Vui vẻ nhìn cuộc sống vốn khô khan tẻ nhạt, máu me của Fred dần tràn ngập đủ mọi loại sắc thái, đây là một chuyện có cảm giác thành tựu không khác gì việc chế tạo ra một bộ sườn xám hoàn hảo.
Bach đứng trước cửa chưa từng rời đi. Cho nên, khi nhìn thấy Fred và Thẩm Mộ Khanh đi ra, anh ấy đã mở cửa xe chờ sẵn.
Giống như những lần khác, sau khi lên xe chắc chắn Thẩm Mộ Khanh sẽ rúc vào trong lòng Fred, ngủ một giấc thật yên bình.
Sau khi trở về trang viên, chắc chắn họ cũng sẽ được nhìn thấy Charlotte đang đặt những món ăn đang bốc hơi nghi ngút lên trên bàn ăn.
Thẩm Mộ Khanh vừa mới tỉnh ngủ được Fred dắt đi về phía phòng ăn. Rõ ràng cô có hơi sửng sốt sau khi nhìn thấy thức ăn trên bàn rồi sau đó cô ngẩng đầu nhìn về phía Fred.
Các món ăn trên bàn này đều là đồ ăn Trung Quốc, đến cả món bít tết Fred thường hay ăn cũng không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Fred và cô cùng ăn những món ăn giống nhau.
Fred kéo ghế ra, mỉm cười với Thẩm Mộ Khanh: “Đều là những món em thích ăn đấy.”
Tất cả những lần cùng dùng bữa chung trước đó, anh đều ghi nhớ tất cả những món ăn được cô gắp nhiều nhất. Mãi cho đến hôm nay anh mới yêu cầu Charlotte chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy.
Lần đầu tiên, Fred cảm thấy khủng hoảng, khi trước không một ai có thể khiến trái tim anh có chút dao động nào, bao gồm cả Fred Nick vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối như hổ rình mồi.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, kể từ khi Duncan xuất hiện, nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Khanh bằng ánh mắt trần trụi, còn hôm nay thì anh ta liên tục tiếp cận Thẩm Mộ Khanh.
Trong lòng anh xuất hiện một cơn tức mà trước đây chưa từng có khiến mặt hồ phẳng lặng dần xuất hiện sóng to gió lớn.
Lúc bấy giờ anh mới biết, Khanh Khanh của anh cực kỳ tài giỏi, sẽ có rất nhiều đàn ông thích cô, muốn tiếp cận cô.
Tuy có anh ở đấy thì tất cả những tưởng tượng đấy đều mờ ảo giống như bọt biển, nhưng Fred vẫn không thể chịu đựng được việc Thẩm Mộ Khanh xuất hiện trong đầu của những người đàn ông khác.
Cảm giác nguy cơ dày đặc này khiến một người đàn ông đã bình tĩnh suốt hai mươi sáu năm suýt chút nữa mất kiểm soát cơn giận.
Bỗng nhiên, ánh mắt si mê kia của Duncan lại hiện lên trong đầu Fred. Anh thề, sau khi lợi dụng gia tộc Gregory dụ Fred Nick ra ngoài xong, chính tay anh sẽ móc mắt anh ta.
“Anh ăn thử cái này đi.” Đột nhiên, một đôi đũa gắp đồ ăn bỏ vào cái đĩa tinh xảo trước mắt anh.
Fred thôi nghĩ ngợi, ngước mắt lên nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh đang ngồi đối diện với anh.
Trong đôi mắt kia lộ ra sự căng thẳng, thúc giục anh ăn thử, người nước ngoài thưởng thức món ngon của quê hương của mình là một trong những chuyện khiến Thẩm Mộ Khanh thấy rất vui.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của cô, Fred cầm lấy dao nĩa trước mặt đặt lên chiếc đĩa kia, cục thịt viên tròn xoe được cắt thành miếng nhỏ, anh cho vào trong miệng.
Vẻ mặt anh hờ hững, sau khi nhai kỹ nuốt chậm giống như một cái máy, Fred mới gật đầu khen, anh nói: “Rất ngon.”
Thẩm Mộ Khanh giống như một đứa trẻ được công nhận, nụ cười trên gương mặt cô càng tươi tắn hơn, cô liên tục gắp những món ăn khác vào đĩa thức ăn của Fred.
“Món này được gọi là thịt kho tàu, lúc còn nhỏ em thích món này lắm! Còn có món này nữa!”
Fred không từ chối bất cứ món nào được cô gắp đến, anh ăn hết tất cả và cô hỏi gì cũng chỉ trả lời một câu.
Anh mỉm cười nói rất ngon.
Thẩm Mộ Khanh vốn đang rất hào hứng đút cho người đàn ông ăn bỗng thấy hơi cụt hứng.
Thấy trong đĩa của người đàn ông vẫn còn rất nhiều món ăn do mình gắp, bấy giờ Thẩm Mộ Khanh mới dừng tay, cô cúi đầu dùng đũa chọc vào miếng thịt kho tàu.
Một lúc sau, bỗng người ngồi đối diện lên tiếng, gọi tên nàng: “Khanh Khanh.”
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Fred, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Ngoại trừ phòng làm việc kia ra, anh còn đăng ký một công ty con đứng tên em, gia tộc Fred sẽ đầu tư cho em.”
Thẩm Mộ Khanh sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ được anh lại nói một chuyện nghiêm túc như này ngay trên bàn ăn. Ngay cả chuyện Fred đột nhiên ra quyết định này cũng nằm ngoài dự đoán của cô.
“Vì sao lại đột ngột thế?” Cô chưa từng có chí hướng cao xa lớn lao như này, làm sườn xám là sở thích và sở trưởng của cô từ trước đến giờ.
Dường như ở nước Đức cũng chỉ có mỗi việc này là có thể khiến cô miễn cưỡng chèo chống sống tiếp đến nay.
Nhưng dù cho có những nhiệt huyết và kỹ năng đó, cô cũng không có cách nào để phát huy chúng.
Giờ Fred nhắc đến chuyện này khiến cho trong lòng Thẩm Mộ Khanh thấy cực kỳ thấp thỏm, lo lắng và bất an.
“Em không cần phải lo lắng đâu, ngày hôm qua sau khi đưa em đến tham gia hội đấu giá kia, cũng đã có người nói bóng nói gió hỏi Dolores với Gladster về bộ quần áo em mặc rồi.” Fred chậm rãi mỉm cười: “Ủng hộ sự nghiệp của vợ mình không phải chuyện anh không thể làm được.”
Tiếng “vợ” này lọt vào tai Thẩm Mộ Khanh giống như một viên đá lớn bị ném xuống mặt hồ yên ả, khiến bọt nước bắn lên cao.
Đôi mắt hạnh của cô trợn tròn, nhìn người đàn ông phía đối diện với vẻ hoảng sợ: “Fred Keith, anh có biết anh đang nói gì không?”
Trước giờ cô chưa từng dám đòi hỏi quá nhiều, sự thiên vị có một không hai của Fred đã khiến cô cực kỳ nâng niu.
Cô biết rõ, trong một gia tộc lớn, dù người đứng đầu có kết hôn thì cũng sẽ không lấy một người phụ nữ không danh không phận, không có chút gia thế nào.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô mãi không dám đối diện với tình cảm của mình.
Nhưng từ sau khi Fred bị thương nặng trở về, cô không còn nghĩ gì nhiều nữa, chỉ cần hai người ở bên nhau là được. Còn những vật ngoài thân kia cô không có cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ, những gì Fred đột nhiên nói ra khiến tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.
Thấy phản ứng của cô gái dữ dội như thế, Fred bỏ dao nĩa trong tay xuống, anh thuật lại một lượt từng câu từng chữ trong cái nhìn chăm chú của cô: “Em, vợ của anh, Khanh Khanh.”
Khi sự mừng rỡ như điên ập đến, thường thì nó không thể bộc lộ ra ngoài ngay lập tức.
Thẩm Mộ Khanh giống như một con robot nhỏ chưa được sạc đầy pin, dáng vẻ sững sờ ngơ ngác cực kỳ đáng yêu.
“Vậy nên bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ bảo Dolores đến giao danh sách liên lạc của cô ấy cho em. Từ hôm nay trở đi Rắn Đuôi Chuông cũng sẽ đi theo và bảo vệ cho em.”
Fred đưa tay ra, lại cầm dao nĩa lên, xiên món thịt kho tàu cô thích nhất, hơi vụng về đưa đến bên miệng cô.
“Khanh Khanh, sau khi em cắn một miếng sẽ coi như em đã đồng ý, không được nhìn bất cứ người đàn ông nào, cũng không được để ý đến bất cứ người phụ nữ nào khác. Thế giới của em có lẽ sẽ chỉ có một người giống anh.”
Fred đã ghen tuông mấy ngày liền, ngoại trừ Duncan ra thì anh cũng rất bất mãn với Rắn Đuôi Chuông.
Vốn dĩ lần này anh định đổi một người khác, nhưng nhớ đến năng lực tác chiến rất xuất sắc của Rắn Đuôi Chuông lúc ở Wilhelmshaven nên anh vẫn lựa chọn cô ấy.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho cô vợ nhỏ của mình, Fred mới thật sự thấy yên tâm.
Đáng lẽ Khanh Khanh của anh phải có được tất cả những thứ tốt đẹp mà không cần phải mất quá nhiều công sức.
Tất cả những thứ ấy đều là việc anh nên tự tay làm lấy.
Thẩm Mộ Khanh ngơ ngác không biết bản thân ăn xong bữa tối như thế nào, rồi bị Fred bế về phòng ra sao.
Mãi cho đến khi tất cả mọi thứ đều được Fred thu dọn xong. Hai người nằm trên giường, còn Thẩm Mộ Khanh nằm trong lòng Fred và được anh ôm thật chặt thì cô mới bật khóc.