Chiến Lang Ở Rể

Chương 556


"Lê Văn Vân." Hodges cười nói: "Lê Văn Vân, quả nhiên cậu vẫn tự tin như vậy, cậu có thể giải quyết tiêm quỷ vàng, tôi thừa nhận có lẽ bây giờ cậu thật sự mạnh hơn tôi một chút, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu cảm thấy trong tình huống này, cậu thật sự có thể đánh bại tôi ư? Sao cậu không nhìn lên trời thử xem?"
Lê Văn Vân nhìn lên trời, lúc này, trên bầu trời có một đốm sáng đang nhanh chóng đáp xuống.
“Quỷ đỏ ư?” Ánh mắt của Lê Văn Vân khẽ dao động.
Trên mặt Hodges nở nụ cười nói: "Đúng vậy, chính là Hồng Chủ."
Đồng thời, ông ta cũng lớn tiếng nói: "Toàn bộ người từ đỉnh cấp trở xuống mau rút ra khỏi quảng trường."
Nơi này không nằm trong hẻm núi, không thể nào dựa vào mạng người để lấp hai người, mà đây là một vùng đất trống, một khi Lê Văn Vân và Minh Sùng bùng nổ tốc độ, những người khác sẽ khó mà theo kịp.
Do đó, lúc trước ở trong hẻm núi, khó mà sử dụng chiêu đó để đối phó Lê Văn Vân, bọn họ không thể nào sử dụng mạng người để trừ khử Lê Văn Vân và Minh Sùng.
Hơn nữa những người chưa tới đỉnh cấp, không có tư cách tham gia vào trận chiến này.

Rất nhiều người bắt đầu rút lui.
Lê Văn Vân và Minh Sùng cũng không ngăn cản.
Ở nơi thiên đường dành cho những người trong thế giới ngầm này, tất nhiên sẽ có không ít đỉnh cấp.

Lúc mọi người rút lui, trên toàn bộ quảng trường chỉ còn lại tầm ba trăm người.
“Ha!” Lê Văn Vân híp mắt nói: “Trong tay ông cũng có khá nhiều đỉnh cấp đấy.”
"Không chỉ như vậy đâu, Hồng Nguyệt âm thầm phát triển, trăm năm qua, có lẽ năng lực tổng thể sẽ thua kém Người Gác Đêm các cậu, nhưng bàn về số lượng đỉnh cấp thì không hề ít hơn Người Gác Đêm các cậu.

Đây chỉ là một phần mà thôi, vẫn còn rất nhiều người đã bước vào thế giới của người bình thường." Hodges nhấp một ngụm rượu vang nói: "Trong tình huống nhiều đỉnh cấp và siêu cấp ẩn nấp ở bên trong như vậy, cộng thêm tôi, ngài Mặc và Hồng Chủ, cậu cảm thấy hai cậu có thể đánh bại chúng tôi hay không? Đợi các cậu cạn kiệt sức lực, bên ngoài vẫn còn mấy nghìn võ giả đang chờ đợi chào đón hai cậu đấy."
“Nếu hai cậu lựa chọn ám sát, có lẽ vẫn có cơ hội, nhưng các cậu cũng biết rõ, muốn ám sát tôi ở nơi này là điều không thể nào.” Hodges nói: “Do đó, đây là ngõ cụt của các cậu, vậy mà các cậu vẫn tới đây, hơn nữa chỉ có hai người, tôi không biết là các cậu hay Trác Nhất Minh đang coi thường tôi nữa?"
“Cho nên ông không định đưa ra sự lựa chọn đúng không?” Lê Văn Vân thở dài nói: “Vậy thì… chỉ có sự lựa chọn thứ hai mà thôi.”
Dứt lời, hai thanh đao sau lưng anh bắt đầu rung lên.
Đúng lúc này, các đỉnh cấp trên quảng trường hình thành trận thế cùng tấn công.
Lê Văn Vân liếc nhìn bọn họ, rồi khẽ cau mày, trận thế tấn công này khá giống với Người Gác Đêm.
“Đừng nói nhảm nữa.” Minh Sùng hờ hững nói: “Ngài Mặc cứ giao cho tôi, còn cậu đi đối phó với Hodges, chúng ta phải giải quyết xong bọn họ trước khi tiêm quỷ đó kia đáp xuống.”
"Vụt!"
Dứt lời, tảng đá dưới chân Minh Sùng liền nứt toác, anh ta nhảy vút lên, quần áo trên người nhất thời bung ra, lộ ra trang phục tác chiến màu đen kiểu mới.
“Hả?” Hodges nhất thời biến sắc.
Ông ta cảm thấy hành động của Minh Sùng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với lần trước đã va chạm với ông ta.
“Chuyện này… là sao?” Sắc mặt của Hodges nhanh chóng thay đổi.
Trang phục chiến đấu kiểu mới có thể tăng lên khoảng mười phần trăm trình độ của Người Gác Đêm, với cấp bậc của Minh Sùng và Lê Văn Vân, việc tăng lên mười phần trăm này khá đáng sợ.
Ngay cả Minh Sùng cũng nghĩ, bây giờ anh ta một chọi một với Hodges cũng có đủ cơ hội giành chiến thắng.

Đây...!mới là lý do cơ bản khiến bọn họ dám đến đây chỉ với hai người.
Trên người Minh Sùng phun trào chân khí, nháy mắt đã đến trước mặt ngài Mặc, đồng thời bổ song đao xuống.
Hodges nhanh chóng kéo khoảng cách với anh ta, nhưng bị ngài Mặc ngăn lại, cả người nhanh chóng lao xuống quảng trường.


Ông ta định cùng những đỉnh cấp ở trên quảng trường, cùng tấn công Minh Sùng.
Ánh mắt của Minh Sùng như điện, gương mặt không hề mang theo cảm xúc, giống như thần chết, tay cầm song đao, tiếp tục lao xuống bên dưới.
Lê Văn Vân nhìn về phía Hodges, khóe miệng khẽ cong lên, rút đao Phá Không ra khỏi vỏ, bay vào trong đám người bên dưới.
Minh Sùng nhìn thấy đao Phá Không của Lê Văn Vân bay về phía bên mình thì khẽ cau mày, nhưng không nói gì, còn Lê Văn Vân thì từ từ rút đao Vô Danh ra.
Hodges nhìn Lê Văn Vân, từ từ thở hắt ra nói: "Cậu đúng là cuồng vọng vô tri, không ngờ lại coi thường tôi."
Đúng vậy, ý đồ của Lê Văn Vân đã bộc lộ rất rõ ràng, đó là chia ra làm hai, vừa muốn chém chết Hodges, vừa muốn giảm một phần áp lực nhất định cho Minh Sùng.
"Chết dưới đao Vô Danh cũng coi như ông không còn là kẻ vô danh nữa.

Để tôi xem thử rốt cuộc trình độ của người đứng thứ hai trong Thiên Bảng sẽ như thế nào?" Dứt lời, Lê Văn Vân liền ấn vào nút lệnh trên trang phục chiến đấu, nháy mắt, cả người anh đã bay vút lên, lao thẳng về phía Hodges.
Trong mắt Hodges lóe lên vẻ nghiêm túc, ông ta ném ly rượu xuống đất, hai tay cầm trường kiếm kỵ sĩ khổng lồ, khẽ quát lên, rồi nghênh đón nhảy về phía Lê Văn Vân nói: "Để tôi xem thử rốt cuộc cậu đã đạt đến trình độ nào?"
...
Ở bên rìa khu Tội Ác, một nam một nữ đang mang hai chiếc balo khổng lồ từ từ đi tới, rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy một số tòa nhà.
Lữ Dương nhìn những tòa nhà thấp bé ở xung quanh nói: "Tòa nhà ở thành phố này không ổn cho lắm, cơ sở hạ tầng hơi yếu kém."
“Làm thế nào chúng ta mới có thể tìm được Lê Văn Vân?” Rõ ràng Lý Vũ Thấm không có hứng thú quan tâm đến vấn đề cơ sở hạ tầng, mà nghiêng đầu hỏi.
"Tôi nhớ khu Tội Ác được chia thành mấy khu Đông Tây Nam Bắc, không biết nơi này là khu nào, để tôi đi tìm người hỏi thử xem?" Lữ Dương nói.

"Hú hú hú..."
Đúng lúc này, bên tai bọn họ bỗng vang lên tiếng còi báo động, Lữ Dương giật mình nói: "Mẹ kiếp, tiếng còi báo động này là sao?"
Lý Vũ Thấm mù tịt lắc đầu, rồi nhìn lên trời nói: "Không ổn rồi, anh nhìn trời xem, có tiêm quỷ sắp đáp xuống rồi."
Lữ Dương ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt khẽ thay đổi nói: "Không ổn rồi, là tiêm quỷ đỏ.

Không ngờ bây giờ tiêm quỷ lại có thể đáp xuống khu Tội Ác, mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối."
“Tôi phải tìm người dò hỏi xem sao.”
Dứt lời, đúng lúc này, Lữ Dương vừa khéo nhìn thấy một người ăn mặc giống như hòa thượng đi ra ngoài, nếu Lão Bịp đang ở đây, chắc chắn vừa liếc mắt đã có thể nhận ra người này.
Vị hòa thượng này chính là người định ra tay giúp đỡ Giản Hưng khi Lê Văn Vân đối mặt với bốn người Giản Hưng hồi trước, nhưng lúc đó đã bị Lão Bịp ngăn cản.
“Vị đại sư này.” Lữ Dương rất khách sáo, chạy tới nắm lấy cánh tay của hòa thượng nói: “Cái đó, cho tôi hỏi một lát, bây giờ tôi đang ở khu nào trong khu Tội Ác, hơn nữa chuông báo động liên tục kêu lên là sao vậy?"
Vị hòa thượng đó sửng sốt, ánh mắt rơi vào trường thương trên người Lữ Dương, sắc mặt khẽ thay đổi, đáy mắt hiện lên tia sát ý..

Bình Luận (0)
Comment