Gia cảnh của Thẩm Mộ Khanh cũng khá giả nhưng lại không sánh bằng gia tộc với lịch sử lâu đời hàng trăm năm của Fred.
Lúc cô mười lăm, mười sáu tuổi, cô đã được cha đưa đi tham gia một buổi đấu giá.
Lúc ấy cô được mở mang tầm mắt, các quý ông quý bà vọng tộc xung quanh khiến cô rất áp lực.
May mắn thay cha luôn nắm chặt tay cô, nên cô không đến nổi cuống cuồng mất mặt.
“Bình thường lắm, còn thua cả buổi đấu giá Lei của Munich nữa.” Fred duỗi tay cầm lấy khăn tắm trên kệ, ngay sau đó bèn bọc kín cô gái trước mặt.
“Hội đấu giá Lei ư?” Thẩm Mộ Khanh cảm thấy cái tên này hơi quen, bỗng nhớ đến buổi tiệc mà Tiểu Yên từng nhắc đến trong cửa tiệm: “Là tòa nhà cao cao bên cạnh Thâm Hải Di Châu đấy à?”
Fred nhẹ nhàng gật đầu, trùm khăn tắm khô ráo lên đầu cô: “Buổi đấu giá Tanya được tổ chức với quy mô lớn, rất nhiều đồ vật quý hiếm, em chỉ cần chọn món mình thích là được.”
Fred hôn vào đôi mắt hạnh long lanh của cô, đứng dậy khỏi bồn tắm, giọt nước trên người lập tức văng ra khắp nơi, khiến mặt nước trong bồn phải gợn sóng.
Thẩm Mộ Khanh hoa mắt, sau đó được anh nâng lên khỏi bồn tắm.
Hai tay anh cắp nách cô, bế cô theo kiểu bế trẻ con.
Thẩm Mộ Khanh không khỏi nhíu mày, đập vào cánh tay rắn rỏi của anh: “Em tự đi được.”
Thấy cô cứng đầu như thế, Fred biết thời gian không còn sớm bèn kéo khăn tắm trên người mình rồi quăng xuống đất, sau đó mới đặt cô đứng lên khăn tắm của mình.
Ngoài bối rối ra, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy kích động một cách khó tả.
Cô mặc váy ngủ, nhấc đôi dép lê chạy vào phòng thay đồ, sau đó lôi từng chiếc sườn xám thanh lịch ra ngoài, lần lượt ướm lên người mình.
Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Fred, cho đến khi cô không biết nên chọn lựa thế nào mới mỉm cười khúc khích rồi chạy đến trước mặt anh, nhờ anh tư vấn.
“Em nên chọn màu trắng hay màu vàng đây?”
Cô giơ hai tay lên, hai chiếc sườn xám bất ngờ xuất hiện trước mắt anh.
Không cần suy nghĩ gì nhiều, Fred đã dứt khoát chỉ vào chiếc sườn xám trắng thuần, không hề pha lẫn màu sắc nào khác.
“Em cũng thích bộ này.” Thấy anh lựa chọn sườn xám màu trắng, Thẩm Mộ Khanh ló đầu ra nhìn rồi nhoẻn miệng cười rất tươi, nhanh chóng cất sườn xám màu vàng vào trong tủ quần áo.
Hai người đã “thẳng thắn” với nhau rất nhiều lần nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn còn ngượng ngùng khi thay quần áo trước mặt anh.
Nhưng cô biết người đàn ông của mình rất bướng bỉnh và cố chấp, thế là cô không hỏi gì cả, mà chỉ mặt đỏ như gấc, từ từ cởi sạch từ trên xuống dưới trước cái nhìn chòng chọc và nóng rực của ai kia.
Cuối cùng cô đã mặc xong chiếc sườn xám trắng với tốc độ cực nhanh.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, cần cổ thiên nga trắng nõn nà hiện ra, cô vươn tay, vừa định cài cúc áo trên cổ mình.
Nhưng vừa mới nâng tay thì Fred đã chạm vào cúc áo đó trước cả cô, sau đó cài tất cả cúc áo từ trên xuống tận rìa đùi lại cho cô.
Tay cô cứng đờ giữa không trung, không biết để ở đâu, chỉ đành chờ Fred cài hết cúc áo cho cô mới có thể đặt xuống.
Lúc người đàn ông cài đến cúc áo cuối cùng, anh bèn lùi ra sau một bước.
Kế tiếp anh lẳng lặng ngắm nhìn Thẩm Mộ Khanh từ trên xuống dưới.
Thấy cảm xúc trong ánh mắt của anh không hề thay đổi, Thẩm Mộ Khanh hơi thất vọng, cô cẩn thận hỏi anh: “Bộ… Bộ không đẹp sao ạ?”
Không ngờ ngay sau đó, Fred cầm lấy bàn tay cứng đờ trên không trung của cô, kéo cô bước đến trước tấm gương toàn thân treo trong phòng thay đồ.
“Đẹp lắm, đẹp giống như viên ngọc trai tách biệt với cuộc đời.”
Hai người đứng im trước gương, Fred hạ tay xuống, áp sát rồi hôn cô.
Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới lẳng lặng ngắm nhìn cô nàng trong gương.
Chiếc sườn xám trắng bằng lụa mịn này rất đẹp, trắng tinh và không tì vết, bên trên chỉ có hoa văn được khâu bằng những sợi tơ tinh mịn.
Hình thêu là một chú chim loan, giương cánh từ mép dưới của sườn xám, cuối cùng kéo dài đến tận eo của cô.
Cả bộ đồ tỏa ra ánh sáng mờ ảo khi ở dưới ánh đèn, vầng sáng này y hệt ánh trăng ở bên bầu trời.
Thẩm Mộ Khanh không búi tóc lên, mái tóc đen dài bóng mượt như thác nước xõa tung trên đầu vai.
Làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, đúng chuẩn người con gái dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam.
Lả lướt mềm mại, cộng thêm chút hương thơm thoang thoảng và sự kiều diễm trong những bức tranh thủy mặc.
Cô quay đầu lại, mắt hạnh khẽ cong, đáp lại lời khen ngợi và tán thưởng của Fred: “Cảm ơn.”
Đây là lời cảm ơn chân thành dành cho quý ông người Đức này.
Thẩm Mộ Khanh rút bàn tay đang nằm trọn lỏn trong tay Fred về, vuốt phẳng nếp gấp nho nhỏ trên áo vest ở bờ vai của anh.
Thẩm Mộ Khanh buộc tóc lên, trang điểm kỹ càng, đợi xong xuôi mọi việc thì sắc trời cũng đã chạng vạng tối, sắp đến giờ bắt đầu buổi đấu giá.
Hai người nắm tay nhau xuống lầu, cửa lớn của biệt thự Bach mở rộng, Bach và Charlotte đứng cung kính ở cửa, chờ hai người ra ngoài.
Thẩm Mộ Khanh mang đôi giày cao gót màu trắng nho nhỏ, lúc này cô vừa rút vào Fred vừa sánh bước cùng anh.
Dường như Fred rất thích khi cô ỷ lại mình như vậy, bèn nhích đến gần cô hơn, để tiện sánh đôi cùng cô.
Hai người bước xuống cầu thang, tiến vào sảnh lớn của biệt thự thì Bach mới bừng tỉnh trở lại.
Không thể không nói, nếu bỏ qua vấn đề thân phận, hai người rất xứng đôi vừa lứa, là một cặp trời sinh trai tài gái sắc.
Bach hơi khom người xuống, hôm nay Bach mặc suit, bưng một cái khay trên tay rồi đưa nó đến trước mặt Fred: “Thưa ngài, xin mời.”
“Cậu vất vả rồi.”
Cho đến khi Fred đeo bao tay và mắt kính, Thẩm Mộ Khanh mới mỉm cười rạng rỡ.
Anh làm xong hết thảy mới dẫn Thẩm Mộ Khanh ngồi vào chiếc Cayenne đậu ở trong trang viên rộng lớn.
“Rầm!” Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe đã chầm chậm lăn bánh ra khỏi trang viên.
Thẩm Mộ Khanh nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cô kìm lòng không đặng bèn tựa vào lồng ngực của Fred.
Fred không có lý do gì từ chối tình cảm của người đẹp, thế là anh quàng tay vào vai cô, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn làn da mịn màng.
“Tại sao anh lại đeo bao tay?”
Thẩm Mộ Khanh bèn hỏi, cô biết công dụng của cặp kính kia.
Nhưng đó giờ Fred vẫn luôn đeo bao tay này, từ lúc cô mới gặp anh lần đầu tiên đến giờ, anh luôn đeo nó.
Vì vậy cô không khỏi tò mò, cuối cùng mới nắm bắt cơ hội hỏi anh, hòng thỏa mãn lòng tò mò của mình.
Fred nghe vậy bèn xòe bàn tay còn lại cho cô xem: “Vì anh không muốn đôi tay mình dính máu tươi, đó cũng là sự cứu rỗi lớn nhất đối với chính anh.”
Thẩm Mộ Khanh khó hiểu bèn ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Lúc này Fred cũng rủ mắt nhìn cô, sự lạnh lẽo và vô cảm trong đôi mắt xanh biếc ấy đã biến mất khi vừa chạm vào ánh mắt của cô.
Tròng mắt mê ly như ngậm nước kia đẹp vô cùng, nó còn sáng bóng hơn những loại đá quý mà anh từng thấy trước kia.
Lúc này cảm giác ham muốn mãnh liệt trào dâng trong lòng Fred, anh cúi đầu xuống, không còn đối diện với Thẩm Mộ Khanh bằng thái độ từ trên cao nhìn xuống nữa.
Anh áp sát trán vào cần cổ của cô, cất giọng trầm khàn kề sát bên tai cô:
“Bàn tay của anh đã từng lấy đi không biết bao nhiêu mạng sống. Lúc anh còn bé, có người từng bảo rằng dù anh có chết cũng không thể lên thiên đường, bởi vì Thượng đế sẽ trừng phạt anh và đày anh xuống địa ngục.”