Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 148

Bên ngoài biệt thự bỗng có tiếng ô tô, ba người họ còn chưa nhận ra điều đó thì tiếng đập cửa dồn dập đã vang lên.

 

“Mẹ ơi, mở cửa!”

 

Giọng nói bập bẹ của một bé gái cất lên ở ngoài, Du Tinh Tử ngạc nhiên vô cùng, quay phắt sang Triệu Tuế Tuế: “Sao lại thế này? Hôm nay tớ đã nhờ ba trông giúp mấy đứa nhỏ rồi mà nhỉ?”

 

“Mấy đứa nhóc nghịch ngợm đã về rồi, còn chơi thế nào được nữa?” Du Tinh Tử cắn răng, vừa định gọi điện cho ba mình thì bị Thẩm Mộ Khanh và Triệu Tuế Tuế ngăn lại.

 

“Tớ thấy người nghịch ngợm là cậu đấy.” Triệu Tuế Tuế liếc mắt nhìn Du Tinh Tử, sau đó đi cùng Thẩm Mộ Khanh mở cánh cửa của biệt thự.

 

Đập vào mắt Thẩm Mộ Khanh là ba bạn nhỏ xinh xắn đáng yêu khoảng chừng năm sáu tuổi.

 

Trong đó có một bé trai nhận ra người mở cửa là mẹ của mình thì lao tới, vui vẻ gọi mẹ ơi.

 

Triệu Tuế Tuế xoa đầu con trai, sau đó nhìn về phía chiếc xe đang đậu bên ngoài cổng biệt thự.

 

Bên cạnh chiếc xe thể thao màu đen là một người đàn ông cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hồ ly xếch lên, trên gương mặt là nụ cười ngang tàng, lúc này anh ấy đang đứng yên nhìn Triệu Tuế Tuế.

 

Một lúc sau, gương mặt Triệu Tuế Tuế mới giãn ra, nói với người đàn ông nọ: “Anh Dạng, sao anh lại tới đây?”

 

Ngô Dạng chỉ vào cậu nhóc trong lòng cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Cao nhớ em, suýt nữa thì xương cốt của chú Du đã tan nát trong tay mấy đứa nhóc này rồi.”

 

Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế cúi đầu nhìn Tiểu Cao đang tỏ ra ngây thơ, cô ấy giả vờ tức giận đánh vào mông cậu bé: “Tại sao không nghe lời vậy hả?”

 

Con nít giỏi nhất là tỏ ra đáng yêu, thấy Triệu Tuế Tuế tức giận, hai bàn tay nhỏ siết chặt lại, mặt ủ mày chau chỉ vào cặp anh em ở bên cạnh: “Là ý của anh cả và chị cả đấy!”

 

Giọng nói đứt quãng nhưng lại rất trật tự, đúng là thông minh.

 

Bị bán đứng, anh em nhà họ Hoắc chỉ nhìn trái ngó phải giả vờ không nghe thấy gì nhưng hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau đã thể hiện rõ sự lo lắng của hai đứa.

 

Ngô Dạng nhìn đồng hồ, không ở lại lâu, chỉ bước tới hôn lên má Triệu Tuế Tuế ngay trước mặt Thẩm Mộ Khanh và ba đứa nhỏ, nói vài câu tình tứ rồi lái xe rời đi.

 

Triệu Tuế Tuế đỏ mặt quay đầu thấy Thẩm Mộ Khanh đang cười với mình, cô ấy xấu hổ nói: “Xin lỗi nhé Khanh Khanh, mấy ngày nay chồng tôi bận bịu chuẩn bị cho vũ hội, lần sau gặp lại, chắc chắn tôi sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”

 

Thẩm Mộ Khanh lắc đầu tỏ vẻ mình không bận tâm đến chuyện này, sau đó ngồi xổm xuống, ôm lấy bé gái duy nhất, xoa nắn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, cười hỏi: “Cháu tên là gì?”

 

Cô bé thấy người nắm tay mình là một chị gái vô cùng xinh đẹp, thế là ngoan ngoãn nói: “Cháu là Hoắc Phạn Âm.”

 

“Phạn Âm, Phật gia thanh tâm chi âm, tên hay quá.”

 

Được Thẩm Mộ Khanh khen, cô bé không hề xấu hổ mà còn vui vẻ nói cảm ơn: “Cảm ơn dì.”

 

Quả là một cô bé ngoan ngoãn, khi Thẩm Mộ Khanh bế cô bé lên còn ngửi được mùi hương chỉ có trên người con nít, trong lòng càng thêm chờ mong.

 

Họ dẫn ba đứa bé vào biệt thự, Du Tinh Tử đang nằm trên sô pha nhắm mắt lại.

 

“Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

 

Cậu cả nhà họ Hoắc vừa đến gần đã nhận ra có gì đó bất thường, vội vàng chạy tới gần Du Tinh Tử, vừa lắc cánh tay của cô ấy vừa hỏi.

 

“Phải giao nộp tiền lì xì của con thì mẹ mới sống lại được.”

 

Du Tinh Tử nhắm mắt không chịu mở ra, sau khi nghe con trai hỏi thăm thì chỉ ủ rũ đáp lại một câu như vậy.

 

Con nít cực kỳ dễ bị lừa, Hoắc Phạn Âm đang được Thẩm Mộ Khanh bế trên tay cũng sốt ruột giống anh trai mình.

 

Cơ thể bé loạng choạng tụt xuống dưới, nức nở nói: “Mẹ ơi, con đưa cho mẹ hết, mẹ đừng chết mà mẹ.”

 

Ba đứa nhỏ lớn lên bên nhau, xảy ra phản ứng dây chuyền là điều dễ hiểu.

 

Hoắc Phạn Âm vừa khóc, Ngô Tiểu Cao cũng nhăn mặt chuẩn bị khóc oà lên.

 

Người bình tĩnh nhất chính là anh cả Hoắc Dung đang đứng bên cạnh Du Tinh Tử.

 

Dường như cậu bé đã quen với những hành vi như con nít của mẹ mình. Thẩm Mộ Khanh có thể nhận ra vẻ bất lực vốn không nên có ở tuổi này trên gương mặt xinh xắn của cậu bé.

 

“Mau dậy đi.” Triệu Tuế Tuế đánh vào đùi Du Tinh Tử, tức giận nói.

 

Du Tinh Tử lập tức đứng thẳng người dậy từ trên sô pha, nhận lấy cục cưng của mình từ tay Thẩm Mộ Khanh.

 

“Ôi bé yêu, mẹ trêu con thôi.”

 

Cô ấy hôn rồi cọ má mình vào má cô bé, dỗ dành một lúc thì cô bé ngoan ngoãn mới nín khóc.

 

Ngô Tiểu Cao cũng không giận, thấy Hoắc Phạn Âm đã ngừng khóc thì cũng nín theo.

 

Sau đó, mọi người đều bật cười bất lực.

 

Con nít ngây thơ, đơn giản như vậy đó, không hề có những mưu hèn kế bẩn mà họ vẫn thường gặp trong thế giới này.

 

Có bọn trẻ ở bên cạnh, dường như tất cả mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp hơn.

 

Hai bà mẹ hướng dẫn ba đứa trẻ ngồi thẳng hàng, sau đó tự giới thiệu với Thẩm Mộ Khanh.

 

“Cháu là anh cả Hoắc Dung, Dung trong nhất xuyên lạc nhân dung kim.” Trông Hoắc Dung có vẻ điềm tĩnh hơn các bạn đồng trang lứa.

 

Nhìn là biết ngay đây là con trai của Hoắc Kiêu, dáng vẻ bình tĩnh như thế này hoàn toàn không giống Du Tinh Tử mà cực kỳ giống với ba cậu bé.

 

“Cháu là em gái Hoắc Phạn Âm, đã giới thiệu với dì xinh đẹp rồi ạ.” Cô bé kéo quần áo của Du Tinh Tử, chớp mắt mỉm cười.

 

Ngô Tiểu Cao đã gấp lắm rồi, bàn tay buông thõng siết chặt lại: “Cháu là Ngô Tri Hứa, ba nói mẹ là bánh kem nhỏ của ba, còn cháu là bánh kem nhỏ* của ba mẹ.”

 

*Chữ Cao trong biệt danh của cậu bé có nghĩ là bánh ngọt.

 

Dường như Ngô Tiểu Cao yêu thích biệt danh của mình lắm nên lúc giải thích, cậu bé tỏ ra vô cùng đắc ý.

 

“Anh Dạng nói ngọt thật đấy.” Du Tinh Tử xuýt xoa.

 

Triệu Tuế Tuế lập tức đỏ mặt, cô ấy nhéo má Tiểu Cao, nói nhỏ: “Sau này khi giới thiệu thì chỉ cần nói vế trước thôi là được rồi.”

 

Dù không muốn nhưng Ngô Tiểu Cao vẫn gật đầu.

 

“Lúc sinh hai đứa nhóc này tôi cũng có đặt biệt danh nhưng lại bị Hoắc Kiêu phản đối.” Nhìn gương mặt đắc ý của Tiểu Cao, Du Tinh Tử bỗng nhớ tới chuyện cũ.

 

“Tại sao?” Triệu Tuế Tuế còn chưa kịp cản lại thì Thẩm Mộ Khanh vốn không hiểu lý do đã hỏi ra miệng theo phản xạ.

 

“Ngọa Long và Phượng Sồ, hỏi có ngầu không cơ chứ? Con của Du Tinh Tử tôi đương nhiên chính là rồng phượng giữa loài người rồi. Nhưng mà cái tên Hoắc Kiêu chết tiệt đó nhất quyết không đồng ý.” Du Tinh Tử hơi tức giận, đánh một cái vào sô pha.

 

Nhìn vẻ mặt bất lực của Triệu Tuế Tuế, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng hiểu tại sao Hoắc Kiêu lại không ưng hai biệt danh này rồi.

 

Cuối cùng cũng dụ được ba đứa nhóc tự chơi với nhau, Du Tinh Tử thở phào nhẹ nhõm.

 

Ba người lại dựa vào sô pha, nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào ba đứa trẻ.

 

“Tinh Tử, lúc cô mang thai chắc là vất vả lắm nhỉ?” Sau khi hỏi thăm mới biết anh em nhà họ Hoắc là cặp sinh đôi, không cần nghĩ cũng biết Du Tinh Tử đã cực kỳ khó khăn trong giai đoạn mang thai.

 

Người luôn tỏ ra tuỳ hứng như Du Tinh Tử bỗng nhiên lại nở nụ cười hạnh phúc.

 

“Trông Hoắc Kiêu có vẻ lạnh lùng thô kệch vậy thôi nhưng anh ấy chăm sóc tôi kỹ lắm. Trong bụng chứa hai đứa nhỏ, tuy mệt thật nhưng được chồng yêu thương nên tôi hạnh phúc lắm.”

Bình Luận (0)
Comment