Đối với cả Winner và ZH, đây là trận đấu được mọi người đánh rất cẩn thận.
Nếu Winner là đội tuyển giành chiến thắng trong ván này, đồng nghĩa với việc Winner sẽ vươn lên dẫn trước, có lợi thế về điểm số; còn ZH sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn. Nếu muốn thắng, ZH sẽ phải đánh thêm ba trận, nhưng càng về sau, tinh lực của tuyển thủ sẽ càng đi xuống, cho nên nó là một thử thách rất lớn.
Đây là trận đấu mà cơ hội chỉ có một, người thắng sẽ được bước tiếp vào trận chung kết, người thua đành phải tiếc nuối bỏ lỡ trận chung kết. Vì thế, ngay từ đầu trận, Hà Trang đã vừa đánh vừa nói: “Để em bùng nổ, em không muốn đánh cả bảy trận đâu.”
A Hoán: “Em cũng muốn đánh nhanh cho xong.”
Kiều Hướng Thiển núp ở bụi cỏ đường sông, tán thành: “Ai mà chẳng muốn.”
Trước khi lên level 4, hai đội đánh rất cẩn thật, người đi rừng không xâm phạm lẫn nhau cho tới khi lên level 4. Tình huống này khiến Kiều Hướng Thiển nhớ lại lần nọ, sau khi Winner để thua cũng bình tĩnh như vậy.
Phong cách của đội tuyển này là thế —
Vẫn là Lữ Bố, vẫn phải đối đầu với tổ xạ thủ và trợ thủ của Winner như ván trước, nhưng lần này trợ thủ của Winner là Dương Tiễn, một vị tướng không thuần hỗ trợ. Chẳng biết là họ đang có ý đồ gì đây?
Winner đã đánh cẩn thận hơn rất nhiều, hạ quyết tâm rằng:
Bọn bây mà khinh suất là tao lấy trụ. Lữ Bố thân đơn thế cô, không chống chịu nổi đợt tất công hung bạo của Winner, đành phải biến về. Cùng lúc, Ngu Cơ team địch cũng lùi về, chờ đàn lính tiếp theo lên sẽ lấy trụ bằng được.
Bấy giờ, Kiều Hướng Thiển không phải giao tranh với người đi mid của Winner. Cô dọn lính xong thì lên đường trên để giúp Lâm Quý Tuân giải toả áp lực. Mà lúc này Ngu Cơ của Winner đã lên level 6, Dương Tiễn cũng sắp đủ kinh nghiệm để nhảy 6, Kiều Hướng Thiển nhờ hưởng được con lợn rừng nên kinh nghiệm đã nhảy 7.
Winner đã tiêu diệt lính của ZH và ép trụ, thấy Kiều Hướng Thiển tới một mình, Winner liền nảy sinh tâm tư lấy hai đánh một, thế là họ xông lên bắn hai mũi tên vào Điêu Thuyền. Vì tưởng là Điêu Thuyền sẽ dùng chiêu hai để lùi về sau nên Dương Tiễn hack não gây choáng Điêu Thuyền trước.
Thật ra Kiều Hướng Thiển cũng dự tính như vậy, nếu không lùi về, cô mà bị dính choáng thì sẽ không thoát nổi.
Bình luận viên A: “Tôi cảm thấy phen này cô ấy toang rồi, sát thương của Dương Tiễn và Ngu Cơ đều không nhỏ, ô — khoan đã!”
Bình luận viên B: “Thái Văn Cơ đã sắp đuổi tới nơi. Chúng ta hãy cùng chờ xem liệu Thái Văn Cơ với cặp chân ngắn này có kịp thời tới chỗ Điêu Thuyền để hồi máu hay không?”
Trong khi đó, Hà Trang liên tục gào thét vào mic: “Đừng chết đừng chết, em đang tớiiiiii. Chị ráng kéo giãn khoảng cách sang bên cạnh một chút!!!”
Thời gian trôi qua từng chút, Kiều Hướng Thiển dùng chiêu một trước rồi bật chiêu cuối lên, tiếp theo là nhảy chiêu hai sang bên cạnh đường sông. Nhưng sát thương mà Winner có thể gây ra thật không tầm thường, thanh máu của cô lập tức bay hết một nửa. Chờ chiêu hai hồi, Kiều Hướng Thiển lại dùng lần hai để kéo giãn khoảng cách. Mà lúc này, Thái Văn Cơ tựa như hoá thân của thiên sứ mà nhảy từ bụi cỏ ra, che chắn trước mặt Điêu Thuyền và đỡ toàn bộ sát thương, đồng thời bật cấp cứu khiến thanh máu của Điêu Thuyền nháy mắt vọt lên —
Dùng chiêu một còn dùng thêm chiêu cuối nữa chứ!
Bình luận viên B: “Đuổi kịp rồi! Thái Văn Cơ với lượng máu tràn đầy đã hồi lại một nửa thanh máu cho Điêu Thuyền đang yếu máu rồi!”
Trên màn hình, Điêu Thuyền đột phá chiêu một và chiêu hai, chuyển liên tục giữa hai kỹ năng, nháy mắt đã giết được Ngu Cơ. Sau đó, cô dí ngược Dương Tiễn —
Cuối cùng, Kiều Hướng Thiển kết liễu Dương Tiễn bằng chiêu hai!
Thuận tay lấy về Double Kills!
Bình luận viên A: “Một pha phản công hoàn hảo!”
Bình luận viên B: “Bình thường không thấy Bảy Ngàn chơi Điêu Thuyền, không ngờ Điêu Thuyền và Thái Văn Cơ lại phối hợp tuyệt vời như vậy. Pha lùi về và chi viện này thật không chê vào đâu được.”
Lúc này, đàn lính thứ hai đã lên, Kiều Hướng Thiển đã dọn lính từ trước nên ZH chỉ việc thuận theo đàn lính xanh mà công trụ.
Lữ Bố trong tay Lâm Quý Tuân khoan thai tới muộn, “Thuyền Nhi, xin lỗi nàng, vừa rồi là ta không bảo vệ nàng chu đáo.”
Kiều Hướng Thiển vừa nghe thì phụt cười, Dư Hoán Xuyên từ rừng chạy tới chi viện cũng hắng giọng một tiếng, hặm hoẹ đi cướp bùa đỏ mới ra của Winner.
Kiều Hướng Thiển và Hà Trang phối hợp vô cùng ăn ý, quay về thủ trụ. Hiển nhiên một con xe pháo không thể sống lâu dưới sức bắn của trụ nên họ chờ đợt lính tiếp theo lên, khi đó mới có thể lấy được trụ ngoài.
Một đợt ưu thế!
Phút thứ mười hai, dàn trụ đã mất của hai đội không quá chênh lệch, ZH vừa ăn được Caesar, còn Winner đang ăn Rồng bạo chúa thì bị tổ ba người Mid, AD, Support của ZH phát hiện.
Bình luận viên A: “Rồng bạo chúa chỉ còn lại một phần ba lượng máu, liệu ZH có thể cướp được rồng hay không? Hoa Mộc Lan đang tới! Điêu Thuyền tung chiêu một tại chỗ rồi dùng chiêu hai thoát khỏi phạm vi tấn công, Hoa Mộc Lan đang tụt máu rất nhanh!”
Bình luận viên A: “Thái Văn Cơ băng vào rồi! Tôn Thượng Hương nã pháo bằng chiêu một, Hoa Mộc Lan bị hạ gục. Rồng bạo chúa đã sắp hết máu, Điêu Thuyền đang muốn cướp rồng bằng cách dùng chiêu hai xuyên tường! A! Chậm mất rồi! Không cướp được!”
Bình luận viên A: “Gia Cát Lượng với một nửa lượng máu đã bị chiêu hai của Điêu Thuyền hạ gục? Tào Tháo tới rồi, Điêu Thuyền đã hết chiêu cuối, cũng đã yếu máu, cô dùng chiêu hai để kéo giãn khoảng cách. Thái Văn Cơ chạy tới và bật chiêu một, bảo vệ đồng đội rời khỏi giao tranh — Tào Tháo chuyển mục tiêu sang Tôn Thượng Hương. Tôn Thượng Hương phải lùi về sau để nã pháo, cái gì thế kia!? Điêu Thuyền đã trở lại giao tranh rồi!”
Bình luận viên A: “Điêu Thuyền lại có được một màn trình diễn hoàn hảo với chiêu cuối của mình và kết liễu Tào Tháo bằng chiêu một! Tripple Kills! Tuyệt vời!”
Winner Ngu Cơ vì yếu máu nên về nhà hồi phục trước, lúc này bị ZH với sự tồn tại của Tôn Thượng Hương hổ báo công trụ. Cuối cùng, Ngu Cơ cũng không thoát khỏi số kiếp bị Kiều Hướng Thiển và Hà Trang băng cả tế đàn để giết cho bằng được.
Bình luận viên B: “Đẩy thẳng một đường! Chúng ta hãy chúc mừng đội tuyển ZH đã dành được chiến thắng trong ván đấu thứ tư nào!”
Tai nghe của Kiều Hướng Thiển vang lên tiếng khen ngợi của đồng đội, “Điêu Thuyền của chị đúng là đỉnh của chóp luôn!”
Dư Hoán Xuyên: “Sao bình thường ít thấy em chơi vậy?”
Kiều Hướng Thiển thả lỏng tay, liếm môi đáp: “Điêu Thuyền là vị tướng khá phụ thuộc vào cảm giác, trước đây em chơi yếu tay lắm, gần đây mới luyện tập nên vẫn còn hơi sợ.”
A Hoán: “Sức mạnh của Điêu Thuyền khi yếu máu đúng là vô địch, đặc biệt là xung quanh có nhiều địch thủ nữa.”
Hà Trang: “Thế cuối cùng là nhờ chị hút máu tốt hay em hồi máu tốt hả?”
Kiều Hướng Thiển: “Đều tốt đều tốt, lúc chị rơi vào trạng thái yếu máu đều phải nhờ em đây mới có thể sống sót được.”
Hà Trang nuốt nước miếng, hài lòng nói: “Nhìn KDA của em nè, hỗ trợ 10, sao nó không có MVP dành cho trợ thủ nhỉ? Dựa vào thống kê thì hơn hai phần ba mạng hạ gục đều có sự giúp đỡ của em đó.”
Lâm Quý Tuân: “Chắc đây chính là truyền thuyết ‘thao tác tay thì nhiều đấy nhưng nhìn lại thành tích thì chỉ toàn hỗ trợ’ nhỉ?”
Hà Trang xuỳ một tiếng, “Anh xê ra đi, đối với em thì mạng hỗ trợ cũng là mạng! Đừng có yêu cầu cao với trợ thủ như vậy chứ!”
Ván thứ năm tiếp theo, Kiều Hướng Thiển lại chọn Điêu Thuyền. Bởi vì có người đi rừng nhường bùa xanh nên ván này, cô đánh rất thoải mái. Tỉ số giữa hai đội nhanh chóng trở thành ZH 3 – 2 Winner.
Bình luận viên A: “Ván này cực kỳ quan trọng, nếu ZH thắng một ván nữa, họ sẽ có được tư cách tham dự trận chung kết. Nhưng nếu để thua, đồng nghĩa với việc Winner gỡ được một ván, cơ hội tranh giành tấm vé bước vào chung kết vẫn còn đó.”
Bình luận viên B: “Chúng ta có thể thấy rằng sau năm ván đấu, các tuyển thủ đều đã mệt mỏi. Dù sao họ cũng vừa trải qua năm ván có cường độ cao, tập trung cao độ để thi đấu nên mệt mỏi cũng là chuyện bình thường. BO7 chính là như vậy, dai dẳng, dù muốn kết thúc trận đấu nhanh nhất cũng phải đánh ít nhất bốn ván.”
Bình luận viên A: “Đúng vậy, KSS đã có được tấm vé bước vào chung kết, chỉ còn lại một tấm vé cuối cùng dành cho hai đội tuyển ngang tài ngang sức này. Không biết là đội tuyển nào sẽ giành được tấm vé này từ tay đối phương đây!”
Vì trận đấu kéo dài nên ban bình luận phải chăm chỉ điều tiết không khí trong giờ giải lao.
Bình luận viên A: “Có thể cho chúng tôi được nghe tiếng cổ vũ của quý vị khán giả dưới sân khấu được không ạ?”
Kiều Hướng Thiển vốn đang mệt mỏi vì đánh lâu dài, vô thức ngáp một cái, vừa nghe thấy câu này, cô lập tức xốc lại tinh thần.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng fan hâm mộ đang ngồi dưới khán đài hô to từng đợt —
“ZH cố lên! ZH cố lên!”
“Winner quyết thắng! Winner quyết thắng!”
Fan của hai đội cứ như đã giữ giọng đủ lâu rồi vậy, tiếng sau còn hô vang hơn cả tiếng trước, hệt như tiếng học sinh cổ vũ hết mình thuở hội thao.
Kiều Hướng Thiển đang ngáp dở, buộc phải ngừng lại.
Cô loáng thoáng nghe thấy tên của mình và tên của đồng đội.
Cô vô thức cười ngượng ngùng.
Hà Trang bên cạnh nói đùa: “Nếu fan của Winner hô to hơn mà Winner thắng được thì hay rồi. Ông nghe mà xem, nhất định là đội của chúng ta sẽ thắng, đúng không?”
A Hoán: “Đúng đúng đúng, ông nói đúng tất.”
Dư Hoán Xuyên: “Hình như gần đây có thu mic check đấy. Mày nói như vậy không sợ bị chế giễu à?”
Hà Trang vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hiển nhiên, “Rồi sao? Đây là sự thật chứ bộ. Em cảm thấy fan của đội mình hô rất lớn luôn.”
Kiều Hướng Thiển nghe đồng đội nói chuyện, cộng với tiếng hô của khán giả dưới đài, cô cử động nửa người trên đang cứng đờ và xoay cổ tay.
Được!
Tất nhiên là fan của Winner có hô to hơn cũng không thể khiến Winner thắng được. Vì nếu đây là sự thật thì trước đó, cô nhất định sẽ thuê thật nhiều fan để khuếch đại âm thanh!
Mặc dù chuyện này không thể xảy ra cũng không sao —
Cô quyết tâm biến chiến thắng này trở thành sự thật chắc rồi!