Chiếm Núi Làm Vua

Chương 18


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mười giờ sáng ngày hôm sau Ngu Côn Sơn mới trở về biệt thự.
Y nhất quyết xuống xe ở ngã tư cách đó trăm mét, đút hai tay vào túi áo khoác, bước đi vô cùng ung dung, vẻ mặt rạng rỡ như một mèo Ba Tư được cho ăn no, thỏa mãn lười biếng nằm phơi nắng.
Tham mưu trưởng Thôi đi đi lại lại trong phòng khách cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được quan trên về, vội vàng chạy lại mở tập tài liệu trong tay rút ra một tờ giấy mỏng: “Thưa tổng tọa, có điện báo – Trùng Dương xảy ra chuyện!”
Tâm trạng tốt của Ngu Côn Sơn bỗng chốc trở nên u ám.

Y cởi áo khoác ném cho Tiểu Tôn, đi đến sô pha ngồi xuống, rút từng đầu ngón ra khỏi chiếc găng tay, trầm giọng nói: “Có phải do Canh Lệ Mẫn không?”
“Đúng ạ.

Hai sư đoàn của họ Canh đã chiếm được huyện Trùng Dương ngày hôm qua, còn tàn sát phóng hỏa dân làng.

Hiện chúng đang hành quân hướng đến Triều Dương.”
“Bọn tham lam, chúng muốn nuốt chửng cả ta sao! Một đám ô hợp, ỷ có bọn Nhật chống lưng——” Ngu Côn Sơn ném mạnh găng tay lên bàn trà, đay nghiến cười, “Quân Nhật thì sao! Chẳng phải ông đây từng chôn cả liên đoàn của chúng dưới khe suối à?”
Y đột nhiên đứng dậy nâng cao giọng: “Họ Canh muốn khiêu chiến, ta cũng sẽ đi đến cùng! Đi viết cho ta quân lệnh, lệnh cho sư đoàn 1 2 và 4 đi ngay lập tức, năm ngày sau phải đến được Triều Dương.

Chưa dọn sạch bọn khốn đấy thì đừng quay về gặp ta!”
“Vâng!” Tham mưu trưởng Thôi chào theo quân lễ một tiếng rồi quay lại phòng làm việc ở lầu hai.
Ngu Côn Sơn lại ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy trà lạnh trên bàn nhấp một ngụm, từ từ dập bớt lửa than hun đúc trong cổ họng, đồng thời suy tư tình cảnh trong đầu.
Y không quá quan tâm Canh Lệ Mẫn, y chỉ sợ người Nhật.

Mặc dù trận chiến ở Dương Khúc mang lại cho y rất nhiều thanh danh và vinh dự, nhưng lại phải trả một cái giá rất đắt, có thể gọi là ‘thắng thảm’.

Nếu phải đối đầu trực diện với Sư đoàn 18 của Quân đội Nhật Bản đóng tại tỉnh lân cận, nhẹ thì hao binh tổn tướng, nặng thì sẽ bị diệt toàn quân.
Nói đến cùng, Ngu Côn Sơn coi Cứu quốc quân là tài sản riêng, chỉ mình mới có thể sử dụng, không người ngoài nào được phép trục lợi.


Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao y không muốn bị hợp nhất.
Dù gì trên đầu Ngu Côn Sơn còn có trung ương chính phủ sao, không đến lượt y đổ máu cho đất nước.

Nhưng nếu bị ai giẫm lên đuôi, y sẽ nhe nanh vuốt đánh trả cho bằng được.
Canh Lệ Mẫn, nhất đinh phải dọn dẹp tên già này, nếu không lão sẽ được thế leo lên đầu ngồi! Ngu Côn Sơn tức giận nghĩ.

Về phần người Nhật, y đã hạ một liên đội của chúng, e sẽ chúng sẽ không buông tha … Y mơ hồ khó chịu vì sự bốc đồng của mình.

Nhưng việc đã rồi, buồn bực cũng chẳng ích gì, giặc tới thì đánh thôi, nước lên đến đâu nâng nền đến đó là được.
Đang nghĩ nghĩ, phó quan Lý Ngụy vội vàng đi vào phòng khách, “Tổng tọa về rồi ạ? Ồ, sắc mặt khá tốt, xem ra đi giải trí quả là có kết quả.”
Ngu Côn Sơn nhớ lại chuyện hoang đường ngày hôm qua – sau khi đồng ý về nhà riêng của gã thổ phỉ, từ trưa hôm đó đến sáng hôm sau không hề rời khỏi giường, thậm chí đến tận khuya mới nhớ đến việc gọi điện cho phó quan, nói dối rằng đã ra ngoài thư giãn trong khách sạn.

Bây giờ gặp mặt, phó quan Lý nhắc đến, y chợt thấy xấu hổ, lảng sang chuyện khác: “Có chuyện gì vậy?”
“Sáng nay có một thanh niên đến đây thăm dò, nói có người cho địa chỉ này nhưng không biết tìm ai.

Anh em thấy cậu ta có biểu hiện nghi vấn nên đã bắt giữ”.
Ngu Côn Sơn lơ đãng trả lời: “Bắt được thì tra rõ lai lịch, không liên quan thì thả, gián điệp thì giết.” 
Y vừa xoay người bước đi, bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó: “Anh nói là thanh niên à, trông như thế nào?”
“Ăn mặc màu mè lắm, giống du học sinh.” Phó quan Lý lấy trong túi ra một chiếc phong bì.

“Đây là thứ cậu ta gửi, nói muốn đưa cho người trong ảnh nhưng cậu ta không biết tên.

Tôi mở ra xem thử thì ô đây chẳng phải là Tổng tọa đấy sao.”

Ngu Côn Sơn cầm lấy lôi ra một bức ảnh, đây thực sự là ảnh chụp y.

Trong ảnh y mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khoanh tay đứng trên lớp băng trắng như tuyết, hơi ngẩng đầu lên nhìn những cành cây khẳng khiu màu xám đâm thủng bầu trời như một con rồng có sừng, Trên bụi cỏ cạnh chân run rẩy vươn ra một bông hoa dại nhỏ mảnh mai màu đỏ lửa.
Có lẽ vì hiếm khi nhìn bản thân từ một góc độ khách quan, Ngu Côn Sơn đột nhiên cảm thấy không thể diễn tả được – y biết mình trông rất đẹp, nhưng nhìn vào gương y cũng không thấy gì đặc biệt.

Bây giờ khi nhìn vào bức ảnh này, y dường như đang nhìn một người xa lạ có vẻ đẹp tuyệt vời.
Y nhìn bức ảnh nhìn hồi lâu rồi quay ra phía sau, thấy vài dòng chữ viết bằng bút đen, xếp thành hàng như câu thơ:
“Người đứng trên bờ ngắm nhìn phong cảnh.
Có kẻ dưới bờ trộm ngắm người.
Ánh trăng sáng trang trí cửa sổ người,
Kẻ khác có người trang trí giấc mơ.”
Ngu Côn Sơn đọc kỹ vài lần, cảm thấy nó mang tâm tình nào đó, nhưng y không biết chính xác nó là gì.

Nụ cười của người thanh niên hiện lên trong tâm trí, y đột nhiên cảm thấy có một sợi dây nào đó phủ bụi trong lòng nhẹ nhàng được chạm vào, phát ra một âm thanh trong trẻo nhỏ xíu …
“Tổng tọa? Tổng tọa?” Phó quan Lý gọi mấy lần, cuối cùng cũng triệu hồi lại được linh hồn đang trôi lơ lửng của Ngu Côn Sơn.
Y như sực tỉnh khỏi mộng, thuận tay nhét tấm ảnh vào túi, ho vài tiếng nói: “Anh bảo đã nhốt lại rồi à? Có đánh không?”
“Không ạ.

Tôi thấy cậu ta da thịt mỏng manh, sợ không chịu được bao nhiêu roi nên dùng dây thừng trói lại rồi nhốt trong một căn phòng cạnh nhà để xe.”
“Anh thật là!” Ngu Côn Sơn mắng một tiếng, chặt nhẹ vào cổ anh ta.

“Đi cởi trói cho cậu ta rồi dẫn vào đây, nhớ cư xử lịch sự vào.”
Phó quan Lý sờ cái gáy ê ê bước ra khỏi phòng khách, cười ngu ngơ như được ban thưởng, một lúc sau dẫn một thanh niên đi vào.

Ngu Côn Sơn đi tới trước mặt cậu ta, nhìn lên nhìn xuống, “Cũng may là không bị trầy xước.

Quân nhân ai cũng rất thô lỗ, cậu đừng để bụng.”
Thanh niên nghi hoặc nhìn y, khó tin nói: “Anh… anh là Tư lệnh của Cứu quốc quân?”
Ngu Côn Sơn nhếch miệng thể hiện sự thừa nhận của mình.

“Sao, không giống à?”
Người thanh niên che giấu sự mất mát trong mắt mình, mỉm cười, “Tôi nghĩ tất cả quân phiệt đều độc đoán, cổ hủ, thô thiển, ngu dốt và gớm ghiếc.”
Ngu Côn Sơn khẽ cau mày, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng hét từ cầu thang: “Khởi Minh!”
Thôi Thượng Như bước nhanh xuống cầu thang, tức giận hạ giọng nói với người thanh niên: “Sao lại chạy tới đây!” Hắn quay đầu nói với Ngu Côn Sơn: “Tổng tọa, đây là em họ của tôi Đỗ Khởi Minh.

Thằng nhóc này trước giờ cứ thích làm việc lung tung, ăn nói cũng không suy nghĩ, xin ngài đừng để tâm đến.


“Việc lung tung là sao!” Đỗ Khởi Minh lập tức phản bác, “Làm thương nhân hay chính trị gia bẩn thỉu mới được coi là nghề nghiệp chân chính à? Em theo đuổi nhiếp ảnh, theo đuổi cái đẹp có gì sai?”
“Đâu ai ngăn cản em theo đuổi đam mê, nhưng tại sao lại phải từ bỏ tấm bằng tốt nghiệp Đại học Waseda như thế! Em chỉ còn một năm nữa là ra trường rồi!”
(*) Đại học Waseda là một trong những trường đại học tư thục nổi tiếng hàng đầu Nhật Bản và châu Á.
Trước trách móc của anh họ, Đỗ Khởi Minh nở nụ cười rạng rỡ: “Em thấy đâu có tiếc? Em có quá ít thời gian để làm những việc mình muốn, không chịu nổi thêm một năm lãng phí nào cả.”
Ngu Côn Sơn vỗ vai Tham mưu trưởng Thôi mặt mày càng lúc càng đen lại, hòa giải: “Thôi được rồi, ai cũng có nguyện vọng cho riêng mình cả, không thể ép buộc được đâu, bản thân thoải mái là được.”
Thôi Thượng Như thở dài nói với Đỗ Khởi Minh: “Thế giới bây giờ chiến tranh liên miên, em khoan hãy đi lung tung, tạm ở đây một thời gian đã.”
Tham mưu trưởng Thôi đưa cậu em họ “bất an” của mình trở lại ban tham mưu.

Trước khi rời khỏi phòng khách, Đỗ Khởi Minh đột nhiên quay người lại, do dự một chút, ấp úng gọi “Tư lệnh”.
“Anh đã xem bức ảnh đó chưa?” Cậu ta hỏi.
Ngu Côn Sơn gật đầu.
“Anh thấy thế nào?”
Ngu Côn Sơn suy nghĩ một chút rồi cười với cậu ta: “Đẹp lắm.”
Mắt Đỗ Khởi Minh sáng rỡ: “Hay là anh làm model cho tôi đi, tôi có thể—” Nửa câu sau đã bị Tham mưu trưởng Thôi mặt tối sầm kéo ra.

Ngu Côn Sơn đứng tại chỗ, chớp chớp đôi mi dài cong, sau đó quay sang hỏi Phó quan Lý đang đứng bên cạnh: “Mô đồ là gì?”
Lý thị sờ sờ đầu đinh cạo quá ngắn: “Tôi không biết nữa ạ.”
Tiểu Tôn đang lau bàn cà phê bằng một tấm vải trắng, dừng lại chắc như đinh đóng cột nói: “Em biết nè Tư lệnh, đó là đậu nành (mao đầu).

Do cậu ta uốn lưỡi ít quá nên nghe thành thế đấy.”
Ban đêm, Ngu Côn Sơn nằm trên chiếc giường lớn sạch sẽ và thoải mái của mình, trằn trọc trở mình khó ngủ.
Khi con người ta không thể ngủ được, trong đầu sẽ hiện về rất nhiều thứ để suy nghĩ, dường như tất cả những vấn đề không có thời gian để nghĩ hoặc không thể nghĩ trong ngày não bộ sẽ bật ra hết.

Là Ngu Côn Sơn thì suy nghĩ lại càng thêm miên man bất định.
Y nghĩ rất nhiều điều, chủ yếu là những người và những điều y đã trải qua, vì vậy khuôn mặt của tên thổ phỉ nào đó cứ xuất hiện trong đầu y hết lần này đến lần khác.
Một từ rất xa lạ bỗng bật ra trong lòng y: tình yêu.

Mặc dù nhu cầu tình yêu của Ngu Côn Sơn thấp hơn rất nhiều so với những người cùng lứa, nhưng y cho rằng không phải mình lạnh lùng mà chỉ là chưa bao giờ gặp được một người lý tưởng để có thể trao tặng thứ cảm xúc này.
Y đã từng xúc động khi nhìn thấy cơ thể bán khỏa thân của Diệp Du Mạn, nhưng đó là một người phụ nữ có chủ, trước giờ y luôn có cảm giác không sạch sẽ với những thứ không hoàn toàn thuộc về mình nên đã từ bỏ.

Sau đó y bị cưỡng ép phải quan hệ với một gã đàn ông y chẳng có mấy hảo cảm.

Y có thể coi Vương Râu như một con chó điên cắn người, xử lý sạch sẽ là xong nhưng chẳng hiểu sao như có ma xui quỷ khiến y lại càng dây dưa với gã nhiều hơn – cũng có lẽ vì khoái cảm thể xác quá mãnh liệt, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ chìm sâu vào cơn nghiện.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở thể xác mà thôi, về tinh thần, Ngu Côn Sơn vẫn ngoan cố giữ một niềm mong đợi thầm kín.

Y đã từng mơ hồ chờ mong một ai đó dịu dàng và không tì vết, nhưng đáng tiếc là vẫn thất vọng.

Giờ đây, kỳ vọng này lại có dấu hiệu nhen nhóm – Ngu Côn Sơn đột nhiên lật người ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên, lấy ra một bức ảnh từ trong ngăn kéo.
“Kẻ khác có người trang trí giấc mơ…” Y thì thầm, “Kẻ khác là ai?”
Nhìn bản thân mình trong ảnh im lặng lạnh lùng, Ngu Côn Sơn chợt nhớ ra cậu thanh niên đã miêu tả cảnh này cho y.
Thanh niên nói: Đó là một vẻ đẹp kinh người khó có thể diễn tả bằng lời.
Ngu Côn Sơn chậm rãi mím khóe miệng, vừa ngạc nhiên, lại xen chút vui mừng nghĩ: Thanh niên tên Đỗ Khởi Minh này … có ý với y sao?.

Bình Luận (0)
Comment