Đây có thể là ván thi đấu cuối cùng nên cả hai đội đều dốc toàn lực.
Tất cả những bài tủ hay chiến thuật gì, họ đều dồn hết vào ván này.
Dù có mệt cũng phải cố gắng đánh, thua cũng được, miễn không tiếc nuối là được.
Trận đấu bắt đầu được một phút, vì ZH Hà Trang có được Đông Hoàng Thái Nhất, vị tướng Đông Hoàng này rất mạnh khi cướp bùa, thành thử trong ba mươi giây đầu tiên của ván đấu, ngoại trừ Na Tra ở đường trên thì bốn người còn lại của ZH kéo hội sang khu bùa xanh của Winner.
Winner Hoa Mộc Lan trùng hợp cũng khởi động vòng rừng từ bùa xanh, hai bên chạm trán. Thấy đối phương cướp bùa, người đi đường giữa của Winner cũng tới chi viện. Nhưng trước giai đoạn level 4 thì Đông Hoàng hệt như tấm khiên vững chãi, nhất là trong phiên bản này nữa, cho nên Winner không những không giữ được bùa mà còn mất mạng chiến công đầu trong đợt cướp bùa của ZH.
Lý Nguyên Phương thấy bùa nhà bị cướp, lập tức chạy sang khu bùa xanh của ZH nhưng bị Lữ Bố ra sức cản trở. Đúng lúc này, Kiều Hướng Thiển đã dọn xong lính, lên được level 2 nên đảo gank, hù doạ hai người đường dưới của team địch.
Triển khai lợi thế ba bùa!
Đội tuyển ZH là người chơi hệ giành được lợi thế là sẽ cướp bùa liên tục. Từ sau lần đó, gần như ZH đều kéo hội kéo bè sang phần rừng của Winner để quán triệt thế nào là:
Toàn bộ những gì trong rừng của mày đều là của tao, nhưng những gì trong rừng của tao không liên quan gì tới mày. Winner cực kỳ khó chịu, vả lại Na Tra cũng tới chi viện, Triệu Vân nhảy bổ vào tuyến sau, thêm hiệu ứng khống chế siêu cứng của Đông Hoàng, Winner thật sự khó địch nổi.
Ngay cả ban bình luận cũng bắt đầu lo lắng.
Bình luận viên A: “Thành thật mà nói thì tôi cảm thấy hai đội đều có một điểm chung, chính là nếu giành được lợi thế đầu trận ắt sẽ tận dụng triệt để. Nhưng lối đánh của Winner lại có một nửa là đánh hoà hoãn, đôi lúc cẩn thận thái quá, vừa không chủ động tạo cơ hội vừa không muốn đối phương bắt được cơ hội. Còn lối đánh của ZH kiểu tôi tới bến với anh ngay từ đầu trận luôn, nếu anh bó tay thì tôi lời, còn không thì tôi lỗ.”
Bình luận viên B: “Đúng vậy, lối đánh của ZH là khiến cho đội bạn chán nản ngay từ đầu trận, mà bản thân họ cũng là đội tuyển dồn hết tài nguyên vào một người, sự phối hợp của chủ lực và các thành viên còn lại quả thật mang tới hiệu ứng nghiêng trời lệch đất.”
Bình luận viên A: “Cho nên trong ván đấu này, tôi thật sự cảm thấy Winner khó nhằn rồi đây.”
Bình luận viên B: “Để xem Winner có thể tìm được cơ hội lật ngược thế cờ hay không.”
Mãi tới phút thứ mười một của trận đấu, ZH triển khai ăn Caesar. Cuối cùng Winner cũng tìm được cơ hội, Lý Nguyên Phương dùng chiêu cuối bắt về phía hang Ceasar, cướp gọn con Caesar này.
Bình luận viên A: “… Tôi cứ tưởng rằng họ không thể cướp được!? Chẳng lẽ Winner bắt đầu phản công rồi sao?”
Bình luận viên B: “Vừa rồi Lý Nguyên Phương đã có quá nhiều khoảng trống.”
Qua ô cửa kính, mọi người có thể nhìn thấy đội tuyển Winner há miệng kinh hô.
Còn đội ZH thì —
Hà Trang: “Mẹ nó, như vậy mà cũng cướp được hả?”
“Lui, đợt này không đánh được.”
“Chủ yếu do bị bao vây, vừa rồi Hoán Hoán bốc hơi nhanh quá.”
Kiều Hướng Thiển lẳng lặng nói thêm: “Em bật chiêu cuối tấn công Tam Tam nhưng cậu thoát rất nhanh, đúng là lão luyện.”
Hà Trang: “Aizzz không sao không sao, ăn rồng cũng được.”
Tuy Rồng tiên phong chỉ đẩy được một trụ trên và một trụ dưới của ZH nhưng nó đã câu được khá nhiều thời gian cho Winner.
Đã tới lúc gia tăng lượng tiền và ăn mục tiêu lớn.
Mặc dù một chút lượng tiền này không thể sánh bằng ZH nhưng vẫn có tác dụng giúp Winner kéo dài thời gian, còn đỡ hơn là bị ZH đẩy vào nhà chính.
Vả lại, càng về cuối trận thì cơ hội trở mình lật ngược thế cờ càng nhiều.
Công bằng mà nói thì đội hình bên phía Winner cũng không kém là bao, ít nhất thì không phải đội hình khiến người khác nhìn thôi cũng biết đội còn lại chiếm hơn 50% tỷ lệ thắng chắc rồi.
Hai đội đều có cho mình những vị tướng mạnh của phiên bản, kẻ tám lạng người nửa cân.
Phút thi đấu thứ mười bảy.
ZH đẩy cao tới nhà chính của Winner.
Sự đột phá nổ ra ở đường trên, Cao Tiệm Li solo với Lý Nguyên Phương. Lý Nguyên Phương dùng chiêu hai để lùi về sau, thoát khỏi tầm sát thương chiêu cuối của cao Tiệm Ly, sau đó nhanh chóng tung chiêu một. Cao Tiệm Li cũng không do dự, áp sát ngay lập tức, dùng chiêu hai giảm tốc độ và chiêu một khống chế, cuối cùng là dồn chết Lý Nguyên Phương.
Kiều Hướng Thiển ngưng mắt, vẫn không hề thả lỏng, miệng cô đếm:
3,
2,
1 —
Lý Nguyên Phương sống lại nhờ giáp hồi sinh!
Triệu Vân từ rừng chạy tới, bổ chiêu cuối vào đầu Lý Nguyên Phương, giết gọn.
Bình luận viên A: “Tuyệt vời!”
Phía sau, ZH Đông Hoàng và Mark đang cò cưa với Winner Dương Tiễn và Lão Phu Tử, hai người nhanh chóng sang hỗ trợ.
Bốn đánh hai không thắng mới lạ. Winner Gia Cát Lượng và Trương Phi đứng trong trụ không dám ra ngoài, định bụng dọn lính để kéo dài thời gian thêm lần nữa.
Hà Trang: “Thú thật là em hơi muốn băng trụ rồi đấy.”
A Hoán: “Na Tra, triển thôi, lên trước đi?”
Lâm Quý Tuân nhổ một tiếng, “Muốn anh chết trước à?”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Lâm Quý Tuân không hề có động tác thừa, bật chiêu cuối xồ vào Gia Cát Lượng, ép Gia Cát Lượng phải lùi về trước sức sát thương trước trụ của mình. Trương Phi bên cạnh thấy vậy liền bật chiêu cuối thủ trụ, không ngờ ZH đã có phòng bị từ trước, Kiều Hướng Thiển nhanh chóng lách ra như đã tính.
Bấy giờ, chiêu cuối của mọi người đã hồi, ván đấu cò cưa cân tiền này cũng nên đến hồi kết —
Cả đội ZH càn vào nhà chính của Winner như sư tử vồ mồi!
Những thành viên mới hồi sinh của Winner không kịp ngăn cản.
Bình luận viên B: “Chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng đội tuyển ZH đã lội ngược dòng thành công, chiến thắng trong trận đấu này với tỉ số 4 – 2!”
Bình luận viên A: “Chúc mừng ZH đã thành công giành được tấm vé tiến vào trận chung kết!”
Hà Trang cười rạng rỡ, mặt nhăn tít cả lại, “Ôi, em chưa từng nghĩ rằng ngôi vị Quán quân lại cách mình gần tới vậy luôn. Hồi trước em nói chơi thôi mà ai ngờ sắp cầm được thật rồi kìa.”
Lâm Quý Tuân đút một tay trong túi, một chân nhịp nhịp, anh cười ngây ngô: “Khụ… Càn tốt lắm.”
Hạ Nam chạy tới vỗ vào vai mọi người: “Mấy đứa làm tốt lắm! Tiếp tục giữ vững phong độ! Đồng ý với anh Nam của mấy đứa là trận sau đừng lội ngược dòng 4 – 2 thót tim như vậy nữa được không?”
Hà Trang bĩu môi, “Điều đó chứng minh rằng chúng ta có khả năng đánh bật lại, chuyện tốt chứ bộ.”
Hạ Nam phát một cái vào gáy của cậu, “Xì, nếu chú có khả năng bật lại thì sao hai ván đầu không bật hộ anh cái?”
Hà Trang ôm đầu lèm bèm gì đó.
Tiếng người xung quanh xa dần, Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu, cặp mắt sáng ngời nhìn người bên cạnh.
Dư Hoán Xuyên đứng lên, Kiều Hướng Thiển bật dậy ôm lấy cánh tay của anh.
Cánh tay hữu lực và vải đồng phục mềm mại bị cô ôm vào lòng. Dáng vẻ khi cười của cô khiến Dư Hoán Xuyên vô thức nhớ tới bé cún mà nhỏ em họ của anh nuôi.
Đây không phải là lần đầu tiên họ trải qua hiểm cảnh chuyển bại thành thắng.
Nhẽ ra phải quen rồi mới đúng,
Nhưng thân là người trong cuộc, ai lại có thể quen vẻ vui sướng sau khi lội ngược dòng thành công? Nó giống như phản xạ tự nhiên vậy, không bỏ được.
Dư Hoán Xuyên vươn tay xoa đầu cô, bất ngờ hôn mạnh lên trán cô một cái.
Bình luận không khỏi trêu chọc: “… Xem ra Xuyên Thần của chúng ta thật sự rất vui.”
“Đã thắng rồi mà còn thồn cơm chó, e là trong lòng Winner cay cú lắm đây.”
Kiều Hướng Thiển kinh ngạc, không ngờ anh lại thân mật với cô tại nơi công cộng thế này?
Cô ngẩng khuôn mặt đã đỏ bừng, lập tức thả tay anh ra, xấu hổ lườm nguýt anh một cái.
Dư Hoán Xuyên bật cười.
Dường như đó là tiếng phì cười phát ra từ lồng ngực.
…
Gần đây, Lâm Quý Tuân rất kỳ lạ.
Anh ấy luôn chạy ra ban công để gọi điện thoại.
Mỗi lần điện thoại đều kéo dài khoảng một giờ, hôm nay Lâm Quý Tuân đứng ngoài ban công gọi điện, lúc Kiều Hướng Thiển ra ngoài phơi quần áo, Lâm Quý Tuân liền bịt lỗ nghe lại, cười với cô một cái rồi nhường chỗ cho cô phơi quần áo. Sau đó, anh trở vào phòng khách rồi đi thẳng về phòng.
Bình thường Kiều Hướng Thiển và Lâm Quý Tuân không nói chuyện nhiều, nhưng hành động khả nghi dạo này của Lâm Quý Tuân vẫn dấy lên sự tò mò trong lòng Kiều Hướng Thiển. Cô cứ cảm thấy Lâm Quý Tuân đang gặp chuyện tốt lành gì đó, tại gần đây mặt mày của anh cứ ửng đỏ hoài.
Hà Trang cũng cảm thấy Lâm Quý Tuân khác thường, tối hôm qua, lúc ăn cơm, cu cậu còn hỏi Lâm Quý Tuân, “Anh trúng số 500 vạn tệ hả?”
Đương nhiên là không có khả năng.
Nhưng trước thềm chung kết thì còn chuyện gì tốt được nhỉ? Chẳng lẽ Lâm Quý Tuân âm thầm giao dịch mập mờ với KSS để bán độ?
Kiều Hướng Thiển bị kinh hoảng bởi suy diễn bất ngờ bay xa này của mình. Dư Hoán Xuyên nghe vậy thì dở khóc dở cười, không biết phải nói sao cho phải.
Thế là Kiều Hướng Thiển ôm cái thao trong suốt ngồi xuống cạnh Dư Hoán Xuyên, hiếm khi nhiều chuyện: “Anh nói xem anh Quý gần đây làm sao vậy? Dáng vẻ ngày nào cũng nấu cháo điện thoại của anh ấy… không lẽ hoa đào của ảnh tới rồi?”
“Không biết, anh ấy chưa từng đề cập tới,” Dư Hoán Xuyên suy nghĩ, “Nhưng lời em nói rất có khả năng.”
“Ôi, nếu không phải là vậy thì sao? Giới thể thao điện tử này cũng có chuyện đen tối không có người khác biết đấy thôi. Nếu người nọ là nữ gián điệp của đối thủ thì sao? Chẳng lẽ họ muốn đánh cắp chiến thuật?”
“Nghĩ kỹ lại thì đội chúng ta có chiến thuật cụ thể à?” Dư Hoán Xuyên xoa đầu cô, “Em đang nói linh tinh gì đấy?”
“… Không biết, em nói đại thôi, tuỳ cơ ứng biến cũng là một chiến thuật mà?” Kiều Hướng Thiển trở tay nắm cổ tai anh, “Nhưng em cảm thấy suy nghĩ này của em quen quen, trước đây có ai từng nói chưa nhỉ?”
Yên lặng một hồi lâu, Dư Hoán Xuyên mới bảo: “Anh biết rồi, em bớt nói chuyện với Hà Trang lại đi.”
Hà Trang đang đi rót nước thì nghe thấy tên mình: “???”
Cậu đã làm giề sai???