Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 108

Thậm chí tòa lâu đài cổ trước mặt còn lộng lẫy, trang nghiêm hơn những lâu đài trong phim ảnh đó.

 

Những hàng cột trụ cao vút được chạm trổ hoa văn mang âm hưởng châu Âu, những chiếc cổng vòm cong và những hành lang dài tít tắp.

 

Ở đằng trước tòa lâu đài cổ này, ngay vị trí chính giữa trang viên, có một đài phun nước lớn được xây bằng đá cẩm thạch. Vườn hoa xung quanh đài phun nước trồng đầy hoa hồng đỏ.

 

Hiện tại là mùa thu, những bông hoa hồng này không vươn mình đứng thẳng nhưng dưới ánh mặt trời, những giọt nước lấp lánh đọng lại trên bề mặt cánh hoa vẫn lóng lánh sắc màu.

 

Nhờ vậy mà tất cả những đóa hoa đều được tút lại vẻ ngoài, vẫn tiếp tục phô diễn vẻ đẹp rạng ngời của nó trước mặt lâu đài cổ.

 

Chỉ nhìn qua một lần thôi thì không thể nào thu trọn được toàn bộ, nhìn thấy hết mọi thứ thuộc về tòa kiến trúc này trong tầm mắt.

 

Nhưng Thẩm Mộ Khanh biết một điều rằng, nhà chính của gia tộc Fred xa hoa và rộng lớn hơn nhà chính của gia tộc Nicholas mà cô từng ghé chơi.

 

Trong lâu đài hầu như không thấy bóng người. Fred không thích có những người dư thừa hiện diện ở chỗ của anh.

 

Cho nên toàn bộ người hầu quét dọn, làm vệ sinh sẽ chỉ tới đây làm việc những khi Fred đi vắng, đồng thời nơi này cũng không có quản gia.

 

Charlotte là một trong những người hầu chịu trách nhiệm dọn dẹp nơi ở.

 

Bà ấy là người hết sức cẩn thận và tỉ mỉ. Cho nên sau khi gặp được Thẩm Mộ Khanh, Fred mới điều bà ấy từ Berlin đến Munich để chăm sóc cho Thẩm Mộ Khanh một cách tốt nhất.

 

Lúc này, nhà chính vô cùng tĩnh lặng. Dường như trước đây lâu đài cổ này cũng chỉ có hai người Thẩm Mộ Khanh và Fred ở đây.

 

Một tay Fred nắm tay Thẩm Mộ Khanh, tay kia mở ra cánh cửa lớn trước mặt.

 

Cảm giác lịch sử lắng đọng đậm nét đi kèm với vẻ xa hoa, cao quý bẩm sinh đập vào mắt.

 

Thẩm Mộ Khanh không hề ngạc nhiên trước nội thất bên trong lâu đài cổ.

 

Xa hoa! Xa hoa! Xa hoa!

 

Trong đầu của cô chỉ có duy nhất một từ này, không nghĩ ra được từ nào khác để thay thế.

 

Thấy Thẩm Mộ Khanh đứng ngẩn người tại chỗ, Fred còn tưởng là cô đang đứng ngẩn người ra nhìn bèn xoa mái tóc mềm của cô, bật cười: “Khanh Khanh, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta.”

 

Anh cứ tưởng cô sẽ rưng rưng nước mắt, cảm động ôm chặt lấy mình rồi chủ động dâng hiến một nụ hôn.

 

Thế nhưng cô gái trước mặt ngẩn người ra một lúc rồi đôi mắt chầm chầm liếc nhìn anh: “Vậy vải vóc của em thì làm sao bây giờ? Còn cả phòng làm việc nữa.”

 

Cô bĩu môi, không hài lòng.

 

Vải vóc thì còn đỡ nhưng sở dĩ cô thích phòng làm việc kia nhất không chỉ là vì ở đó có đầy đủ mọi trang thiết bị mà còn là vì đó là món quà mà Fred đã đầu tư tâm sức để tặng cho cô.

 

Fred cúi người, buồn cười nâng mặt cô lên, anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ, phải hôn thêm một cái nữa.

 

“Anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, từ lúc định đưa em về Berlin là anh đã sắp xếp xong xuôi đâu đấy cả rồi.”

 

Cuối cùng anh còn bổ sung thêm một câu: “Phòng làm việc ở đây giống hệt phòng làm việc ở Munich.”

 

“Thật ạ?”

 

Thẩm Mộ Khanh mừng rỡ, vốn dĩ dù trong tình cảnh như thế nào cô cũng đều có thể cố gắng làm việc nhưng dần dà, càng ngày cô càng trở nên khó thích nghi.

 

Nhưng Fred lại nuông chiều mọi đòi hỏi của cô, còn cảm thấy vui mừng vì điều đó.

 

Chỉ khi một người tin tưởng một người nào đó vô điều kiện thì người đó mới dám bộc lộ sự ỷ lại của bản thân.

 

Thẩm Mộ Khanh tín nhiệm anh nên đương nhiên sẽ vô thức vứt bỏ tác phong độc lập lúc sống một mình, trái lại càng ngày càng bộc lộ sự yêu kiều, nũng nịu đúng với lứa tuổi của mình.

 

Đôi mắt cô sáng lấp lánh ánh sao, cô ôm lấy Fred, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên mỉm cười dịu dàng nhìn anh.

 

Giữa lâu đài cổ nghiêm trang, nụ cười của cô quá đỗi tươi đẹp, những món đồ trang trí xa hoa tột độ kia đều bị lu mờ trước nụ cười của cô.

 

Đôi mắt hạnh cong cong như vầng trăng khuyết, ngay cả hàng mày cũng toát lên niềm vui của cô trong giây phút này, sắc màu hạnh phúc như dâng lên phơi phới.

 

Không chỉ bản thân Thẩm Mộ Khanh mà ngay cả Fred được cô ôm cũng có thể cảm nhận được cảm xúc rất đỗi ngọt ngào này.

 

Anh không nhịn được đưa hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng trẻo của cô, sau đó thành kín hôn cô.

 

Nụ hôn này không chỉ chất chứa tình yêu anh dành cho Thẩm Mộ Khanh mà còn xen lẫn cả đôi chút hối hận và áy náy.

 

Trong khoảng thời gian mới đầu khi anh cưỡng ép chiếm đoạt cô, cô chưa từng cười vui vẻ như vậy bao giờ, hết thảy đều chỉ là ngoan ngoãn, vâng lời.

 

Đây là lần đầu tiên Fred cảm thấy hối hận vì những quyết định nhanh chóng và quyết liệt của mình.

 

Khi cánh môi anh chạm vào khuôn mặt cô, hàng mi của cô run run nhắm lại, tập trung toàn bộ tinh thần cảm nhận nụ hôn ngập tràn tình yêu nồng nhiệt của người đàn ông.

 

Chỉ cần chạm vào cô là Fred lại không hề muốn rời xa cô chút nào, nụ hôn không hề nhuốm mùi dục vọng này kéo dài rất lâu.

 

Cuối cùng tới khi Thẩm Mộ Khanh đẩy nhẹ anh ra, người đàn ông này mới buông tha cho cô.

 

Mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh, sáng lấp lánh, hàm răng trắng cắn hờ cánh môi dưới, cô cứ như thế nhìn Fred.

 

Đây là dáng vẻ khi cô hưng phấn.

 

Mặc dù cánh môi hai người đã tách nhau ra nhưng họ vẫn tiếp tục dính lấy nhau, bàn tay to nâng má cô dịch một chút ra sau gáy.

 

Mỗi lần họ hôn nhau, kiểu gì Thẩm Mộ Khanh cũng sẽ bị mỏi cổ vì chênh lệch chiều cao quá lớn giữa hai người.

 

Từng lần nhíu mày hay những tiếng than thở của cô đều được Fred nhìn thấy và để tâm.

 

Ví như hiện tại, bàn tay to ấy đang dịu dàng xoa gáy cho cô, thấy cô phát ra tiếng thở dài thoải mái giống như một bé mèo, Fred không nhịn được cười khẽ một tiếng.

 

Cuối cùng anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, dắt cô đi ra ngoài cửa.

 

“Vẫn còn phải đi nơi khác nữa ư? Đã muộn thế này rồi.” Thẩm Mộ Khanh nhíu mày nhìn bầu trời đang dần nhá nhem tối, bàn tay nhỏ bị Fred nắm lấy khẽ lắc lư.

 

Fred nghe vậy vẫn không dừng lại mà chỉ nở nụ cười với cô.

 

Hai người không hề rời khỏi nhà chính, Fred dẫn cô ra sau lưng lâu đài cổ, ở nơi đó có một vườn hoa cực lớn.

 

Vườn hoa này được chăm sóc rất cẩn thận, những đóa hoa đong đưa, những chiếc lá được cắt tỉa gọn gàng.

 

Nhưng Thẩm Mộ Khanh lại hoàn toàn không hề bị thu hút bởi những sự vật mang đậm sắc màu tự nhiên này, trái lại, công trình kiến trúc được xây giữa vườn hoa lại hấp dẫn cô.

 

Một căn nhà kính trong suốt sáng ánh đèn đang lặng lẽ đứng giữa khu vườn.

 

Ánh đèn đột ngột này cực kỳ hút mắt, khi trời tối dần, nó lại càng lộ rõ sự khác biệt của mình với xung quanh.

 

Thẩm Mộ Khanh thất thần, được Fred dắt đi tới trước ngôi nhà kính.

 

“Khanh Khanh, em có thích không?” Cuối cùng Fred dừng bước, chậm rãi quay người lại, ngắm nhìn người con gái vẫn còn đang ngây người, đôi mắt màu xanh nổi lên những gợn sóng.

 

“Đây là món quà anh tặng em, tặng cho vợ của anh.”

 

Thẩm Mộ Khanh lập tức hiểu ý anh.

 

Anh muốn nói với cô rằng, kể từ khi cô tới Berlin, cô sẽ không còn là “quý cô” mà Charlotte và Bach từng gọi nữa, mà sẽ trở thành bà chủ của họ.

 

Thân phận của cô đã thay đổi, thân phận khi nhận quà của cô cũng thay đổi.

 

Cô còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã đựa tay về phía cô.

 

Thẩm Mộ Khanh biết, chỉ cần hôm nay cô nắm lấy bàn tay này thì cuộc đời cô sẽ thay đổi một cách chóng mặt.

Bình Luận (0)
Comment