Nói xong, ánh mắt Rắn Đuôi Chuông tự nhiên di chuyển từ trên mặt Hồn Ma xuống tay anh ta.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Rắn Đuôi Chuông, bàn tay bị bắt quả tang thoáng khựng lại, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, di chuyển xuống bắp chân.
Rắn Đuôi Chuông nghiến răng, không thể nhịn được nữa, cô ấy tung một cú đạp người đàn ông được voi đòi tiên này ngã xuống đất.
"Tôi sẽ giám sát toàn bộ nhiệm vụ ngài Fred giao xuống. Bây giờ anh mau quay về hủy yêu cầu nghỉ phép, ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ khác đi."
Nói xong, Rắn Đuôi Chuông định kéo tay anh ta lôi dậy.
Nhưng người đàn ông lại chơi xấu, tránh né tay cô ấy: "Tôi không về!!"
Không chờ Rắn Đuôi Chuông kịp phản ứng, người đàn ông nằm trên đất đột nhiên bật dậy, đè cô ấy xuống sô pha.
Dùng sức mạnh tuyệt đối để khống chế, anh ta cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Nhưng chưa được bao lâu, Hồn Ma đã cảm thấy đau, thoáng lùi lại, thứ đập vào mắt anh ta là ánh mắt lạnh lùng của Rắn Đuôi Chuông.
"Gấp gáp thế này, lúc trước anh đã quan hệ với bao nhiêu nữ lính đánh thuê của tổ chức rồi?"
Giọng nói lạnh như băng, Rắn Đuôi Chuông chép miệng, nhát cắn vừa rồi cô ấy dùng lực rất mạnh, máu còn vương trong miệng.
Vị mặn như sắt tràn vào miệng, Rắn Đuôi Chuông nhìn thấy biểu cảm không thể tin trên gương mặt Hồn Ma.
"Ai?" Gương mặt điển trai của anh ta giật giật, hoàn toàn không để ý đến đau đớn trên đầu lưỡi mình.
"Con mẹ nó tôi có quan hệ với ai? Tôi vừa về đến trụ sở đã muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ để gặp em! Con mẹ nó tôi lấy đâu ra thời gian ngủ với người khác?"
Nói xong, anh ta phẫn nộ uất ức, tức giận nói: "Gấu Bắc Cực với Medusa ở phòng bên cạnh sắp lên thiên đường luôn rồi, tôi chỉ có thể quấn ga trải giường nghĩ đến em, con mẹ nó tôi còn chưa nói gì!"
Nói rồi anh ta bực bội thở dài, định đứng dậy khỏi người Rắn Đuôi Chuông.
Nhưng vừa mới đứng thẳng người dậy lại bị Rắn Đuôi Chuông cản lại.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Rắn Đuôi Chuông vẫn còn có vẻ không tin lắm, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật... thật sao? Anh không lừa tôi đấy chứ!"
Hồn Ma khổ không nói ra được, vội vàng ôm lấy đầu cô ấy gặm hai cái: "Tổ tông của tôi ơi, nếu tôi lừa em thì tôi sẽ bị Gấu Bắc Cực đánh một trăm lần."
Hồn Ma nôn nóng, lời nói thô tục không ngừng tuôn ra, mặc dù thô bỉ không chịu nổi nhưng những ấm ức buồn rầu góp nhặt trong tim Rắn Đuôi Chuông lập tức tan biến sau khi nghe thấy được câu nói này.
Cô ấy đưa tay lên, nắm lấy cổ áo của Hồn Ma, áy náy chạm nhẹ vào vết thương của anh ta.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh và Fred đã dùng xong bữa tối, khác hẳn với khí thế sục sôi giữa Rắn Đuôi Chuông và Hồn Ma ở bên kia, hai người nhàn nhã ngồi trong rạp chiếu phim tại nhà xem bộ phim Thẩm Mộ Khanh chọn.
Một bộ phim tình yêu của Trung Quốc.
Nhìn lời tựa "Bộ phim về thời thanh xuân đầy đau đớn khiến 1,3 tỷ người Trung Quốc phải bật khóc, người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc", Thẩm Mộ Khanh nhất quyết muốn xem.
Cô dựa vào lòng Fred, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không phục nói nhất định phải xem thử rốt cuộc phim này có khoa trương như vậy hay không.
Bộ phim dài bảy mươi phút, Fred chỉ thấy nhàm chán, vô vị nhạt nhẽo như sáp đèn cầy.
Anh không hiểu tiếng Trung nhưng nhìn đôi nam nữ lôi kéo nhau trên màn hình, trong lòng không có cảm xúc gì, chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô, tiếp tục lạnh lùng xem.
Phim mới chiếu được bốn mươi phút, Fred đã cảm thấy nơi mềm mại trước ngực truyền đến cảm giác ướt át.
Anh ngẩng đầu lên, hai tay nhẹ nhàng xoay đầu cô, phát hiện gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng của cô đã nhăn lại đầy đáng thương, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, trong đôi mắt hạnh kia rưng rưng đầy nước mắt.
Thấy Fred nhìn mình, nước mắt Thẩm Mộ Khanh cố gắng kìm nén không nhịn được mà vỡ đê, nức nở nhào vào trong lòng anh.
Nước mắt nước mũi dính hết lên người anh, trán cô dựa vào ngực anh.
"Bọn họ... Tại sao bọn họ không thể ở bên nhau chứ..." Nói đến đây, cô vẫn không nhịn được, lại vùi đầu thật mạnh vào ngực Fred.
Bắp thịt cứng rắn, lần này sức lực cũng không nhỏ, Thẩm Mộ Khanh vô thức ôm trán, đau đớn kêu lên.
Cô càng thêm tủi thân, giơ tay lên đánh mấy cái vào chỗ vừa mới đập vào: "Không cần anh nữa."
Ngước mắt lên thấy người đàn ông đang cười tủm tỉm nhìn cô xoa trán, trong lòng Thẩm Mộ Khanh lập tức mất cân bằng, trừng to đôi mắt hạnh mờ mịt ngấn lệ kia, mở miệng chất vấn:
"Sao anh không khóc? Anh không có tim à!"
Còn chưa kịp cách xa anh một chút, người đàn ông vẫn luôn ôm chặt cô đã lại nhét cô vào lòng.
Anh nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên cằm cô, trong đôi mắt xanh tràn đầy yêu thương: "Anh không phải là người Trung Quốc."
Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới nhớ ra dòng quảng cáo in đậm trên tấm poster: "Bộ phim khiến 1,3 tỷ người Trung Quốc bật khóc", nhất thời hơi chột dạ nhưng vẫn ôm chặt anh và chơi xấu.
"Em không biết, anh là con rể Trung Quốc, anh cũng phải khóc."
Cô nhất quyết muốn kéo anh xuống nước, Fred cưng chiều xoa đầu cô, thấp giọng dụ dỗ: "Khanh Khanh, nhất định phải khóc sao?"
Giờ phút này Thẩm Mộ Khanh chỉ muốn cãi bướng một chút, hưởng thụ sự chiều chuộng dung túng vô hạn người đàn ông này dành cho cô.
Cô không để ý nhiều đã hàm hồ gật đầu, vùi trong ngực anh: "Ừ ừ, nhất định phải khóc."
"Nhờ người khác giúp có được không?" Bàn tay rộng lớn của Fred siết chặt, hỏi tiếp.
"Ừm ừm ừm."
Đang liên tục gật đầu nên Thẩm Mộ Khanh cũng vô thức trả lời hùa theo, vừa nói xong đã nhận ra có gì đó không đúng.