“Fred Keith.” Khuôn mặt của Thẩm Mộ Khanh chợt nở một nụ cười rạng rỡ, ánh sáng lấp lánh đầy vui mừng trong đôi mắt cô, bỗng nhiên cô gọi anh một câu.
Người đàn ông này cúi sát đầu vào, lúc này thiếu nữ mới nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi má anh: “Không chỉ mình anh.”
Còn cả em nữa, khi chúng ta ở bên nhau thì mọi thứ đều trở nên hạnh phúc.
Diana vốn là một con ngựa cái ngoan ngoãn nên khi hai người cùng cưỡi nó, nó cũng không tức giận.
Mà con ngựa ô Fred dắt ra từ trước vẫn còn ở trong trường đua ngựa. Không biết có phải là do nó yêu vợ mình hay không, nhưng con ngựa ô này cứ mãi phe phẩy đuôi của mình, lỗ mũi nó phập phồng, phát ra tiếng thở phì phì nhỏ.
Nó còn mải mê nhìn theo, thậm chí còn đi theo phương hướng mà Diana đi qua.
Lúc đầu những thanh âm này còn nhỏ, Thẩm Mộ Khanh lại đang mải chơi cho nên không nhận ra, nhưng sau đó con ngựa này càng lúc càng kích động, thậm chí nó còn giơ móng trước lên.
Khi nó giẫm xuống đất đã khiến rất nhiều hạt cát bị bắn bay lên mịt mù.
Thẩm Mộ Khanh liếc nhìn về phía nó, lúc này cô mới nhớ tới những lời mà Fred đã nói với cô lúc còn trong chuồng ngựa.
Con ngựa đen xì xì kia là một cặp với Diana.
Bộ dạng này của nó khiến Thẩm Mộ Khanh không nhịn được mà cười khúc khích, cô đưa tay sờ lên lưng Diana: “Fred, chúng ta trở về đi, hai đứa mình đã chơi lâu lắm rồi.”
Hứng thú muốn cưỡi ngựa của Thẩm Mộ Khanh cũng đã dần biến mất. Mặc dù có Fred ở phía sau, nhưng cô vẫn phải ngồi thẳng lưng lên, cho nên chỗ eo của cô bây giờ vô cùng mệt mỏi, đau nhức.
Con ngựa cặp với Diana liên tục hí vang, Thẩm Mộ Khanh cũng không thể cứ mãi chia lìa đôi ngựa, cho nên cô cầm lấy cánh tay của Fred rồi nói với anh.
Thời gian không còn sớm, Fred gật đầu rồi tiếp tục để cô ngoan ngoãn ôm lưng ngựa, còn bản thân anh thì nhảy xuống tiếp đất một cách nhanh chóng, dứt khoát, sau đó giơ hai tay về phía lưng ngựa của cô.
“Lại đây.”
Với độ cao hiện tại, Thẩm Mộ Khanh nhìn vào vòng tay đang mở rộng của Fred, cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào mà trong lòng cô chỉ có sự tin tưởng và cảm giác an toàn khi bên anh.
Thẩm Mộ Khanh nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn nhào vào lòng anh.
Fred vòng tay qua eo cô, dùng hai bàn tay nâng mông cô lên, Thẩm Mộ Khanh ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng.
Cô vùi đầu mình trong lòng của người đàn ông này, thanh âm hơi nhỏ: “Em không muốn đi nữa, em muốn anh ôm em cơ.”
Fred vốn rất thích Thẩm Mộ Khanh gần gũi với mình, cho nên anh không hề từ chối. Fred dùng cằm cọ lên đỉnh đầu của cô rồi nhẹ nhàng ôm cô đi về hướng cửa trường đua ngựa.
Vừa thấy vợ mình được tự do, con tuấn mã màu đen lại hí lên lần hai khiến cho Thẩm Mộ Khanh vừa đi ngang qua nó hoảng sợ hơn.
Cơ thể nhỏ nhắn rụt trong lòng Fred một chút rồi mới thò đầu ra nhìn về phía con ngựa ô.
Fred thấy cô phản ứng như vậy thì nhướng mày, chân dài đi đôi giày đen đá một cái thật mạnh vào chi trước con ngựa ô.
“Apollo!”
Anh quát tên nó, con ngựa tên Apollo kia ăn một cái đá bất ngờ khiến nó hơi lảo đảo.
Lỗ mũi của con ngựa phập phồng hơi nóng, nhưng khi nó đứng vững và nhìn rõ được ai là người vừa đá mình thì nó đành ngoan ngoãn thu lại lửa giận.
Đuôi ngựa hất lên cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nó xoay người chạy chậm vào trong sân, nhắm thẳng phía Diana.
Thẩm Mộ Khanh thấy con ngựa ô giận dữ mà không dám làm gì cả thì buồn cười lắm, cô giơ tay lên chọc vào cằm Fred, ngước mắt hỏi anh: “Sao mà đến ngựa cũng phải sợ anh thế?”
Dường như Fred không nhận ra hàm ý trêu ghẹo của cô trong đó, anh duỗi đôi chân dài, bước vào trong phòng.
“Từ trước tới nay, anh vẫn chỉ có một con ngựa là Apollo mà thôi. Trước kia con ngựa đó còn hung hăng hơn bất kỳ còn ngựa nào gấp trăm lần, nó cũng từng giành được rất nhiều cúp thưởng khi thi đấu.” Khi bước vào dãy hành lang dài thăm thẳm, Fred từ từ nói.
“Có thể nói là anh và nó là bạn cũ của nhau, cả đời này nó cũng chỉ bị anh khống chế mà thôi.”
“Bây giờ… Sao nó lại thành thế này?” Apollo trong lời kể của Fred và Apollo mà cô nhìn thấy hôm nay không hề giống nhau chút nào.
Thẩm Mộ Khanh thấy con ngựa ô trước mắt có thể coi là ngoan ngoãn, có lẽ còn ngoan hơn cả con ngựa thuần huyết Ả Rập bị Fred bắn chết nữa.
Fred nhìn phía trước, anh ôm chặt thiếu nữ trong lòng mình.
“Từ khi nó giao phối với Diana, nó không hề tham gia bất kỳ cuộc thi nào nữa. Anh cũng đã sắp xếp để ông bạn già này và Diana được chung sống với nhau ở nơi này như nó mong muốn.”
Tựa hồ Fred nhớ lại lúc Apollo dù sống dù chết cũng không muốn ra khỏi chuồng ngựa, nó chỉ muốn ở bên cạnh Diana mãi.
Khóe miệng Fred hơi nhếch lên một chút, một nụ cười dần dần lộ ra.
“Apollo, Diana, hai cái tên này…” Đôi mắt của Thẩm Mộ Khanh sáng lên, cô ôm cổ Fred chặt hơn một chút: “Chúng nó chính là một đôi trời sinh rồi!”
Thần mặt trời và nữ thần mặt trăng, hai cái tên mang ngụ ý quá đẹp.
Khi vào đến phòng thay quần áo, Fred hơi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt người thiếu nữ ngồi vào ghế có đệm mềm.
Trước ánh mắt của Thẩm Mộ Khanh, Fred quỳ một gối xuống, đôi mắt xanh biếc vốn dạt dào cảm xúc kia nay đã bình tĩnh lại, trong mắt anh giờ chỉ còn lại sự dịu dàng.
Thẩm Mộ Khanh lấy mạng sống của mình ra để đặt cược, chỉ cần cô nhìn lâu một chút thôi thì linh hồn cô chắc chắn sẽ bị sa vào đôi mắt ấy.
Người đàn ông ấy đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên đùi cô, rồi anh mới từ từ nói: “Em có biết vì sao anh lại muốn kể cho em câu chuyện này không?”
Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, cô hơi nghiêng đầu hỏi lại: “Vì sao vậy anh?”
Đôi mắt tròn hơi híp lại, dường như cô vẫn chưa từng coi những lời này của Fred là nghiêm túc.
Người đàn ông đang quỳ một gối dưới đất không hề tức giận, anh chỉ đưa một tay ra nhéo nhẹ lên cái má đang phồng lên của cô.
“Anh muốn nói cho em biết là, cho dù trước kia anh có kiêu ngạo hay ngang bướng ra sao, thì sau cùng anh cũng vẫn sẽ như Apollo vậy.”
Thẩm Mộ Khanh sửng sốt, nụ cười trên gương mặt cô từ từ tan biến, đôi mắt cô chớp chớp. Cô cứ ngẩn ngơ, để mặc cho ngón tay của anh nhéo nhẹ đôi má mình.
Thấy cô ngớ người như thế, Fred thu tay về rồi lại tiếp tục nắm lấy đôi tay cô. Đôi mắt xanh biếc của anh như biết cười, lại vô cùng chân thành. Anh từ từ mở miệng: “Nguyện trung thành với em.”
Chỉ mình em.
Dứt lời, Fred cầm một bàn tay của Thẩm Mộ Khanh đặt lên môi, đôi mắt biếc kia vẫn nhìn xoáy vào trong mắt của Thẩm Mộ Khanh.
Thẩm Mộ Khanh cảm giác có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào mu bàn tay mình. Dường như mọi âm thanh của cuộc sống đều bỗng chốc biến mất, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng khiến cho cô chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Fred không để ý cô có đáp lại lời tuyên thệ của mình hay không, anh chỉ cười không nói gì, sau đó nâng chân của cô lên, giúp cô cởi chiếc giày đang dính đầy bùn đất ra.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, khuôn mặt của anh thể hiện rõ sự tập trung.
Bỗng nhiên Thẩm Mộ Khanh lên tiếng. Khuôn mặt cô ửng hồng như cánh hoa đào, cô cười tủm tỉm, đôi mắt long lanh sáng ngời.
Cô cười, giơ đôi chân nhỏ nhắn của mình lên: “Lau sạch vào, nếu không đêm nay không cho anh lên giường đâu.”
“Tuân mệnh, công chúa duy nhất của anh.” Fred đỡ lấy mắt cá chân của nàng, ngẩng đầu mỉm cười.
Từ khi gặp Fred, Thẩm Mộ Khanh suýt chút nữa đã không thể tự chăm lo được cho bản thân, bởi vì chuyện gì anh cũng giành về tay mình. Tuy rằng Thẩm Mộ Khanh có giả vờ giận dỗi nhưng cô vẫn vui vẻ ỡm ờ theo ý anh.