Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chương 54

Những tiếng ồn ào vang lên, sau đó giọng Bach cất lên.

 

“Thưa ngài.”

 

Fred vươn tay, vén sợi tóc loà xoà của cô gái trong ngực ra, nhẹ nhàng hôn vào vầng trán hơi ươn ướt của cô rồi mới từ tốn lên tiếng.

 

“Xử lý sạch sẽ người trong biệt thự đi.”

 

Mệnh lệnh của Fred là tuyệt đối.

 

Bach đứng ở cửa biệt thự bèn gật đầu rồi đáp: “Vâng.”

 

Bach làm việc rất nhanh chóng và gãy gọn, người trong biệt thự và đứng gác ngoài cửa đều bị đuổi sạch.

 

Bao gồm Charlotte, người quản lý công vụ trong căn biệt thự này.

 

Fred yên tâm ôm cục cưng của anh rồi mở cửa, thong thả bước xuống tầng dưới.

 

Dọc đường đi hơi xóc nảy, Thẩm Mộ Khanh vô thức nện vào lồng ngực trần trụi của anh, nhỏ giọng nỉ non:

 

“Chúng ta nghỉ được không… Em mệt quá!”

 

Chính tiếng nỉ non này đã khiến trái tim Fred rung động, anh nhướng mày, mắt thoáng hiện niềm vui đầy mập mờ.

 

“Mới vậy mà đã không chịu nổi ư?” Fred nâng mắt nhìn Thẩm Mộ Khanh rồi trêu ghẹo cô: “Em cần phải luyện tập nhiều hơn.”

 

Ban đầu Thẩm Mộ Khanh còn mệt rã rời nhưng vừa nghe anh nói vậy, không biết sức lực từ đâu bỗng dâng trào.

 

Cô ráng chống đỡ cơ thể rệu rã của mình rồi ngẩng đầu nhìn dáng người rắn rỏi của anh, dịu dàng bảo: “Ai nói không được, phụ nữ Trung Quốc sức bền chiến dai lắm đấy nhé.”

 

Tiếng nói không ngừng ở đó mà vọng lại bên trong căn biệt thự trống trải và rộng lớn.

 

Thẩm Mộ Khanh nói xong mới nhận ra mình vừa nói gì trước ánh mắt như cười như không của anh.

 

Cô xấu hổ bụm mặt bằng cả hai tay, mắt hạnh khẽ nhìn xuyên qua kẽ tay, xem xem lúc này Fred phản ứng thế nào.

 

Đáng lẽ Fred vốn nên sử dụng cơ thể cường tráng của mình và dẫn dắt Thẩm Mộ Khanh chìm đắm vào đê mê lần nữa, có điều anh không làm gì cả mà chỉ bế cô về phòng ngủ chính.

 

“Không được!” Thẩm Mộ Khanh nhìn chiếc giường gần trong gang tấc, bỗng tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Chúng ta không thể ngủ được nữa, ngủ nhiều lắm rồi.”

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh chỉ mong nhớ phòng làm việc thôi, nhân lúc buổi trưa, cô có thể dời hết đống sườn xám mang về từ cửa tiệm.

 

Nhưng ngoài suy đoán của Thẩm Mộ Khanh, Fred không bế cô quay về giường mà bước qua giá đựng dao được sắp xếp ngăn nắp, sau đó tiến vào nhà tắm.

 

Anh hạ tay xuống, sau đó đặt cô gái ngồi lên bệ rửa mặt ở trước tấm gương.

 

Đối diện bệ rửa mặt là một bồn tắm cực lớn, ánh đèn vàng ấm trong nhà tắm khiến người ta hơi buồn ngủ.

 

Thế nhưng lúc này tinh thần Thẩm Mộ Khanh rất phấn chấn, dưới ánh đèn sáng rực, đường cong cơ bắp rắn chắc của Fred hiện rõ mồn một.

 

Bên dưới bóng mờ là làn da khi ẩn khi hiện.

 

Lòng háo sắc của cô bỗng nổi lên, cô lấy hết can đảm nuốt nước bọt.

 

Tiếng nước róc rách truyền đến lập tức kéo suy nghĩ bay xa của cô quay về.

 

Fred đang xả nước, trông có vẻ định tắm rửa cho cô.

 

Sau khi Fred đặt tay vào nước thử nhiệt độ bèn xoay người lại, bắt gặp Thẩm Mộ Khanh đang nhoẻn miệng cười rất tươi và nhìn mình.

 

Hai cánh tay thon dài chống ở hai bên người, bắp chân trắng nõn và trần trụi đang liên tục đung đưa bên dưới.

 

Trên người cô chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi mà anh đã cởi, cúc áo xiêu vẹo, thi thoảng còn thấy cả cảnh xuân bên dưới lớp áo.

 

Thấy Fred bước đến, Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, hai mắt cong cong như trăng rằm: “Anh định tắm giúp em đấy à?”

 

“Món bảo vật quý giá nhất nên được hưởng sự phục vụ tốt nhất.” Fred dễ dàng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào bồn tắm ngập nước ấm.

 

Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt chờ đợi Fred phục vụ, có điều cô phát hiện anh mãi chưa có hành động gì.

 

Lúc cô định mở mắt ra kiểm tra thì lượng nước tới ngực cô bất ngờ dâng lên, sau đó tràn ra khỏi mép bồn tắm và chảy xuống dưới.

 

Cô lập tức mở to đôi mắt, sốt ruột quay đầu lại thì thấy cơ thể nóng bỏng của chàng trai ngồi dựa sát sau lưng mình, khiến cô không có không gian để quay đầu lại.

 

“Ngoan nào.” Fred hôn vào đầu vai láng mịn của cô: “Tối nay anh dẫn em ra ngoài.”

 

Thẩm Mộ Khanh rụt người lại, bả vai hơi ngưa ngứa.

 

Anh liên tục áp sát, hôn lên từng tấc da thịt khiến Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng mềm như cọng bún, toàn thân yếu ớt tựa vào lòng ngực của người đàn ông phía sau.

 

Thẩm Mộ Khanh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện: “Rốt cuộc ai mới là người không ngoan thế?”

 

Nhưng Fred không trả lời ngay mà vẫn mê mẫn hôn hít bờ vai và cần cổ thiên nga của cô. Khi thấy cô run rẩy liên tục, anh mới chịu trả lời:

 

“Ai cũng ngoan, chỉ có bé Moore không ngoan thôi.”

 

Có ẩn ý!

 

“Anh không được phép nhắc lại chuyện này.” Cô gái xấu hổ muốn che miệng anh lại.

 

Cô thầm nhủ sau này tuyệt đối không được làm những chuyện như bê tảng đá đập chân mình nữa.

 

Ban đầu Thẩm Mộ Khanh vốn tưởng hai người chỉ ngâm bồn thôi, ai ngờ nửa chừng Fred lại bộc phát thú tính.

 

Anh nặn sữa tắm trắng đục ra khỏi chai, xoa trong lòng bàn tay đến khi có bọt.

 

Những bọt sữa tắm dính ở kẽ ngón tay, trông rất dâm đãng.

 

Thẩm Mộ Khanh ngửi được hương thơm bèn hít lấy hít để, giơ tay trước mặt Fred và nâng một bên mắt lên, dịu dàng trừng anh.

 

Ý là được voi đòi tiên, muốn Fred phục vụ cho cô.

 

Không ngoài dự đoán, đôi tay kia lập tức mon men, mơn trớn làn da trắng nõn, mịn màng của cô.

 

Trong lúc Thẩm Mộ Khanh đang tận hưởng, nó từ từ trượt xuống xương quai xanh xinh xắn của cô.

 

Ánh mắt Fred đầy bão tố, cần cổ thon dài ở ngay trước mặt, nó yếu đến độ chỉ một bàn tay cũng đủ bóp nát nó.

 

Tuy ban đầu loài động vật yếu ớt đến mức có thể mất mạng bất cứ lúc nào có phản kháng lại anh nhưng bây giờ đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh.

 

Fred cúi đầu hôn vào xương cánh bướm sau lưng Thẩm Mộ Khanh, bàn tay to lần mò chìm vào trong nước.

 

Nó lướt đến eo rồi đến đôi gò bồng đẫy đà, tất cả đều hợp khẩu vị của anh.

 

Cô xinh đẹp và ngon miệng y như chính con người cô vậy.

 

Bàn tay to lớn vừa đặt lên chân cô gái thì một bàn tay nhỏ hơn đã đặt lên mu bàn tay anh, khiến anh phải dừng lại.

 

“Anh mới là bé Moore không chịu nghe lời nhất.” Thẩm Mộ Khanh nghiêng người ra trước, từ từ xoay người, đối diện với anh trước cái nhìn chăm chú của anh.

 

“Còn muốn làm chuyện xấu nữa.” Cô cười rất giả tạo, nhanh chóng quàng tay ôm lấy cổ anh rồi cắn anh một cái.

 

Thẩm Mộ Khanh tách ra, nhìn dấu răng trên người Fred rồi mỉm cười thỏa mãn: “Đây là hình phạt dành cho anh, anh đã nói phạm lỗi thì phải chịu trừng phạt.”

 

Sau đó cô còn cố ý vươn lưỡi ra, khẽ liếm lên dấu răng ấy: “Phục vụ kỳ cọ tắm rửa cho người ta không tới nơi tới chốn, em phê bình anh.”

 

Cảm giác tê dại tràn ra khắp người, Fred siết chặt tay, nháy mắt ôm lấy cô gái mỉm cười sung sướng vào lòng.

 

Eo bị siết chặt, Thẩm Mộ Khanh không thể trốn đi đâu được.

 

Cô rất thích tình yêu mãnh liệt này, từng tấc da thịt đều đang kêu gào, khát vọng được Fred đến gần và chạm vào mình.

 

Không chỉ thể xác mà cả tâm hồn cũng thế, rõ ràng cô cảm nhận được hơi ấm đến từ anh.

 

Đó là cảm giác vui vẻ và hài lòng khi hai người ôm chầm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau khi ở dưới trời đông giá rét một khoảng thời gian rất dài.

 

“Em muốn tham gia buổi đấu giá không, ở đó có đồ mà em thích.”

 

“Buổi đấu giá ấy lớn không?” Cô bất giác hỏi.

Bình Luận (0)
Comment