Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 162

“Ầm!”

 

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Chỉ San đột nhiên cảm thấy má mình đau nhói, một lực mạnh từ chân tóc ập đến, như muốn nhổ cả mái tóc của cô ta lên.

 

Cô ta đau đớn hét lên thảm thiết, khi mở mắt ra, cô ta đã không còn ở khoang hạng nhất của máy bay nữa mà ở trong một nhà máy bỏ hoang ẩm ướt và lạnh lẽo.

 

Bên cạnh truyền đến tiếng “ư ư”, Thẩm Chỉ San run rẩy trong lòng, sợ hãi nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

 

Cô ta phát hiện ba mẹ và em trai mình đều đang bị trói, miệng bị băng dính quấn chặt, chỉ có thể phát ra tiếng rên bị cản lại bởi băng dính.

 

Thẩm Chỉ San quay đầu nhìn người đang túm tóc mình, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên mà nhìn anh ta.

 

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

 

Còn gì mà không hiểu nữa, bọn họ đã mắc mưu rồi.

 

Người đàn ông túm tóc cô ta đột nhiên ném mái tóc dài đi, cả người Thẩm Chỉ San giống như búp bê vải rách ngã quỵ xuống đất, cô ta ngửi thấy mùi hôi thối nhưng vẫn chưa phản ứng lại được.

 

Rốt cuộc cô ta sai ở bước nào? Cô ta không biết.

 

Ý nghĩa thực sự của 20:00 không phải là 20:00 Thẩm Mộ Khanh sẽ tìm đến, mà là 20:00 bất kể các người ở đâu, làm gì, tôi sẽ khiến các người hối hận không kịp.

 

“Anh… anh gì ơi, có gì thì từ từ nói, các anh cần tiền không? Tôi cho các anh tiền, hãy thả tôi ra đi, tôi cầu xin các anh...” Thẩm Chỉ San nhận ra những người này là do Thẩm Mộ Khanh gọi đến, cô ta cũng theo bản năng nghĩ rằng họ sẽ nói tiếng Trung, lúc này điều duy nhất cô ta có thể làm chỉ là cầu xin.

 

Người đàn ông nhìn cô ta một cách thô tục, sau đó anh ta cười lớn, để lộ hàm răng vàng khè, giọng nói khiến cơ thể Thẩm Chỉ San phát run giống như mũi kim đâm thẳng vào xương sống.

 

“Chỉ thả mình cô sao?” Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng nói, cầm dao chỉ về phía ba người kia: “Thế họ thì sao?”

 

Thẩm Chỉ San không chút do dự ôm lấy chân người đàn ông, cố gắng lắc đầu:

 

“Tôi chỉ lo cho bản thân mình, tôi không lo được cho người khác, họ thế nào tùy các anh xử lý, cầu xin anh... Sau khi về tôi nhất định sẽ đưa tiền!”

 

Giọng cô ta rất to, cao vút, vang vọng khắp nhà máy cũ kỹ này.

 

Ba người kia vốn đã tỉnh táo lúc này đều không thể tin nhìn Thẩm Chỉ San, tiếng “ư ư” càng lớn, mắt ai nấy đều trợn trừng, tia máu đỏ rực bộc lộ sự phẫn nộ lúc này.

 

Thẩm Chỉ San giống như không nghe thấy gì, chỉ lo cầu xin cho bản thân mình.

 

So với việc bỏ mặc ba mẹ người thân ở lại phía Đông Myanmar, nơi ăn thịt không nhả xương này, cô ta cảm thấy một mình trở về nắm quyền ở tập đoàn sẽ tốt hơn.

 

“Xem ra cô đã đưa ra lựa chọn rồi.”

 

Đúng lúc Thẩm Chỉ San chuẩn bị mở miệng lần nữa, một giọng nữ trong trẻo vang lên, đập thẳng vào tai cô ta.

 

Vừa quen thuộc vừa xa lạ.

 

Cô ta sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, người đứng ở cửa không phải Thẩm Mộ Khanh thì còn là ai?

 

Fred Keith ôm Thẩm Mộ Khanh từ từ tiến lại gần, sắc mặt anh lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Thẩm Chỉ San giống như nhìn một người cận kề cái chết, vô cùng lạnh nhạt.

 

Không biết vì sao, có Thẩm Mộ Khanh ở đây, Thẩm Chỉ San không biết từ đâu nảy sinh một chút tự tôn và kiêu ngạo, lại dám buông chân người đàn ông kia ra và ngồi thẳng người.

 

Nhưng trong lòng cô ta vẫn tràn đầy sự xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu tình cảnh thê thảm của mình.

 

“Cô muốn làm gì?” Thẩm Chỉ San ổn định giọng nói, nhìn Thẩm Mộ Khanh nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

 

“Xem ra cô vẫn chưa hiểu.” Thiếu nữ đứng cách cô ta không xa lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Cô nên hỏi chính mình đi Thẩm Chỉ San.”

 

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống này khiến người phụ nữ giống như phát bệnh dại, mắt đỏ ngầu muốn lao vào cấu xé người trước mặt.

 

May mà người đàn ông kia nhanh mắt nhanh tay, đạp cho cô ta một cú ngã ngược trở lại.

 

“Thẩm Mộ Khanh! Con điếm này! Tao chết cũng sẽ không bỏ qua cho mày!” Cô con gái cưng luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt sau khi rớt xuống cũng không thèm giữ mặt mũi nữa, chỉ còn lại tiếng gào thét và chửi rủa.

 

Tưởng rằng Thẩm Mộ Khanh sẽ thẹn quá hóa giận, tức đến phát điên nhưng cô lại đột nhiên bật cười.

 

Thấy Thẩm Chỉ San bị khống chế chặt chẽ, cô bước lại gần hơn một chút.

 

“Không đâu.” Cô lắc đầu: “Tôi sẽ không để cô chết nhưng cuộc sống của con nhà giàu, hưởng thụ và chiếm đoạt đồ của tôi thì không thể tiếp tục nữa.”

 

Fred nhìn đồng hồ, rồi giơ một tay lên.

 

Bach đứng bên cạnh thấy vậy lập tức lấy ra một tờ giấy tiến về phía Thẩm Minh Kiệt, trong khi cậu ta không ngừng giãy giụa, Bach đã tóm lấy tay cậu ta, buộc cậu ta phải điểm chỉ lên giấy.

 

Thẩm Chỉ San không hiểu gì, cô ta lại nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment