Đôi bàn tay nhỏ bé của cô nghịch mái tóc vàng, đôi chân tạm thời được tự do cũng đá lung tung trong không trung.
"Khanh Khanh giúp anh đi, giúp anh khóc có được không?" Người đàn ông không ngẩng đầu lên, vẫn đang trộm hương trên ngực cô, dùng đôi tay to lớn và thân thể cường tráng của mình để trấn áp đôi chân đang đạp loạn của cô.
Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tự vác đá đập chân mình.
"Anh chơi xấu! Ưm."
Dựa vào sự tỉnh táo ngắn ngủi này, Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp lên án gì cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Tiếng nức nở nghẹn ngào tràn ra từ khóe miệng nhưng Fred không muốn cô gái phá hỏng bầu không khí lúc này, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở của cô yếu đi anh mới chậm rãi buông cô ra.
Trước khi Thẩm Mộ Khanh mất đi lý trí, cô chỉ nhớ Fred áp trán anh lên trán cô, hơi thở phả ra nóng bỏng, dỗ dành cô:
"Khanh Khanh, khóc cho anh nghe được không? Chỉ khóc cho mình anh nghe thôi, được không?"
Không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ quá trình đều do một tay Fred thúc đẩy, Thẩm Mộ Khanh chỉ làm một việc duy nhất đó là ôm anh khóc lóc nỉ non.
Tối nay Fred như bị thứ gì kích thích, động tác vô cùng tàn bạo, nhất quyết muốn khiến Thẩm Mộ Khanh phải khóc lóc cầu xin tha thứ.
Mãi đến khi giọng của cô gái khàn đặc đi, người đàn ông này mới thỏa mãn, hài lòng ôm chặt lấy thân thể mềm mại đã mất hết sức lực của cô, vừa hôn vừa cắn.
Sáng sớm, Thẩm Mộ Khanh đen mặt được Fred bế xuống lầu.
Lúc mở mắt ra, cô cảm thấy cơ thể mình hỏng luôn rồi, cũng không bận tâm lắm đến việc Charlotte có nhìn thấy "cảnh tượng hỗn độn" trong rạp chiếu phim hay không, chỉ nghĩ cách làm sao để xử người đàn ông trước mặt.
Đôi đũa trong tay không ngừng chọc vào chiếc tiểu lung bao chứa đầy nước súp, đầu đũa đụng vào chiếc đĩa sứ tinh xảo phát ra tiếng động rất lớn.
Fred vừa mới nhấp một ngụm cà phê, ngước mắt lên, đối diện với cô gái đang trừng mắt bĩu môi, nhìn chằm chằm vào mình, không hiểu gì cả.
Nhưng anh vẫn dùng khăn ăn lau miệng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ngang qua bàn ăn, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào đang bĩu ra đầy bất mãn của cô gái mấy cái.
Mãi đến khi hôn cô gái đến mặt đỏ tai hồng, ngay cả chiếc cổ trắng như tuyết cũng nhuộm sắc hồng, Fred mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục ăn.
"Anh... Anh, anh làm gì vậy!?" Giờ phút này Thẩm Mộ Khanh cũng đã hoàn toàn không hiểu được hành vi của người đàn ông, mới sáng sớm ra mà đã làm cái trò gì vậy?
Fred rất thản nhiên, trong đôi mắt xanh kia có vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Từ lúc ngồi xuống em đã bĩu môi, miệng sắp bĩu lên tới trời rồi, anh cứ tưởng là em muốn..."
"Anh đừng nói nữa!"
Đúng lúc này, Charlotte cầm ly sữa bò bước vào, Thẩm Mộ Khanh vội vàng lên tiếng cắt ngang câu trả lời của người đàn ông.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, câu trả lời không nhanh không chậm của Fred đã tràn ngập trong không khí.
Nhưng Charlotte dường như không nghe thấy, đeo gương mặt quanh năm không để lộ biểu cảm, đặt ly sữa xuống trước mặt Thẩm Mộ Khanh, cúi đầu ra hiệu, lúc này quay người rời đi.
Bà ấy không nói gì nhưng điều này càng khiến Thẩm Mộ Khanh suy sụp hơn.
Đợi Charlotte đi rồi, Thẩm Mộ Khanh thầm thề trong lòng rằng hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ngày kia cô cũng sẽ không nói một lời nào với anh nữa.
Thẩm Mộ Khanh coi chiếc sủi cảo nhân tôm vừa gắp lên thành Fred, hung ác cắn mạnh một miếng.
"Vừa nhập một ít vải từ Trung Quốc về, anh đã bảo người ở Berlin chú ý, hiện tại chúng đã được giao đến, em muốn đi xem không?"
Miếng sủi cảo nhân tôm trong miệng còn chưa nuốt xuống, Thẩm Mộ Khanh đã bật dậy khỏi ghế, đôi mắt sáng rực.
"Muốn!"
Mấy lời âm thầm thề rằng sẽ không để ý tới Fred trong nháy mắt đã bị cô quên sạch.
Nhìn thấy dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô gái, Fred bất đắc dĩ bật cười, ngón tay thon dài chỉ vào ly sữa bò trước mặt cô: "Uống xong bảo Rắn Đuôi Chuông đưa em đi."
Vui vẻ uống sữa xong, Thẩm Mộ Khanh nhìn người đàn ông đang dùng khăn ăn lau miệng cho cô, nghi hoặc hỏi: "Anh không đi à?"
Người đàn ông lắc đầu, cẩn thận dùng khăn ăn lau đôi môi hồng hào của cô, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi môi nhuốm đầy sắc dục ấy, hầu kết khẽ chuyển động, đè thấp giọng nói: "Dolores cũng sẽ đi, để cô ấy đi cùng em."
"Hì hì." Thẩm Mộ Khanh không hỏi thêm gì nữa, Dolores và Rắn Đuôi Chuông đều đi cùng, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.
Đợi đến khi người đàn ông đối diện rút tay lại, Thẩm Mộ Khanh lập tức vội vàng tung tăng đi ra cửa, xỏ đôi giày Charlotte đưa, cất giọng nói ngọt ngào thông báo:
"Em đi đây."
Vừa mới dứt lời, bóng người ở cửa đã lao đi, không thèm nhìn lại.
Khóe miệng cong lên nở nụ cười, Fred thấp giọng mắng: "Nhóc con bội bạc này."
Sau đó anh tiếp tục ăn sáng một mình.
Thẩm Mộ Khanh vừa rời khỏi biệt thự đã đi thẳng đến chỗ Rắn Đuôi Chuông, cô ấy đang tựa vào xe và trò chuyện với Hồn Ma.
"Sao trưởng quan Hồn Ma cũng ở đây?" Nhìn thấy Hồn Ma mặt đầy gió xuân, Thẩm Mộ Khanh không hiểu gì, chỉ nghi hoặc lẩm bẩm mồi câu rồi cất bước nhẹ nhàng chạy đến.
"Chào buổi sáng, Rắn Đuôi Chuông." Thẩm Mộ Khanh ngước gương mặt nhỏ nhắn sáng ngời lên, nở nụ cười nhìn hai người trước mặt: "Trưởng quan Hồn Ma, anh làm xong nhiệm vụ rồi à? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Nghe vậy, Hồn Ma đang định nói mấy lời cợt nhả thổ lộ cảm xúc trong lòng chỉ biết nín cười, lén lút liếc nhìn Rắn Đuôi Chuông như một cô vợ nhỏ.
Sau khi bị cô ấy hung dữ trừng mắt nhìn lại, anh ta chỉ có thể nghiêm túc bịa chuyện:
"Đúng, đúng vậy, tôi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, chuyện của ngài Fred ở bên này hơi khó giải quyết, tổ chức phái tôi tới trợ giúp Rắn Đuôi Chuông."
Nói xong, ý cười trên gương mặt hoàn toàn không thể kìm nén được nữa, khuôn mặt vốn đã anh tuấn giờ phút này lại càng thêm quyến rũ.
"Trưởng quan Hồn Ma." Đột nhiên, Bach chậm rãi bước ra từ cổng biệt thự, lạnh lùng nhìn Hồn Ma: "Ngài Fred rất thông cảm với cường độ làm việc của HX các anh, ngài ấy bảo anh thăm trưởng quan Rắn Đuôi Chuông xong rồi thì lập tức rời đi, nghỉ phép."
Lệnh đuổi khách trực tiếp như vậy khiến Hồn Ma vừa rồi còn đang cười tươi như hoa với Thẩm Mộ Khanh, lúc này gương mặt cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Con mẹ nó, anh ta đã xin nghỉ phép với HX rồi, nếu quay lại thì chẳng phải xin nghỉ vô ích hay sao.
"Ha ha, không sao đâu, bây giờ HX chưa cần đến tôi, tôi sẵn sàng làm việc không công cho ngài Fred."
Vừa dứt lời, Bach đang đứng ở cửa hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, xoay người đi vào trong biệt thự, chỉ để lại cho Hồn Ma một bóng lưng lạnh lùng.
"Trưởng quan Hồn Ma, hóa ra là anh đến đây để nghỉ phép."
Lúc này trong mắt Thẩm Mộ Khanh hiện lên ý cười trêu chọc, lời Bach nói đã hoàn toàn giải thích rõ lý do vì sao Hồn Ma lại đến trang viên.
Đôi mắt tròn xoe đong đầy ý cười, trêu chọc nhìn Rắn Đuôi Chuông rồi lại nhìn sang Hồn Ma.
Rắn Đuôi Chuông vô cùng bá đạo, giờ phút này cũng bị Thẩm Mộ Khanh nhìn đến sợ hãi trong lòng.
Cô ấy chỉ có thể đá Hồn Ma một cái, cau mày gầm gừ: "Chiều nay đi luôn đi, đi lẹ giùm, đừng có tới làm chướng mắt tôi nữa."
"Cưng à, tối qua em có nói như vậy đâu."