"Má ơi..."
Khi ba người đều nhận ra thì Tần Hà và Diệp Nam Bạch đã tách ra, nhưng vẫn không buông tay, anh giữ cậu đứng sau lưng mình.
Diệp Nam Bạch cúi đầu, từ phía sau Tần Hà, cậu nhẹ nhàng ló đầu ra, khẽ cười và chào: "Thật trùng hợp."
"…Thật trùng hợp." Mục Dương cười gượng một tiếng: “Hai người đều vào nhà vệ sinh à…"
Tần Hà: "Vậy cậu vào hay không?"
Không biết có phải do ảo giác của Mục Dương không, nhưng cậu ta cảm thấy ánh mắt của anh trai mình như chứa đựng sát khí, như thể chỉ cần một giây nữa thôi, anh có thể nhìn xuyên qua cậu ta.
Mục Dương nuốt nước bọt, vội vàng xua tay, nói lắp bắp: "Không… không cần đâu, em bỗng dưng không thấy vội nữa, hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi."
---
Ngày hôm sau, Diệp Nam Bạch có tiết học sớm, không thể tiễn Tần Hà ra sân bay, vì vậy hai người tạm biệt ngay trước cổng trường.
Tần Hà có chuyến bay lúc 10 giờ sáng, Diệp Nam Bạch hiếm khi trốn tiết học, cậu đã nhắn tin suốt cho đến khi Tần Hà lên máy bay.
Khi máy bay cất cánh, Diệp Nam Bạch buồn chán, bắt đầu lướt qua lại những tin nhắn giữa cậu và Tần Hà.
Thực ra chẳng có gì quan trọng, nhưng lại có thể tiếp tục trò chuyện như vậy lâu dài, và nhìn vào cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Cậu đang đọc say sưa, đột nhiên có một tin nhắn đến. Ngón tay cậu dừng lại, nhận ra là từ Hạ Quả.
Hạ Quả: "Dư Cảnh đã về nước."
Diệp Nam Bạch: "Cậu đã gặp cậu ta chưa?"
Hạ Quả: "Chưa, Hàn Phong Hứa nói, cậu ta vừa mới đến sáng nay."
Diệp Nam Bạch: "Chưa gặp thì tốt, nếu cậu ta tìm cậu, nhớ gọi cho tôi."
Hạ Quả: "Biết rồi biết rồi."
Hạ Quả: "Chúng tôi đang xác định lại hành tung của cậu ta."
Diệp Nam Bạch: "Nếu đi tìm cậu ta, nhớ mang tôi theo."
Hạ Quả: "Mang cậu làm gì, tôi đi thu thập chứng cứ, có ghi âm mới dễ đưa cậu ta vào tù."
Hạ Quả: "Mang cậu theo, Tần Hà về sẽ đánh tôi mất."
Diệp Nam Bạch: "Không đâu, anh ấy không dám đâu."
Hạ Quả cảm thấy cậu đang khoe khoang tình cảm, chưa kịp trả lời thì Diệp Nam Bạch lại nhắn tiếp.
Diệp Nam Bạch: "Tôi muốn đi, cậu ta bắt nạt cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không yên tâm."
Hạ Quả do dự một lúc, rồi trả lời: "Được, được rồi."
Câu chuyện kết thúc ở đó. Cảm giác vui vẻ khi nói chuyện với Tần Hà biến mất một chút, Diệp Nam Bạch mới nhận ra, lớp học đã vắng bóng người, hóa ra cậu đã ngồi một mình trong lớp cả nửa giờ.
May mà tiết học sau không có, cậu hẹn Lâm Ngữ đi luyện nhảy.
Thời gian luyện nhảy trôi qua rất nhanh, trong lúc luyện, thầy Phương đã đến chỉ dẫn hai người, giờ Diệp Nam Bạch đã khá ổn, việc phối hợp với Lâm Ngữ cũng rất suôn sẻ, cả hai tập trung nên chẳng mấy chốc trời đã tối.
Diệp Nam Bạch đã quen với việc ăn cùng Tần Hà, bình thường cũng có người để tham khảo tối nay ăn gì, giờ không có, bỗng dưng cảm thấy hơi lạ.
Cậu định về nhà nấu chút mì, nhân tiện hỏi Hạ Quả xem đã ăn chưa, rồi mang đồ ăn qua cho y.
Nhưng kế hoạch không thực hiện được, chị gái bỗng nhiên gọi cậu đi ăn. Diệp Nam Bạch mới chợt nhớ, lâu rồi không liên lạc với chị.
Diệp Bắc Tình đến đón cậu, thấy cậu đi một mình liền hỏi: "Tần Hà đâu?"
Diệp Nam Bạch: "Anh ấy đi tham gia cuộc thi rồi."
Diệp Bắc Tình lẩm bẩm: "Tưởng cậu ấy chán em rồi chứ..."
Diệp Nam Bạch nghe thấy, không vui nhíu mày: "Chị, đừng lúc nào cũng có thái độ như vậy với anh ấy."
Diệp Bắc Tình nhìn cậu, rồi nhượng bộ: "Được rồi được rồi, chị đùa thôi, chị mong cậu ấy lúc nào cũng đối xử tốt với em."
Diệp Nam Bạch cười: "Anh ấy lúc nào cũng tốt mà."
Diệp Bắc Tình vừa lái xe vừa phàn nàn: "Thật là..."
Diệp Nam Bạch không thèm để ý, "Người khác thì em không thể làm vậy."
Diệp Bắc Tình liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu thật sự vui vẻ, bèn mỉm cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Vẫn là nhà hàng cũ, nhân viên nhận ra hai người ngay lập tức và nhanh chóng ghi chú theo thói quen cũ.
Lần này Diệp Nam Bạch gọi thêm một món: "Làm ơn thêm cho tôi một đ ĩa tôm xào tỏi."
"Không có tỏi đúng không?" Nhân viên hỏi.
"Có tỏi."
Nhân viên ngạc nhiên: "Được rồi."
Sau khi gọi món xong, Diệp Bắc Tình ngạc nhiên hỏi: "Em không phải không ăn tỏi sao?"
Diệp Nam Bạch: "Bây giờ có thể ăn chút." Cậu không cố giấu, vô tình thốt ra lời trong lòng: "Tần Hà thích..."
Nói xong cậu mới cảm thấy hối hận, vội vàng sửa lại: "Chỉ là thỉnh thoảng ăn cùng anh ấy, thấy cũng không khó chấp nhận."
"…" Diệp Bắc Tình không nói gì, lạnh sống lưng một cái, trong lòng nghĩ: "Yêu đương thật đáng sợ."
Không muốn nghe thêm những lời đáng sợ từ em trai, Diệp Bắc Tình chuyển chủ đề: "À đúng rồi, nghe thầy Phương nói, gần đây em có vẻ tiến bộ, triệu chứng tốt hơn rồi phải không?"
Diệp Nam Bạch gật đầu: "Vâng, tốt hơn nhiều rồi."
Diệp Bắc Tình cảm thấy hứng thú: "Tốt lên thế nào? Trước đây phương pháp điều trị không có hiệu quả, sao gần đây lại đột ngột cải thiện? Có phải bác sĩ Trần đã thay phương pháp điều trị không?"
Diệp Nam Bạch suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đúng là thay phương pháp."
Diệp Bắc Tình tò mò: "Nói chị nghe đi, chị cũng đang hơi quan tâm đ ến tâm lý học gần đây."
Diệp Nam Bạch do dự: "Chị thật sự muốn nghe?"
Cậu cảm thấy Diệp Bắc Tình chắc không muốn nghe chuyện của mình và Tần Hà.
"Chuyện gì mà không thể nghe?" Diệp Bắc Tình nghi ngờ, "Nói nghe thử, đúng lúc chị gần đây đang quan tâm đ ến tâm lý học."
"Chỉ là..." Diệp Nam Bạch hạ giọng, tiến lại gần chị gái nói: "Bác sĩ Trần bảo em và Tần Hà hôn nhiều hơn."
Diệp Bắc Tình: "…"
Diệp Nam Bạch: "Gần đây chúng em sống chung rồi, cho nên..."
Diệp Bắc Tình: "…"
Hôn, còn sống chung nữa...
Tên Tần Hà này, thật sự coi lời mình nói như gió thoảng bên tai.
Nhưng vào lúc này, Diệp Nam Bạch lại nói: "Là bác sĩ Trần khuyên vậy, chị đừng trách Tần Hà."
Bác sĩ Trần, xin lỗi, Diệp Nam Bạch thầm nghĩ trong lòng.
"…" Diệp Bắc Tình không biết nói gì, chỉ có thể cười lạnh.