Lúc ở trên máy bay, Thẩm Mộ Khanh đã quấn lấy Fred nói ra toàn bộ kế hoạch và những thấp thỏm, bất an trong lòng mình, vốn định suy nghĩ thật kĩ rồi hỏi anh mấy câu.
Không ngờ người đàn ông đáng ghét này lại phóng túng quá độ, khiến cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Tới khi cô tỉnh dậy thì máy bay đã tới Berlin.
Khí thế quanh người Fred có phần lạnh lẽo. Một lúc lâu sau, khi Thẩm Mộ Khanh chuẩn bị ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mới bất ngờ lên tiếng: “Em yêu, em cứ nhất định phải quan tâm những người khác ở ngay trước mặt anh hay sao?”
Thẩm Mộ Khanh: ...
Cô hờn dỗi cụng nhẹ trán vào lồng ngực của người đàn ông tựa như một đứa trẻ chỉ biết nghĩ tới cảm xúc của bản thân lúc này.
Khi cô định cụng thêm một lần nữa thì một bàn tay lớn đặt chắn ngang giữa trán cô và lồng ngực của anh.
Thẩm Mộ Khanh bĩu môi, ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô chính là khóe môi mỉm cười của Fred.
Anh cúi đầu hôn lên mặt cô một cái rồi mới giải thích với cô: “Bach đã gọi điện rồi, mọi chuyện đều tốt đẹp, cậu ấy đang trên đường về Berlin.”
“Vậy còn trưởng quan Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma thì sao?”
“Họ đi nghỉ phép rồi.”
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Trong lòng Thẩm Mộ Khanh vốn lo lắng cho Rắn Đuôi Chuông, Bach và Hồn Ma. Những chuyện tranh đấu thế này luôn không ngừng phát sinh biến hóa, tình thế có thể thay đổi trong nháy mắt.
Lần trước Fred không may trúng phải gian kế của Nick nên mới bị thương nặng như vậy.
Chắc hẳn hành trình lần này của bọn họ cũng không mấy an toàn.
Nhưng nghe Fred nói vậy, Thẩm Mộ Khanh lại đặt đầu xuống, gối đầu lên ngực anh, nằm yên cho Fred ôm mình.
Đột nhiên, giữa bầu không khí tĩnh lặng, điện thoại của Thẩm Mộ Khanh đột ngột đổ chuông. Mới đầu cô thắc mắc liếc nhìn Fred, sau đó mới lấy điện thoại của mình ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên “Dolores” hiển thị trên màn hình, khuôn mặt nhỏ của cô lập tức nhoẻn cười đầy vui vẻ.
Ngón tay cô ấn vào nút nghe, sau đó áp điện thoại lên tai: “Dolores à, tôi vừa về tới Berlin.”
Cô mỉm cười nói cho người phụ nữ ở đầu bên kia biết lộ trình của mình.
Còn ánh mắt Fred nhìn Thẩm Mộ Khanh lúc này lại trở nên u ám, anh chầm chậm đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ồ?” Thẩm Mộ Khanh nghe người ở đầu bên kia nói gì đó, “ồ” lên một tiếng đầy ngờ vực rồi ngước lên nhìn Fred: “Được thôi, anh ấy đang ngồi cạnh tôi.”
Cô bỏ điện thoại ra khỏi tai, đưa nó cho Fred, khẽ nói cho anh biết: “Dolores nói là có chuyện muốn nói với anh.”
Trông thấy biểu cảm ngờ vực của Thẩm Mộ Khanh, Fred cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay cô, đưa tay ra nhận lấy, áp nó vào tai.
Anh không hề nói tiếng nào nhưng Dolores ở bên đầu bên kia lại biết người đàn ông mạnh mẽ đó đang đợi nghe cô ấy giải thích.
“Xin lỗi ngài Fred, tôi không nên bí quá hoá liều, biết rõ là mình bị gài máy nghe trộm siêu nhỏ nhưng vẫn không báo cáo lại với anh.” Dolores nói bằng giọng điệu khiêm tốn, hoàn toàn không dám lên mặt như khi ở tại nhà chính của gia tộc Nicholas.
Mặc dù hiện tại cô ấy là gia chủ của gia tộc Nicholas nhưng ở trước mặt Fred Keith, cô ấy vẫn chỉ là hạng con sâu cái kiến.
Fred cười gằn một tiếng, sắc mặt lạnh tanh: “Tôi nghĩ là cô vẫn chưa ý thức được sai lầm của mình đâu, Nicholas Dolores.”
Mặc dù cách một lớp màn hình điện thoại nhưng lúc này đây, Dolores vẫn có cảm tưởng như bị nhốt vào trong hầm băng, hơi lạnh thấu xương theo lời của Fred ngấm vào người.
Dolores hít sâu một hơi, cố gắng không run rẩy: “Xin lỗi ngài Fred, tôi không nên biến Khanh trở thành quân cờ trong ván cờ của tôi.”
Đúng vậy, nhân vật quan trọng nhất trong kế hoạch này chính là Thẩm Mộ Khanh.
Tất cả đều bắt đầu từ Thẩm Mộ Khanh, kết thúc nhờ Thẩm Mộ Khanh.
Sau khi kết thúc, trong lòng Dolores cũng rất thấp thỏm. Tình cảm cô ấy dành cho Thẩm Mộ Khanh là thật, cô ấy thật sự quý mến cô gái Trung Quốc hồn nhiên, ngây thơ, xinh đẹp, yêu kiều này.
Thế nhưng cơ hội đang ở trước mắt, cơ hội ngàn năm một thủa này quá hiếm hoi, nếu bỏ lỡ lần này thì thời điểm cô ấy tiếp quản gia tộc Nicholas sẽ bị đẩy lùi lại về sau rất xa.
Dolores nhắm hai mắt lại, cô ấy không thể đợi được nữa…
Cho dù cô ấy có thể đợi được, vẫn có thể tiếp tục sắm vai em gái của anh ấy, thoải mái ở bên cạnh anh ấy nhưng gia tộc Gladster thì không thể đợi thêm được nữa rồi.
Ahern của cô ấy đã đến độ tuổi này rồi, kiểu gì cũng sẽ bị gia tộc giục kết hôn. Chỉ khi cô ấy thực sự ngồi vào chiếc ghế gia chủ của gia tộc Nicholas, cô ấy mới có thể xứng đôi với anh ấy.
Nhưng lời giải thích của Dolores lúc này thực sự chẳng hề ích gì, câu tiếp theo của Fred như quất roi thẳng vào người cô ấy, đóng đinh cô ấy vào chiếc cột sỉ nhục.
“Cô vốn có thể gọi điện thẳng cho tôi, hiện tại cô làm như vậy là có ý gì?”
Dolores cuộn tròn bàn tay lại, móng tay dài cắm vào lòng bàn tay, trái tim đau nhói.
Đúng vậy, hiện tại cô ấy làm như vậy là có ý gì?
Cô ấy cố ý gọi điện cho Thẩm Mộ Khanh là muốn nói với Fred rằng mình là bạn tốt của Thẩm Mộ Khanh, chắc chắn anh có thể thông cảm cho những gì tôi đã làm đúng không?
Cô ấy làm như vậy cũng coi như là lợi dụng tình bạn giữa mình và Thẩm Mộ Khanh.
Lúc này Dolores chỉ có thể ép mình bật ra hai tiếng:
“Xin lỗi.”
Fred xoa đầu Thẩm Mộ Khanh, trước ánh mắt ngay thẳng của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Cô nên nói lời này với cô ấy chứ không phải với tôi.”
Sau đó Fred đổi giọng, bật cười: “Chúc mừng cô đạt được những gì cô mong muốn.”
“Ngài Fred, tôi sẽ chuyển giao một phần cổ phần mà tôi đang nắm giữ sang cho anh. Gia tộc Nicholas vĩnh viễn là cánh tay vững chắc của anh.” Không cần Fred phải nói, Dolores nhanh chóng chủ động bày tỏ lòng trung thành.
Thẩm Mộ Khanh nghe vậy ngạc nhiên, thấy Fred đã cúp điện thoại, cô gối người lên người anh, hỏi: “Dolores tìm anh có chuyện gì vậy?”
“Cô ấy nói là em để quên đồ trang sức ở gia tộc Nicholas, cô ấy không cất cẩn thận nên giờ không tìm thấy.”
Fred bịa đại ra một lời giải thích rồi ấn chiếc đầu nhỏ của cô vào ngực mình.
“Nhưng mà sao em không biết mình để mất thứ gì nhỉ?”
Thẩm Mộ Khanh nhíu hàng mày thanh tú lại, thoát ra khỏi bàn tay to anh đặt lên đầu mình, chống hai tay lên người anh, mở to đôi mắt hạnh nhìn anh.
Không ngờ cô vừa mới ngẩng đầu lên thì lại bị Fred ấn trở về.
Trong tiếng tim đập trầm tĩnh và nhiệt độ ấm áp, Thẩm Mộ Khanh nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Fred:
“Có đấy.”
Được thôi, anh nói có thì là có vậy.
Thẩm Mộ Khanh không muốn nói thêm gì nữa, cũng có khả năng đúng là cô đã bất cẩn quên mất gì đó.
Ngọn núi này thuộc lãnh địa của gia tộc Fred, nhà chính của gia tộc được xây ngay dưới chân núi này.
Khi xe xuống dưới núi, cổng lớn của nhà chính đã ở ngay trước mặt.
Cánh cổng sắt rộng được thiết kế theo kiểu dáng châu Âu từ từ mở ra. Chiếc xe dừng hẳn lại, Thẩm Mộ Khanh được Fred cầm tay bước xuống xe.
Một lâu đài cổ tráng lệ cực kỳ xa hoa hiện ra trước mắt Thẩm Mộ Khanh. Cô lập tức liên tưởng ngay tới những lâu đài cổ của hoàng gia thường xuất hiện trong phim ảnh.