệp Nam Bạch tưởng Tần Hà nói với mình, nhưng khi quay đầu lại, cậu mới nhận ra Tần Hà đang nhìn chằm chằm vào mấy người đó, vì vậy mấy người kia đều vội vàng quay mắt đi, có người ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, bọn tôi toàn là mấy anh chàng kỹ thuật thô lỗ, chưa gặp qua cậu trai nào... xinh xắn như thế, không nhịn được."

 

"Tôi cũng vậy." Một người khác phụ họa theo.

 

"Đúng thế." Mục Dương tự hào nói, "Diệp Nam Bạch là người đẹp nhất tôi từng gặp, không thì sao anh tôi lại chơi thân với cậu ấy."

 

Tạ Thiên Kỳ lúc này chen vào một câu: "Có liên quan gì đâu?"

 

Mục Dương nhìn Tạ Thiên Kỳ với vẻ ngốc nghếch, "Người đẹp thường hút nhau, chưa nghe nói à?"

 

Tạ Thiên Kỳ: "..."

 

Theo Tạ Thiên Kỳ thì có lẽ là "người đồng giới hút nhau."

 

Nhưng y không nói ra, mọi người trên bàn cũng không quan tâm đ ến câu chuyện ngắn ngủi này, họ chỉ cười một cái rồi tiếp tục câu chuyện.

 

Khi đến lúc nâng ly, mọi người đứng dậy, Diệp Nam Bạch vừa cầm ly lên, tay cậu đã bị Tần Hà thay đổi thành ly của anh.

 

"Hử?"

 

"Uống cái này."

 

Âm thanh của cả hai nhỏ đến mức chỉ có thể nghe thấy nhau, Diệp Nam Bạch lắc lắc ly rượu trong tay, bất kể là màu sắc hay lượng rượu, đều không khác gì so với ly cậu ban đầu, không khỏi cảm thấy hơi nghi hoặc.

 

Mãi đến khi nâng ly xong và chỉ uống một ngụm tượng trưng, cậu mới ngạc nhiên phát hiện trong ly hoàn toàn không phải rượu mà là nước ngọt.

 

Cậu liếc mắt với Tần Hà, Tần Hà đưa tay dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, thì thầm: "Đừng uống nhiều."

 

Diệp Nam Bạch hiểu ý, cố kìm nén nụ cười ở khóe miệng, nói: "Vâng."

 

Nhưng nụ cười đó không giữ được lâu, vì một chàng trai ngồi đối diện với cậu đột nhiên lên tiếng: "Lần này chúng ta phải đi tận ba ngày, lâu quá."

 

Đối diện là đội của Hải Đại, mọi người đều rất quen thuộc với nhau, nghe vậy, Mục Dương không mấy để tâm, nói: "Chỉ có ba ngày thôi mà, lại còn không phải đi học, du lịch miễn phí, thoải mái quá còn gì."

 

Đội trưởng đội Hải Đại cười rồi nói: "Tiểu Mục, cậu không biết thôi, Hàng Tử gần đây mới có bạn gái, ba ngày đối với cậu ấy như ba năm vậy."

 

"…" Bị "cho ăn cơm chó" đột ngột, Mục Dương không khỏi lầm bầm: "Các cậu sao ai cũng có bạn gái vậy?"

 

Tạ Thiên Kỳ: "Cậu kém quá đấy."

 

"…" Mục Dương cười gượng nhìn Tạ Thiên Kỳ một cái, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay sang nhìn Diệp Nam Bạch.

 

Diệp Nam Bạch nhìn lại cậu ta với ánh mắt tò mò, Mục Dương liền nói: "Không sao đâu, Tiểu Diệp cũng không có bạn gái đúng không?"

 

Cậu ta nhìn Diệp Nam Bạch với vẻ mong đợi, khiến cậu có chút ngượng ngùng, nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ừ."

 

Mục Dương vội vàng gắp thức ăn vào bát cậu, "Ăn nhiều một chút, cậu thật tốt, chỉ có cậu là ngồi với tôi thôi."

 

Diệp Nam Bạch: "…"

 

Quả thật không sai, Mục Dương hỏi là "không có bạn gái", cậu đúng là không có bạn gái, chỉ có bạn trai thôi… Nghĩ vậy, nhưng mắt cậu không tự chủ được mà lướt qua Tần Hà.

 

Không ngờ khi cậu vừa quay đầu lại, Tần Hà đã tiến lại gần và nói: "Anh ra ngoài một chút."

 

Dứt lời, anh không quên chạm nhẹ vào tay cậu bằng mu bàn tay. Diệp Nam Bạch ngẩn người một chút rồi gật đầu, trong lòng lại lo lắng không biết anh có giận không.

 

Nghĩ đến khả năng đó, vừa thấy anh bước đi, Diệp Nam Bạch liền tìm cớ rời khỏi bàn và đi theo sau.

 

Âm thanh nước chảy xối xả từ bồn rửa tay, làn nước làm dịu đi phần nào cơn nóng trong lòng Tần Hà, anh rửa tay một hồi lâu mới cảm thấy cơn bực bội giảm bớt.

 

Khi anh thở dài chuẩn bị ra ngoài, Diệp Nam Bạch đã bước vào.

 

Hai người đối diện, Diệp Nam Bạch lập tức nhận ra ánh mắt của Tần Hà chưa kịp giấu đi nỗi buồn. Cậu nhíu mày, bước tới hỏi: "Anh sao vậy, có phải… đang buồn không?"

 

Tần Hà dừng lại một chút, nắm lấy tay cậu, cái lạnh từ tay anh lập tức lan tỏa vào lòng bàn tay cậu, Tần Hà cười nhẹ, thấp giọng hỏi: "Sao em lại hỏi vậy?"

 

Tần Hà luôn biết cách che giấu cảm xúc không tốt của mình, Diệp Nam Bạch tạm thời không phân biệt được cảm xúc anh thể hiện có thật hay không, nên tiến thêm một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, "Lúc nãy Mục Dương hỏi em, em đã gật đầu."

 

Tần Hà nghĩ một lúc mới nhớ ra cậu đang nói gì, ngay lập tức nở nụ cười lớn, kéo cậu vào lòng, xoa đầu cậu, "Sao lại nghĩ như vậy chứ, em nói đúng mà, thật sự không có bạn gái, đừng lo, anh không để ý đâu."

 

Nghe vậy, Diệp Nam Bạch thở phào nhẹ nhõm, cũng ôm anh, cười nói: "Vậy thì tốt, lần sau em sẽ thêm một câu là tôi có bạn trai, kẻo người khác hiểu lầm."

 

"Thật sao?" Tần Hà hôn vào tai cậu, "Cảm ơn trọng tài đã chịu cấp cho anh danh phận."

 

Tai Diệp Nam Bạch lập tức nóng ran, cậu nh ỏ giọng nói: "Đừng gọi như vậy…"

 

Giọng cậu nghe có vẻ ngại ngùng, nhưng không thực sự từ chối. Tần Hà tuy nói đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ phải gọi vài lần, nghe nhiều rồi cậu sẽ quen, hoặc tìm thêm cách gọi khác.

 

Ôm một lúc, Diệp Nam Bạch đột nhiên hỏi: "Vậy sao anh lại không vui?"

 

Tần Hà: "Sao em biết anh không vui?"

 

"Chỉ là…" Diệp Nam Bạch không nói rõ được, "Cảm giác thôi."

 

Tần Hà cười, khen: "Nam Nam thật giỏi."

 

Diệp Nam Bạch tách ra một chút, nhìn thẳng vào anh, "Vậy lý do là gì?"

 

"Không có gì đâu…" Tần Hà né tránh ánh mắt, cuối cùng không chịu được nữa, đưa ba ngón tay lên, buồn bã nói: "Ba ngày liền, chúng ta phải xa nhau ba ngày."

 

Âm thanh nói chuyện ở bàn ăn bỗng dưng hiện lên trong đầu Diệp Nam Bạch, cậu không ngờ anh lại nghĩ như vậy.

 

Nói thật, từ khi ở bên Tần Hà, hai người chưa từng xa nhau quá nửa ngày, lần này phải xa nhau ba ngày, thực sự cậu cũng có chút không nỡ.

 

Ngay từ lúc mọi người bàn chuyện ở bàn ăn, cậu đã có cảm giác đồng cảm, nhưng lại nghĩ suy nghĩ của mình có chút dính người quá, nên không dám nói ra.

 

"Ngày thi đấu, em vẫn sẽ tới tìm anh." Diệp Nam Bạch nói.

 

Tần Hà lắc đầu, "Em sẽ rất mệt, chúng ta có thể video call."

 

Diệp Nam Bạch không nói gì, tiến lại gần hôn vào khóe miệng anh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh có chuẩn bị thêm áo ấm không, bên M quốc lạnh hơn ở đây, nếu không có thì em đặt hàng giúp anh."

 

"Có rồi, yên tâm." Tần Hà nói, "Chiều nay anh đã lấy mấy bộ ở biệt thự rồi, ở trong xe… À, lần trước vội quá, em quên lấy sao? Anh cũng đã mang về luôn rồi."

 

Lúc đó mọi thứ đều gấp gáp, gần đây lại rất bận, hộp sao thật sự bị Diệp Nam Bạch quên mất. Lúc này nghĩ đến nó, cậu mỉm cười, "Tốt, cũng ở trong xe?"

 

"Ừ."

 

"Em sẽ giữ thật kỹ." Diệp Nam Bạch dừng lại một chút, "Nếu anh nhớ em, có thể gọi điện thoại cho em, trừ lúc em học ra, em đều không tắt âm."

 

"Được rồi." Tần Hà mỉm cười.

 

Thấy anh như vậy, Diệp Nam Bạch không nỡ, nghĩ một lát rồi đưa tay che tai anh, nhẹ nhàng vuốt v e tai anh an ủi: "Thôi nào, ngoan."

 

Một từ "ngoan" đủ khiến Tần Hà mê mẩn, trong ký ức, Diệp Nam Bạch chưa bao giờ nói với anh như vậy, ngay lập tức anh cảm thấy vui vẻ, không thể giấu nổi nụ cười, khẽ nói: "Ừ, anh ngoan."

 

Mục Dương vừa bước vào nhà vệ sinh thì thấy cảnh này, lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn.

Bình Luận (0)
Comment