Bàn tay ấy vẫn không ngừng vuốt ve anh, tiếng nghẹn ngào phát ra từ khóe miệng.
Cô gái run rẩy, trên mặt đầy nước mắt, khóc như lê hoa đái vũ*.
*Lê hoa đái vũ tức là hoa lê dính hạt mưa. Đây là từ vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này, nó được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Dưới ánh đèn mờ, Fred chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, trông đến là đáng thương.
Anh nhanh chóng vươn tay ra, ôm cô vào lồng ngực một lần nữa rồi hôn cô dỗ dành.
Anh vén sợi tóc dính hai bên mặt vì nước mắt ra. Fred tiến lên hôn nhẹ vào gương mặt đáng thương nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy? Sao đột nhiên em lại khóc."
Thẩm Mộ Khanh hé mở mắt, nhìn Fred chẳng hiểu tình huống thế nào, cô đánh anh một cái: "Tất cả là tại anh!"
Thẩm Mộ Khanh giận dỗi, cô quay người đi, thoáng cái đã rời khỏi cái ôm ấm áp và nóng bỏng của Fred.
Nhưng một giây sau, lưng cô đã dán sát với phần ngực bụng cường tráng, Fred kề sát lại vành tai trắng mềm như ngọc của cô: "Ừ, tại anh cả."
Nghe xong câu này, Thẩm Mộ Khanh chớp chớp mắt không còn dỗi nữa nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi lã chả.
Cô quay người lại, đặt tay lên trái tim anh và ngước nhìn anh với khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Fred Keith, em tưởng là thật." Nói xong, dường như không biết nên đối mặt với anh như thế nào, Thẩm Mộ Khanh vùi cả gương mặt vào lòng anh, khuôn mặt dán lên cơ bắp cứng rắn, lắng nghe nhịp tim nóng bỏng đập thình thịch.
Lúc này, Fred mới hiểu lý do cô gái nhỏ vừa khóc thầm.
Cô quá nhạy cảm là tự ti, chỉ vì chuyện một món đồ đã khiến cô nghĩ ngợi từ lúc ăn cơm đến giờ. Một cô gái kiên cường sẽ gục ngã khi đêm tối đến và khóc lóc như vỡ vụn chỉ vì một lời hứa.
Điều này khiến trái tim Fred càng thêm chua chát, anh siết chặt cánh tay dài của mình, để cho vòng eo của cô hoàn toàn áp vào cơ thể anh.
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Em có muốn anh hôn em không?”
Giờ đây, dường như chỉ có sự đụng chạm mới có thể xoa dịu trái tim cần được an ủi của cô. Anh luôn có thời gian để nói với cô những lời ngọt ngào đó.
Lời vừa dứt, cô gái xinh đẹp trong vòng tay anh chợt cử động, bám vào vai anh và liên tục ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hạnh ngập ngơ ngác, đong đầy nước mắt tựa như mặt hồ lăn tăn gợn sóng nhẹ, bị Fred hoàn toàn tóm được.
Tất cả dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn tan biến khi thấy vẻ mặt ỷ lại của cô gái, Fred cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào mà cô nỗ lực dâng hiến.
Đôi môi mềm mại chạm vào, từ tận đáy lòng Fred đã thở ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn.
Tình cảm trong lòng thay đổi khiến Fred không khỏi muốn nắm bắt khoảnh khắc vô cùng dịu dàng này. Bàn tay to lớn của anh đặt trên eo cô gái từ từ di chuyển lên phía trên.
Cuối cùng, nó phủ lên cái cần cổ duyên dáng của Thẩm Mộ Khanh rồi như có như không bắt đầu vuốt ve gáy cô.
Anh nhớ rõ lần trước hôn cô như thế này, cô nói sau khi hôn xong thì gáy cô bị đau nhức.
Khi răng môi càng quyến luyến nhau hơn, Fred ngậm đôi môi đỏ mọng của cô một cách chính xác.
Người đàn ông giống như một vị thần, một tảng đá lạnh lẽo ngàn năm tuổi lại có nhiệt độ nóng nhất và dai dẳng nhất trên thế giới.
Đột nhiên anh nảy ra một ý tưởng tồi, Fred Keith chợt tách môi ra.
Cảm giác ấm áp biến mất khiến Thẩm Mộ Khanh cảm thấy lạ lẫm. Cô mở đôi mắt vốn đã chìm trong mê say ra.
Đôi mắt ngấn nước yêu kiều nhìn thẳng vào Fred với mong mỏi và niềm khao khát sâu sắc.
"Keith... Vì sao… Vì sao lại không hôn em?"
Lần đầu tiên cô gọi anh bằng tên thay vì dùng họ. Vẻ mặt dịu dàng như vậy khiến Fred gần như không nhịn được suýt hôn cô lần nữa.
Nhưng bây giờ anh chỉ muốn kiên nhẫn dỗ dành dụ dỗ cô gái thuần khiết chủ động bày tỏ khát khao đối với anh.
Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt hơi sưng của cô, trầm giọng nói, hơi thở nóng bỏng say đắm của anh phả vào giữa hai người: "Khanh Khanh."
Vừa dứt lời, anh lại đặt môi mình lên má cô nhưng vừa chạm đã rời đi, không dừng lại quấn quít thêm giây nào.
Thẩm Mộ Khanh bị trêu chọc đến khó nhịn, cô chỉ có thể cắn môi dưới, nhẹ nhàng rên rỉ.
"Khanh Khanh, em nói cho anh biết, bây giờ em mong muốn điều gì?"
Fred véo gáy cô, đôi mắt xanh sáng quắc của anh không ngừng đảo quanh khuôn mặt cô, theo dõi từng chi tiết trên khuôn mặt cô, từ đôi môi hồng hào cho đến đôi mắt hạnh mà anh thích nhất.
Thẩm Mộ Khanh cắn môi, cảm giác khô nóng và trống trải trong lòng kia khiến cả người cô run lên, cảm giác khác thường gặm nhấm làn da.
"Em muốn... Em muốn anh hôn em."
Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn được hoàn toàn gần gũi với người đàn ông này. Thẩm Mộ Khanh bắt đầu mê man, giống như một chú mèo con mới sinh đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó để mình có thể dựa vào.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Fred. Anh tránh nụ hôn vội vàng của Thẩm Mộ Khanh rồi nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô thêm lần nữa.
"Còn gì nữa không? Khanh Khanh."
Cả người anh sắp nổ tung mất.