Chiếm Núi Làm Vua

Chương 19


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
(*) Tình yêu lứa đôi không có tình dục
Lúc Chủ tịch tỉnh Ngô Càn Kha đến thăm, Ngu Côn Sơn đang ngả lưng trên ghế sô pha, chườm khăn nóng lên trán.
Lính cần vụ Tiểu Tôn ôm chậu nước nóng ngồi xổm bên ghế, trên tay xoay một cái khăn khác thay thế, bộ dạng giống như một chú chó con sẵn sàng chạy đi nhặt chiếc dĩa nhựa chủ ném ra bất cứ lúc nào.
Từ bữa tiệc chiêu đãi ba ngày trước, Chủ tịch Ngô đợi Ngu Côn Sơn “cân nhắc trả lời” lời đề nghị chính quyền trung ương.

Nào ngờ Ngu Côn Sơn giống như đã hoàn toàn quên mất không có chút hồi âm nào cả, vì vậy hắn phải đến tận cửa đòi câu trả lời.
Nhìn thấy Ngu Tư lệnh mang bệnh, vẻ mặt mệt mỏi mờ mịt, hắn xấu hổ không dám thúc giục, đành phải nắm tay bạn học cũ hỏi thăm ân cần.
Ngu Côn Sơn đứt quãng trả lời: “Không có chuyện gì, chỉ là đau đầu … Phong hàn? Chắc là vậy … Tôi lo lắng đủ thứ, làm sao có thể không lo lắng … Tôi xuất quân không sai, bọn chúng khinh người quá đáng, thiêu rụi cả hạt huyện của tôi… Trung ương? Tôi xử trí không được.

Hơn nữa hiện giờ cũng không có tâm trạng… “
Chủ tịch Ngô thấy Ngu Côn Sơn vừa nói vừa nhắm mắt, nhíu mày rên nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết lộ ra vẻ đau khổ.

Hắn đột nhiên cảm thấy áy náy, tự thấy mình đã thúc giục quá mức không biết thương hoa tiếc ngọc, vì vậy hắn gạt đề tài này sang một bên, chân thành an ủi vài câu rồi rời đi.
Xe của Chủ tịch Ngô vừa đi khuất, Ngu Côn Sơn lập tức cầm chiếc khăn trên trán ném chính xác vào tay Tiểu Tôn rồi hoàn toàn mạnh khỏe đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Sau khi ăn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, Ngu Côn Sơn buồn chán định ra ngoài đi dạo.

Lúc vừa ra khỏi cửa, y chần chừ rồi một chút rồi lại quay vào phòng, cởi bỏ bộ quân phục thay bằng bộ Âu phục trắng may thủ công khéo léo sau đó gọi tài xế đi đến bộ tham mưu.
Tham mưu trưởng Thôi Thượng Như không biết cấp trên đến kiểm tra, đã nghỉ ở nhà chăm sóc người vợ đang ốm nghén.

Ngu Côn Sơn cũng không quan tâm, y vốn không tới tìm Thôi Thượng Như.
Đi dạo một vòng xong y ân ẩn tiếc nuối bước ra khỏi sân, đang định lên xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ngập ngừng từ phía sau: “…Tư Lệnh?”
Ngu Côn Sơn cong khóe miệng, nhẹ xoay người, giọng điệu thản nhiên lịch sự: “Là Khởi Minh à, lại ra ngoài chụp ảnh hay sao?”
*
Mấy ngày nay Vương Râu nhàn hạ đến phát ốm.
Đi tới Triều Dương đánh trận không có một phần nào cho Độc lập Đoàn – Ngu Côn Sơn sợ đàn con sói của gã lại quen đường cũ, ngứa tay trộm cắp cũng còn không sao chứ ra trận mà không thèm nghe lệnh cấp trên thì thật sự phiền toái nên quyết định không dùng đến, đợi khi nào ổn định hoàn toàn rồi tính tiếp.
Vương Râu đương nhiên không ý kiến gì.


Gã và Ngu Côn Sơn đã không gặp nhau một năm rồi, giờ vừa mới được nếm trải cảm giác ngọt ngào một chút, cảm giác như hạn hán kéo dài được rót một ít mưa, ngày nào cũng thèm có thể quấn quýt bên y.
Ai ngờ dù đến biệt phủ  tìm mấy lần cũng bị báo rằng: “Tư lệnh không có nhà, ra ngoài giải sầu rồi.” Gã thắc mắc: Trước giờ Ngu Côn Sơn đâu thích đi lang thang bên ngoài.

Với cả giờ là đang đông, vừa lạnh vừa chả có gì đẹp để xem.

Y cũng không thích đến rạp hát hay phòng trà, cùng lắm chỉ là ngồi trong xe chạy tới chạy lui, không biết đi giải sầu chỗ nào.”
Vương Râu càng nghĩ càng nhận ra có điều gì đó không ổn, vì thế gã mời tất cả các phó quan của Ngu Côn Sơn đi ăn một bữa.
Các phó quan này quen biết gã đã lâu.

Phương Kim Thủy từng uống rượu kính thọ của gã; Lý Ngụy coi gã là anh em; Trần Quốc Bang là một người thật thà hiền lành, dạo trước bị gã nắm cổ áo uy hiếp một lần giờ nhìn gã vẫn lo trước sợ sau, nên mời thì cũng nể tình đến dự.
Chờ rượu ngấm vào người, y như rằng gã đào được thông tin nội bộ như ý muốn, sắc mặt chợt trầm xuống.

Truyện Mạt Thế
Các phó quan còn vui vẻ với mấy em gái hầu rượu, Vương Râu lấy cớ đi vệ sinh bước ra khỏi phòng, đứng giữa lối đi châm điếu thuốc.

Gã hút hai hơi  ồi lại nghiền tàn thuốc lên tường.

Mẹ kiếp lại là họ Thôi! Nếu ta đã giết quách cô nữ sinh kia từ trước thì đâu ra nhiều chuyện phiền phức thế này! Đỗ Khởi Minh, nhiếp ảnh gia … là cái gì? Chắc cũng giống như ả đào con hát ẻo lả ăn bám đại gia, Côn Sơn sao lại dây dưa với loại người như thế! Không, nếu cứ để em ấy làm bậy thì ông đây mọc sừng có ngày! Ta phải xử lý dứt khoát thằng nhóc họ Đỗ này.

Ngu Côn Sơn có thể làm gì được ta, cùng lắm là giận một thời gian thôi, chẳng lẽ có thể trở mặt với ta chỉ vì một con hát sao!
Vương Râu tàn nhẫn nghĩ, một sự cuồng bạo từ trong xương tủy ngấm ngầm toát ra.
Lúc đó, Ngu Côn Sơn và người bạn mới của y đang ngồi trên xe bàn luận về thẩm mỹ và triết học rất hợp ý.
Đỗ Khởi Minh có rất nhiều chuyện để nói về lý tưởng sống.

Ngu Côn Sơn vốn không phải là người nói nhiều, không biết có phải bạn đồng hành của y quá thú vị hay không khí quá hòa hợp mà thỉnh thoảng y cũng lồng vào một vài câu cảm khái, dọc đường đi tính ra nói cũng rất nhiều.
Nói đến chỗ vui vẻ đến bật cười, Đỗ Khởi Minh dường như đã quên mất thân phận của Ngu Tư lệnh nên thân thiết vỗ vai y một cái.

Ngu Côn Sơn hơi giật mình, nhưng cũng không khó dễ, chỉ mỉm cười, nghĩ thầm thanh niên trẻ này rất thẳng thắn và dễ thương.
Quay lại bộ tham mưu, Đỗ Khởi Minh xuống xe, định chào tạm biệt lại chợt nhớ ra điều gì đó.

Cậu ta cúi người ghé sát vào cửa kính xe, nói với Ngu Côn Sơn: “Ảnh chụp lần trước đã rửa xong rồi.

Chờ một chút, tôi về phòng lấy ra cho anh.”
Ngu Côn Sơn suy nghĩ, mở cửa xuống xe: “Ta vào lấy cùng cậu.”
Đôi mắt Đỗ Khởi Minh lấp lánh như sao, cậu ta vui vẻ cười: “Được.”
Trong phòng khách, Ngu Côn Sơn rất thích thú nhìn những món đồ trang trí kỳ lạ trên tường.

Đỗ Khởi Minh lúng túng dọn đi một đống quần áo chừa ra một nửa ghế sô pha trống, “Anh ngồi xuống trước đi, tôi đến phòng tối lấy ảnh đã rửa.”
“Phòng tối? Ta muốn đến xem.”
Vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt Đỗ Khởi Minh, “Không, không – Ý tôi là, phòng tối không có thời gian dọn dẹp, rất bừa bộn, tôi đi dọn dẹp trước, anh ngồi đây đợi lát rồi vào.”
Ngu Côn Sơn rõ ràng không phải là người dễ dàng tiếp thu ý kiến ​​của người khác, Đỗ Khởi Minh vừa bước vào phòng tối, y cũng bước sát theo sau.
Khoảnh khắc đèn sáng, Ngu Côn Sơn bị kích thích, nheo mắt lại.
Một giây sau đó, y sững sờ.
Toàn bộ bức tường trắng dán dày đặc những bức ảnh và hàng trăm bức ảnh này chỉ có một nhân vật chính——Ngu Côn Sơn.
Ngu Côn Sơn với biểu cảm thờ ơ, Ngu Côn Sơn cúi đầu trầm ngâm, Ngu Côn Sơn cười nhạt, Ngu Côn Sơn khẽ cau mày, Ngu Côn Sơn nói chuyện, Ngu Côn Sơn bước đi, Ngu Côn Sơn mặc quân phục, Ngu Côn Sơn với quần áo bình thường … Vô số ánh đèn lơ lửng tụ lại thành một dòng nước lũ, quét thẳng qua người khiến y đột nhiên như sắp chết ngạt.
Bức tường đầy những bức ảnh toát lên một bầu không khí mạnh mẽ đến giật mình, khiến y hoàn toàn choáng váng.

Y thở ra một tiếng mũi, không nhịn được lùi lại nửa bước.
Đỗ Khởi Minh quay mặt đi, vẻ như không dám nhìn mặt y, trầm lặng một lát rồi bất an nói: “Em… em không có ý gì khác, chỉ là…”
“—— Cậu chụp lén tôi!” Ngu Tư Lệnh rốt cục có phản ứng, nhướng mày nghiêm nghị.
“Không!” Đỗ Khởi Minh ngước mắt nhìn y một cách chân thành, “Em chỉ muốn ghi lại mọi khoảnh khắc rung động bằng máy ảnh.

Ngu Tư lệnh, không, anh Sơn, em muốn khôi phục lại sự chân thật nhất của anh.”

Ngu Côn Sơn mím môi, vẻ mặt dịu đi nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Cậu thật là can đảm! Dù biết ta là ai cậu cũng dám nói chuyện với ta như thế này!”
“Em biết thân phận của anh, nhưng em chưa bao giờ coi anh như một quân phiệt cuồng tín man rợ.” Đỗ Khởi Minh hơi tái mặt, nhưng vẫn kiên trì nói, “Những gì em nhìn thấy trong mắt không phải là tổng tư lệnh của Cứu Quốc quân, chỉ là một người tên Ngu Côn Sơn, người này, là cảnh đẹp nhất mà em từng thấy trên thế gian này.”
Thật là lãng mạn! Có một thanh niên đẹp trai dán đầy ảnh bạn lên tường nhà rồi trìu mến nói với bạn: “Anh là cảnh đẹp nhất mà em từng thấy trên thế gian này.” Nếu đang xem phim, hẳn Ngu Côn Sơn sẽ cười khẩy, nhưng một điều như vậy lại thực sự xảy đến với y!
Đến rất tự nhiên, không chút miễn cưỡng, ánh mắt ấm áp và cương nghị của thiếu niên trước mặt dán chặt vào người y, sáng ngời đến nỗi y có chút choáng váng.
“… Vớ vẩn!” Ngu Côn Sơn bối rối quát dừng lại.
Đỗ Khởi Minh gượng cười.

“Nhiều người nói em vớ vẩn lắm, kể cả anh họ.

Nhưng tôi biết chính xác là bởi vì những thứ “vớ vẩn” này không bóng bẩy và đạo đức giả, vì vậy chúng không phù hợp với thế đạo.

Và em cũng biết, anh là người có thể hiểu được điều này.”
“Ta không hiểu!” Ngu Côn Sơn mở miệng đáp ngay, vẫn chưa ý thức được câu này trẻ con đến mức nào.
“Anh đã hiểu rồi.” Đỗ Khởi Minh mỉm cười tiến lên vài bước, mạnh dạn nắm lấy tay y.
Ngu Côn Sơn không rút tay về, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, muốn tìm một cái bàn hay vật gì đó để dựa vào.

Ý nghĩ này dường như truyền qua đôi bàn tay đang nắm chặt, Đỗ Khởi Minh giữ vai Ngu Côn Sơn, tay kia nhẹ nhàng vòng tay qua eo y.
Sự tiếp xúc ấm áp mềm mại bao quanh Ngu Côn Sơn.

Y cảm thấy thanh niên trẻ này hoàn toàn trùng khớp với khuôn mẫu người yêu lý tưởng của mình.
Vì vậy, Ngu Côn Sơn nghĩ: Cuối cùng thì y cũng có thể có một mối tình thực sự!
Đỗ Khởi Minh vừa đắc ý lại hào hứng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đang ở gần trong tầm tay, cậu ta chậm rãi đi tới, muốn hôn lên đôi môi hơi mím lại.
Ngu Côn Sơn không một chút do dự đẩy mạnh cậu ta ra.
Mối tình này phải trong sáng và thánh thiện, nó phải là sự đồng điệu và kết hợp thiêng liêng của tinh thần, không thể nào có bất cứ nhục dục gì! Ngu Côn Sơn tức giận nghĩ.
Y hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ta phải đi.”
Đỗ Khởi Minh hơi bất ngờ vì bầu không khí lạnh đi đột ngột, nhưng vẫn mỉm cười hiểu ý, “Để em tiễn.”
“Không cần, ta biết đường.” Ngu Côn Sơn quay người rời phòng tối.
Đỗ Khởi Minh theo y ra ngoài, tiễn y ra ngoài cổng phòng tham mưu, muốn nói gì đó nhưng cứ chần chừ thấp thỏm.
Nhìn cậu ta như thế, Ngu Côn Sơn chợt mềm lòng, dừng lại: “Em quay về đi.

Lần sau ta sẽ lấy ảnh.”
Mắt Đỗ Khởi Minh sáng lên, ánh nắng sáng ấm chiếu trên mặt.


Cậu ta nắm lấy khung cửa kính xe, hào hứng nói: “Ngày mai, ngày mai em sẽ đưa anh đến một nơi tuyệt vời, anh chắc chắn sẽ thích!”
Ngu Côn Sơn gõ gõ ngón tay, gật đầu, xe nổ máy.
Kế hoạch “ngày mai” của Đỗ Khởi Minh cuối cùng không thành hiện thực vì một sự cố an ninh công cộng nguy hiểm xảy ra vào đêm hôm đó khiến cậu ta suýt nữa mất mạng.
Ngu Côn Sơn nghe được tin liền chạy ngay đến bộ tham mưu.
“Chuyện gì vậy! Các anh nói rõ sự tình cho ta!” Nhìn Đỗ Khởi Minh bất tỉnh mà băng bó trên giường, Ngu Tư Lệnh phẫn nộ.
Nếu đã xem Đỗ Khởi Minh là “người tình”, y cảm thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho đối phương.

Nhưng ngay dưới mũi y, trên con đường gần khu tham mưu, người tình của y lại suýt bị sát hại, đây chắc chắn là một sự khiêu khích và xúc phạm Tổng tư lệnh Cứu quốc quân!
Từ một vài lời tường thuật khó hiểu của cảnh sát, Ngu tư lệnh đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đỗ Khởi Minh bị một bọn cướp chặn đường trong hẻm tối khi cậu ta định quay về bộ tham mưu.

Những tên côn đồ dường như không có ý định giết cậu ta ngay mà đè ra đánh một trận trước – chính vì lý do này mà cậu ta thoát chết được.
Đám côn đồ đánh chán chê rồi, định móc súng tiễn cậu ta về miền cực lạc thì tình cờ bị tổ tuần tra phát hiện.

Cảnh sát nhanh chóng lao tới, vừa giương súng lên trời vừa la hét.

Một tên trong số chúng đang lúc chạy trốn lại như không cam lòng, quay lại bắn hai phát về phía Đỗ Khởi Minh trên mặt đất.

May là thanh niên này đầu óc nhanh nhẹn, cắn răng chịu đau lăn vài vòng, cuối cùng thoát chết trong gang tấc.
Nghe xong mặt Ngu Côn Sơn tái đi vì tức.

Y gân cổ gào rống trong Bộ Tổng tham mưu, gào thét với cảnh sát trưởng, đội trưởng an ninh và những người có liên quan, đồng thời ra lệnh cho họ trong vòng một tuần phải tìm ra hung thủ và trừng trị nghiêm khắc.
Các phó quan có chút khó hiểu vì biểu hiện của Ngu Côn Sơn, nhưng chuyện không liên quan đến mình, không ai ngốc đến mức đưa đầu ra lúc quan trên nổi cơn thịnh nộ cả.

Ngay cả Tham mưu trưởng Thôi Thượng Như cũng phải sửng sốt, hắn chưa bao giờ thấy Ngu Côn Sơn nhẹ nhàng mọi ngày lại phẫn nộ như thế.
Tư lệnh đang lo lắng cho Khởi Minh, cho em họ mình đây mà! Tham mưu trưởng Thôi Thượng Như cảm động nghĩ, đồng thời băn khoăn không biết có nên nhân cơ hội này đưa Đỗ Khởi Minh vào hàng ngũ cao nhất của Cứu quốc quân hay không – gần đây quyền lực của các sư đoàn trưởng ngày càng tăng, đặc biệt là Dư Đĩnh Sư đoàn 3.

Cái tên đó mọi ngày làm mặt đưa đám chẳng thèm nói chuyện với ai, nhưng một khi đã nói, Ngu Côn Sơn hầu như luôn lắng nghe – đây là một dấu hiệu xấu, rất xấu! Suy nghĩ của Tham mưu trưởng Thôi đi chệch hướng nghiêm trọng từ người em họ bị thương sang sự nghiệp làm quan của bản thân mình.
Vị Tư lệnh gào thét hơn nửa tiếng đồng hồ cho đến khi khản giọng, có thể gọi đây là đợt mắng người sát thương nhất quy mô to nhất mấy năm gần đây..

Bình Luận (0)
Comment