Khóe miệng Gladster giật giật, sau đó anh ta ôm Ngô Tiểu Cao quay đầu lại.
"Bao giờ ra tay?"
Ngô Tiểu Cao được ôm lắc qua lắc lại hồi lâu giờ bắt đầu nằm trên vai Gladster mơ mơ màng màng thiếp đi rồi. Chờ cậu bé ngủ hẳn anh ấy mới lên tiếng hỏi.
Fred vẫn không ngừng thêm đồ vào giỏ hàng, mặt mày không hề thay đổi: "Mấy hôm nữa, trước đó tôi còn chuyện quan trọng hơn phải làm."
Sau khi dứt lời, người đàn ông nãy giờ luôn dán mắt vào màn hình điện thoại cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, có điều anh không thèm nhìn Gladster mà lướt qua anh ta nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh đang cười vui vẻ trên bàn đánh bài.
"Rắn Đuôi Chuông sẽ đợi lệnh ở Myanmar. Tôi sẽ sắp xếp ba tiểu đội đến đó ẩn nấp trước." Lúc này Hoắc Kiêu đang chơi với Hoắc Phạn Âm đột ngột chen miệng vào: "Nếu lần này vẫn để tên kia chạy thoát thì chỉ có thể chứng minh được một điều là anh rất vô dụng."
Fred Keith cất điện thoại đi rồi "xì" một tiếng: "Một tiểu đội là đủ rồi."
"Tranh thủ thời gian ra tay đi. Tối đa tôi chỉ có thể hack vào hệ thống an ninh phía Đông và làm tê liệt nó cho anh được năm tiếng đồng hồ thôi." Ngô Dạng cố ý thua Hoắc Dung một ván xong quay đầu lại gia nhập cuộc trò chuyện của mấy người đàn ông.
Fred Keith gật đầu một cái, khoé miệng lại nhếch lên.
Đây là lúc cậu nhận tuyên án cuối cùng rồi, Fred Nick...
Lúc này đám người ở biệt thự nhà họ Thẩm đang mưu đồ xấu xa, song khi nhìn thấy bức thư mà Fred Keith gửi tới, bọn họ không cần nói cũng có thể đạt thành nhận thức chung.
Đó là rời khỏi đây, rời khỏi Thục Thành này, ra nước ngoài tránh nạn thôi!
"Tiểu San, mau lên mạng tìm xem trước tám giờ tối nay có chuyến bay nào ra nước ngoài không?" Sau khi uống thuốc và lấy lại tỉnh táo, Thẩm Hưng Nghiệp dựa người vào lưng sô pha uể oải nói với Thẩm Chỉ San.
Thẩm Hưng Nghiệp vừa dứt lời, hai người hai bên ông ta cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chỉ San.
"Myanmar, trước tám giờ tối nay chỉ có máy bay đến phía Đông Myanmar thôi." Thẩm Chỉ San không khỏi nhíu mày.
Mặc dù đất nước này rất mất trật tự nhưng bây giờ bọn họ đang đối mặt với bức thư đoạt mạng của Diêm Vương nên chẳng còn cách nào khác nữa.
"Được, con đặt bốn vé đi, sau đó liên lạc với khách sạn. Chúng ta nhất định phải rời khỏi Trung Quốc trước tám giờ tối." Nỗi sợ dâng trào dưới đáy lòng Thẩm Hưng Nghiệp.
Fred Keith, Hoắc Kiêu, Ngô Dạng, chỉ cần một trong số ba người này thôi đã đủ để cho ông ta vào quan tài nằm trong chớp mắt rồi. Điều duy nhất mà ông ta có thể làm là né tránh.
Giữ được núi xanh không sợ sau này không có củi đất.
Chỉ cần cả nhà bọn họ vẫn còn sống thì số tài sản kia sẽ không thể rơi vào tay Thẩm Mộ Khanh được.
Thẩm Chỉ San gật đầu rồi đi đặt bốn vé máy bay hạng thương gia. Cõi lòng căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Vừa nghe nói đám người nước ngoài kia có cầm súng, Thẩm Chỉ San dứt khoát từ bỏ luôn kế hoạch đã áp dụng lâu này là bám vào tập đoàn Hải Thái.
Tất nhiên trong lòng cô ta cũng rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể trút giận lên thằng em trai ruột của mình.
"Đồ vô dụng, có cái chân giữa cũng không quản được. Nếu không phải trước kia mày ép Thẩm Mộ Khanh thì bây giờ nó có không chừa thủ đoạn trả thù chúng ta như vậy không hả?"
Thấy hai chị em không đồng lòng, mới đó lại bắt đầu cãi nhau, Trương Tú Hà vội vàng đứng dậy kéo tay Thẩm Chỉ San lại rồi nói: "Tiểu San, con lên tầng thu dọn đồ đạc với mẹ đi."
Tuy trên mặt Thẩm Chỉ San vẫn là vẻ không phục nhưng cô ta nể mặt mẹ mình nên vẫn nghe lời đi theo bà ta lên tầng hai.
Cả phòng khách chỉ còn hai cha con Thẩm Hưng Nghiệp. Ông ta ngẩng đầu lên chờ đến khi cửa phòng ngủ đóng đặt rồi mới hậm hực nói:
"Minh Kiệt à, vừa rồi không phải cha cố ý nói vậy đâu. Chị con cống hiến cho công ty rất nhiều, chúng ta không thể thua thiệt nó được, con nói xem có phải không?"
Thẩm Minh Kiệt cúi thấp đầu ngồi im không nhúc nhích trên sô pha.
"Mặc dù hiện tại con phải nhẫn nhịn chị con nhưng sau này toàn bộ công ty sẽ dành cho con mà. Con phải vui lên chứ."
Cuối cùng cũng nghe được lời mình muốn nghe nên Thẩm Minh Kiệt ngẩng đầu lên, trong mắt đầy khát vọng:
"Thật ạ?"
Thấy cuối cùng con trai mình cũng đáp lại, trong lòng cũng Thẩm Hưng Nghiệp không còn thất vọng nữa. Ông ta nhanh chóng cam đoan: "Đương nhiên là thật rồi. Cha đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, con cứ yên tâm đi."
"Cha, cha tốt quá, cả đời này con sẽ hiếu thuận với cha."
Thẩm Hưng Nghiệp rất vui khi hiềm khích bị hoá giải và con trai chịu tới gần mình nên cười sung sướng híp cả mắt lại.
Trông làm gì có vẻ gì là ồn ào như vừa rồi nữa?
Cứ vậy, đến buổi chiều bốn người nhà Thẩm Hưng Nghiệp đã lên đường tới sân bay, sau đó thuận lợi lên máy bay tới phía Đông Myanmar.
Khoang hạng nhất không tệ chút nào. Bọn họ vừa lên đến nơi đã ngủ say.
Nguyên một ngày bị khủng bố tinh thần khiến bốn người vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ mê man.
Máy bay cất cánh, trùng hợp là vào đúng 20:00.