Hiếm khi nào Du Tinh Tử nói được một câu bình thường, Triệu Tuế Tuế nhìn cô ấy với vẻ tán thưởng.
Du Tinh Tử lắc lắc đầu, chợt nhớ ra gì đó bèn ngồi thẳng người, nhìn Thẩm Mộ Khanh hỏi: “Lần trước gặp nhau cô đã nói là cô đang chuẩn bị mang thai mà? Thế nào rồi?”
Bị hỏi bất ngờ, Thẩm Mộ Khanh bỗng sững người, từ khi chuẩn bị để có thai đến nay đã có nhiều việc xảy ra, cô còn chưa kịp theo dõi những thay đổi của cơ thể mình.
Hai người còn lại đã nhận ra vẻ mặt sửng sốt đó, sau khi liếc nhìn nhau, suýt nữa thì Du Tinh Tử đã nhảy dựng lên.
“Không phải chứ? Lúc chơi mạt chược tôi thấy cô hay ngáp ngủ lắm, hay là có thật rồi?”
“Đúng là gần đây tôi thường xuyên thấy mệt mỏi, còn hay khóc, kinh nguyệt cũng bị trễ…” Càng lúc giọng của Thẩm Mộ Khanh càng nhỏ lại, trong lòng càng thấy không yên.
Để chuẩn bị cho việc mang thai, ngoại trừ việc uống canh, cô còn tìm hiểu thêm nhiều tài liệu, bao gồm cả phản ứng trong khoảng thời gian đầu có thai. Ngay lúc này, những kiến thức đó đã hoàn toàn trùng khớp với những biểu hiện của cô.
Cô bàng hoàng nhìn sang Triệu Tuế Tuế và Du Tinh Tử, hoảng loạn nói: “Hình như tôi có thật rồi.”
Tuy cô đã có chuẩn bị trước nhưng khi nhận ra đứa con mình mong chờ đã xuất hiện, sau niềm hân hoan vui sướng là cảm giác trống rỗng và hồi hộp.
Triệu Tuế Tuế nắm lấy bàn tay cô, cô ấy đã nhận ra tâm trạng của cô lúc này, mỉm cười trấn an: “Không sao, bây giờ vẫn còn sớm, gần đây có một bệnh viện, để tôi đưa cô đi.”
Nói đoạn, cô ấy xoay người giao nhiệm vụ cho Du Tinh Tử: “Tinh Tử, cậu trông ba đứa nhóc nhé, tớ đưa Khanh Khanh đến bệnh viện.””
“Hả?” Du Tinh Tử còn tưởng mình cũng sẽ đi theo họ, bỗng nhớ ra vẫn còn mấy đứa nhóc, vừa nhấc người lên khỏi sô pha đã ngồi xuống lại, nhanh chóng thúc giục hai người họ.
“Các cậu đi nhanh lên, cứ giao chỗ này cho tớ, đừng lo.”
Trong khu biệt thự luôn có sẵn tài xế, bệnh viện gần đó cũng được trang bị đầy đủ, Triệu Tuế Tuế nhanh chóng đưa Thẩm Mộ Khanh đến bệnh viện.
Không có nhiều người đến đây, bóc số không bao lâu thì Thẩm Mộ Khanh đã được y tá gọi vào.
Đo huyết áp, yêu cầu làm xét nghiệm máu và siêu âm màu, sau đó cô bắt đầu đi theo hướng dẫn để lấy máu và làm các kiểm tra.
Hai tiếng sau mới có kết quả kiểm tra, Triệu Tuế Tuế vốn định nói về biệt thự trước nhưng khi thấy Thẩm Mộ Khanh hồi hộp quá, chỉ đành mỉm cười và rút lại những lời định nói.
Thẩm Mộ Khanh ngồi cong eo trên chiếc ghế ngoài hành lang của bệnh viện, hai tay đặt lên đầu gối ôm lấy hai bên má.
Bỗng nhiên một chai nước khoáng được đưa tới trước mặt cô, cô thu hồi lại những dòng suy nghĩ đang bay xa, ngước mắt nhìn lên.
Thấy cô nhìn mình, Triệu Tuế Tuế mỉm cười rạng rỡ, lắc lắc chai nước trong tay: “Uống nước trước đã.”
“Cảm ơn cô.”
Nhận ra Thẩm Mộ Khanh vẫn đang hồi hộp, Triệu Tuế Tuế lên tiếng trước: “Hồi đó, sau khi làm kiểm tra, cảm xúc của tôi cũng giống cô lúc này vậy, chẳng biết mình phải làm gì nữa. Dường như mọi sự chuẩn bị để chào đón nó đã biến mất hết, chỉ còn lại lo âu mà thôi.”
Triệu Tuế Tuế cầm chai nước khoáng, uống một ngụm: “Nhưng khi nghĩ đến đứa nhỏ này sẽ giống với chồng tôi khi nó lớn lên, tôi lại cảm thấy chuyện này dễ dàng hơn nhiều.” Cô ấy mỉm cười hạnh phúc.
“Lúc Tiểu Cao được sinh ra, sự kết nối thần kỳ của huyết mạch nhanh chóng lấp đầy trái tim tôi, thế nên bây giờ cô đừng suy nghĩ liệu mình có thể chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ này hay không.”
Triệu Tuế Tuế ghé mắt qua, con ngươi màu nâu trà đối diện với đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh: “Mà nên nghĩ về những hy vọng của cô dành cho đứa trẻ, như vậy sẽ dễ dàng cho cô hơn.”
Hai tiếng đồng hồ bảo dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng chẳng ngắn.
Nhận lấy tờ giấy kết quả trên tay, sau khi xem hết các chỉ số khác nhau trên đó, một nơi nào đó trong lòng Thẩm Mộ Khanh đã sụp đổ.
Triệu Tuế Tuế đưa cô đến gặp bác sĩ, quả nhiên, cô đang mang thai bốn tuần rồi.
Sau đó, bác sĩ dặn dò những thứ cô phải kiêng kỵ và hẹn thời gian cho buổi kiểm tra tiếp theo, hai người cùng quay trở lại biệt thự.
Ngồi suy nghĩ trên xe một lúc lâu, Thẩm Mộ Khanh quyết định sau khi Fred Keith đã làm xong hết công việc cho buổi vũ hội rồi mới nói chuyện này cho anh biết.
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi biết tin mình có thai là bắt đầu bảo vệ bụng của mình theo bản năng.
Mở cánh cửa biệt thự, nhìn thấy Du Tinh Tử đã cho ba đứa nhỏ ngồi lên bàn mạt chược, môt tụ bốn người đang đánh bài với nhau.
Nhìn nụ cười hớn hở kia, không cần nghĩ cũng biết cô gái ấu trĩ này đã lừa được kha khá tiền mừng tuổi của mấy đứa nhóc.
Dù hôm nay cô ấy không được may mắn nhưng muốn thắng ba đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời kia thì cũng dễ dàng như trở bàn tay.
“Về rồi à?” Thấy hai người họ đã trở về sau buổi kiểm tra, ý cười trên gương mặt Du Tinh Tử càng thêm rõ ràng, nhắc nhở ba đứa nhỏ trên bàn: “Thằng cả năm trăm, bé hai sáu trăm, còn bé út, dì giảm giá cho cháu, lấy một ngàn thôi.”
Cô ấy vừa dứt lời, Ngô Tiểu Cao nghe thấy mình vừa thua một ngàn tệ lập tức nhăn mặt, mở miệng gào khóc.
Du Tinh Tử không chịu nổi tiếng khóc của con nít, vội vàng ôm lấy Tiểu Cao dỗ dành: “Nín nào nín nào, dì không lấy tiền của cháu nữa, lát nữa dì mời cháu ăn bánh kem nhé.”
Bé trai đang định khóc oà, vừa nghe thấy vậy đã nhanh chóng nén lại: “Thật à?”
“Thật hơn vàng thật luôn!”
Được rồi, gương mặt nhỏ đã sáng bừng trở lại.
Sau khi để ba đứa nhỏ tự chơi mạt chược với nhau, Du Tinh Tử vội vàng bước xuống ghế, đi về phía Thẩm Mộ Khanh và Triệu Tuế Tuế đang thay giày.
“Thế nào rồi?”
Thẩm Mộ Khanh mỉm cười gật đầu: “Được bốn tuần rồi.”
“Chúc mừng cô!” Du Tinh Tử vui mừng, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ của Thẩm Mộ Khanh nói: “Đừng lo lắng, cô nhìn mấy đứa nhóc kia đang chơi vui quá kìa, sau này cô cũng sẽ có một đứa giống vậy.”
Những lời chúc mừng và an ủi đều là những lời hay ý đẹp, Thẩm Mộ Khanh bật cười thành tiếng: “Đúng đó, ba đứa nhóc đang thiếu một, sinh thêm một đứa là đủ một bàn bốn người rồi.”
Cô vừa dứt lời, ba cô gái trong phòng khách cùng bật cười to không chút kiêng dè.
Bữa tối cũng được ăn ở nhà Du Tinh Tử, còn có một chén canh gà được hầm riêng cho Thẩm Mộ Khanh.
Vì tấm lòng này, Thẩm Mộ Khanh ứa nước mắt, uống sạch chén canh này dù đã phải uống nó trong mấy tháng liền.
Có trẻ con trên bàn ăn cũng là một niềm vui khác biệt.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia.” Hoắc Phạn Âm chỉ vào chiếc bánh ngọt trước mặt Ngô Tiểu Cao, đôi mắt long lanh chớp chớp.
Bé yêu đã lên tiếng, Du Tinh Tử nỡ nào từ chối, vội vàng gắp một miếng đặt vào trong chén cô bé.
Lúc này Ngô Tiểu Cao đã bắt đầu thấy hụt hẫng, nhìn chiếc bánh kem đã được hứa sẽ cho mình bị gắp đi mất, cậu bé mở to đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Du Tinh Tử.
“Dì, dì đã tặng chiếc bánh kem đó cho cháu rồi mà…”
Tiêu đời!
Triệu Tuế Tuế và Thẩm Mộ Khanh cùng nhau xem kịch, nếu không giải quyết tốt tình huống này, chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ gào mồm lên khóc cho xem.