Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 163

Thẩm Mộ Khanh nâng cằm của Thẩm Chỉ San lên, môi mỉm cười, dịu dàng nói: “Tôi thật sự có chút tò mò, tại sao đồ của tôi lại không nằm trong tay cô mà lại thuộc về em trai cô.”

 

“Tôi cứ tưởng cô mới là người đáng tin cậy nhất trong nhà, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi, rốt cuộc vẫn không bằng tên ngốc Thẩm Minh Kiệt.”

 

Thẩm Chỉ San cuối cùng đã hiểu ra sự thật, cô ta như con gà trống bại trận, hoàn toàn mất đi sức lực, đôi mắt vô hồn.

 

Lúc này cô ta đã không còn sức để nổi giận với ba mẹ mình nữa, một người sẵn sàng bỏ rơi ba mẹ anh em như cô ta thì còn có tư cách gì để chất vấn người khác.

 

“Gắng lên đi, Thẩm Chỉ San.” Thẩm Mộ Khanh vỗ nhẹ vào mặt cô ta, cô vẫn giữ gương mặt ngây thơ vô hại đó: “Ngày tốt đẹp còn ở phía trước mà.”

 

Nói xong, cô bất ngờ buông tay, đứng dậy, để mặc cho Fred Keith nắm lấy cổ tay cô, dùng khăn giấy lau sạch.

 

“Trong ngày hôm nay, đưa họ vào tổ chức lừa đảo lớn nhất ở đây.” Bach lên tiếng, ra lệnh cho người bên cạnh.

 

Trong nhà máy, bốn người khi nghe câu này đều run lên.

 

Câu tiếng Anh nghe không rõ ràng này giống như lời tuyên án cuối cùng.

 

“Đi thôi.” Fred Keith ôm lấy vai Thẩm Mộ Khanh, quay người đi ra ngoài.

 

Tổ chức lừa đảo ở Myawady, phía đông Myanmar là nơi ăn tươi nuốt sống người ta.

 

Chỉ cần vào đó, nửa đời sau cũng chỉ như vậy thôi, muốn chạy cũng không được, có cánh cũng khó bay.

 

“Keith.” Thẩm Mộ Khanh có chút hoảng hốt, cô nắm lấy áo anh, ngẩng đầu nhìn: “Làm những việc này có phải sẽ tích nghiệp cho bảo bối của chúng ta không?”

 

Fred Keith nhìn cô lúc này có chút sợ hãi, anh cười nhẹ, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô: “Không đâu.”

 

Bởi vì, tất cả những việc ác đều do anh tự tay làm, những đau khổ này một mình anh gánh chịu là đủ rồi.

 

Từ khi rời khỏi nhà máy này đến khi lên thuyền qua sông Salween, đã là ngày hôm sau.

 

Thẩm Mộ Khanh không muốn ở lại phía đông Myanmar nữa, cô theo đề nghị của Fred Keith chuẩn bị đến Vân Nam du ngoạn.

 

Cô đã nghe nói về phong tục tập quán của Vân Nam từ lâu nên rất háo hức, trời vừa tờ mờ sáng cô đã tỉnh dậy, kéo Fred ra khỏi giường.

 

Sông Salween rất đẹp, những ngọn núi xanh rì ở phía xa, còn có vài chiếc thuyền nhỏ trên mặt sông rộng lớn.

 

Thẩm Mộ Khanh nằm trên cửa sổ, nhắm mắt hít thở không khí ở đây, tâm trạng lập tức thoải mái.

 

“Lạnh không?” Lời vừa dứt, một chiếc chăn mỏng đã được phủ lên vai cô.

 

Một bóng dáng ngồi sát bên cạnh cô.

 

“Không lạnh!” Thẩm Mộ Khanh ôm lấy chiếc chăn, quay đầu mỉm cười rạng rỡ với Fred: “Trong ấn tượng của em, Myanmar là một nơi rất đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là ếch ngồi đáy giếng rồi.”

 

Thẩm Mộ Khanh nhìn ngắm cảnh núi non tuyệt đẹp trước mắt, cuối cùng cô cũng hiểu câu nói “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” từ đâu mà có.

 

“Đến Vân Nam, em muốn đi cổ trấn, còn có hồ Nhĩ Hải, cuối cùng còn phải đi núi tuyết Ngọc Long nữa!” Thẩm Mộ Khanh hào hứng nắm lấy tay người đàn ông, mắt lấp lánh ánh sáng.

 

Còn một câu nữa cô không nói ra.

 

Còn phải đi chùa Viên Thông để cầu phúc cho chúng ta, cho con của chúng ta.

 

“Đều nghe theo em.” Fred Keith véo nhẹ vào khuôn mặt lạnh giá của cô rồi ôm cô vào lòng, dùng hơi ấm cơ thể mình để sưởi ấm cho cô.

 

Trời còn sớm, Thẩm Mộ Khanh đang tận hưởng khoảnh khắc thư thái này bỗng cảm thấy buồn ngủ, trong trạng thái mơ màng cô nghe thấy Fred Keith nhẹ nhàng nói:

 

“Khanh Khanh, dù là lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em, em có tin anh không?”

 

Ngay cả trong lúc ý thức mơ màng, Thẩm Mộ Khanh vẫn dứt khoát gật đầu, cô hôn nhẹ lên cằm anh:

 

“Tin.”

 

Vài phút sau, tiếng súng vang lên, mặt sông Salween tràn ngập lửa khói, kèm theo những tiếng “tủm tủm” của người rơi xuống nước, mặt nước rất nhanh bị nhuộm đỏ.

 

Thuyền từ bốn phía ập tới, bao vây chiếc thuyền của Fred Keith và Thẩm Mộ Khanh, kín mít không kẽ hở, hoàn toàn không còn đường nào để chạy trốn.

 

Bên ngoài tất cả mọi thứ không hề ảnh hưởng đến hai người đang dựa vào nhau trong khoang thuyền.

 

Thẩm Mộ Khanh run rẩy mở mắt, tựa vào lòng Fred Keith nhẹ nhàng thở dài: “Cuối cùng đã đến rồi sao?”

 

Cơ thể người đàn ông run lên rồi trịnh trọng lên tiếng:

 

“Đây là lần cuối cùng, anh ta đã xuất hiện trước mặt chúng ta.”

 

Người thông minh như Thẩm Mộ Khanh, ngay từ khi Fred Keith nói muốn đến phía đông Myanmar đã đoán ra mọi chuyện.

 

Lần này, anh không chỉ muốn thay cô trừ khử kẻ ác, mà còn muốn chấm dứt mọi chuyện với Fred Nick.

Bình Luận (0)
Comment