Chiến Lang Ở Rể

Chương 557


Lê Văn Vân bổ một đao xuống, anh đã dùng hết sức lực vào một đao này.
Trong trận chiến này, anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc cơ thể của mình có gì thay đổi kể từ khi mình hôn mê hơn hai mươi ngày qua.
Sau khi anh bổ một đao, dường như trong cơ thể của Lê Văn Vân vang lên tiếng rồng gầm, sau lưng anh như có bóng mờ lấp lóe.
Lúc Hodges va chạm với Lê Văn Vân, cả người liền rơi xuống đất như quả đạn pháo.
"Rầm!"
Tòa nhà sụp xuống.
Lúc này, trên quảng trường và xung quanh, những người chứng kiến cảnh tượng này đều hoàn toàn hóa đá.
Hodges đối mặt với Lê Văn Vân, bị một đao chém bay ra ngoài.
Lê Văn Vân cũng sửng sốt, anh nhảy xuống nóc một tòa nhà, nhìn xuống bên dưới, khẽ nhíu mày.
"Chuyện này..." Lê Văn Vân cau mày.
Anh cảm thấy mình có thể mạnh hơn Hodges, nhưng lẽ ra không đạt đến trình độ nghiền ép.
Thật ra anh có thể chém chết tiêm quỷ vàng, đa phần đều dựa vào việc bộc phát, tập hợp toàn bộ sức mạnh trong người vào một đòn này.

Sau khi chém ra một đao sẽ lấy đi hết chân khí và sức lực trong người Lê Văn Vân.
Thật ra chiêu này khá giống với Tần Tử Cuồng Dũng hồi trước, cũng chính vì thế mà Lê Văn Vân đã mê man hai mươi mấy ngày, tất nhiên, anh cảm thấy sở dĩ mình mê man đa phần vẫn là vì chút biến hóa trên người mình.
Sau hai mươi mấy ngày đó, Lê Văn Vân thật sự cảm thấy mình đã lột xác, nhưng trình độ cụ thể như thế nào thì anh không biết rõ.
Tuy nhiên sau khi đối mặt với Hodges, bổ một đao này xuống, dường như...!có một năng lực nghiền ép, hoàn toàn vượt xa cấp bậc của Hodges.
Bên dưới, Minh Sùng và ngài Mặc cùng tách ra, một giây sau, bọn họ cùng quay đầu nhìn Lê Văn Vân ở bên trên, gần như cùng lẩm bẩm: "Bán Bộ...!Viêm Hủ!"
Lúc này, gương mặt vốn không mang theo chút cảm xúc của Minh Sùng, không khỏi hiện lên ý cười nói: "Trác Nhất Minh và Vương Hồng chọn cậu làm người thừa kế Người Gác Đêm chứ không chọn tôi, quả nhiên ánh mắt của bọn họ không có vấn đề gì, cậu...!thật sự mạnh hơn tôi."
Còn sắc mặt của ngài Mặc đã hoàn toàn trở nên khó coi, thậm chí nếu chú ý sẽ phát hiện ra trong mắt ông ta hiện lên tia sợ sệt.
Bên dưới, Hodges lại nhảy ra ngoài, ông ta đã không còn duy trì dáng vẻ quý ông lịch lãm ngày xưa nữa, bộ đồ vest trên người đã hơi rách rưới, khóe miệng cũng có chút vết máu.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân, vẻ mặt không dám tin nói: "Không ngờ cậu...!lại đạt đến trình độ Bán Bộ Viêm Hủ."
Lê Văn Vân cau mày, ngập ngừng hỏi: "Bán Bộ Viêm Hủ là gì?"
Hodges nhìn Lê Văn Vân, rồi lại liếc nhìn ngài Mặc ở bên dưới, một giây sau, hai người đã nhảy lên, đáp xuống nóc tòa nhà bên cạnh, nhanh chóng bỏ chạy.
Đúng vậy, khi phát hiện ra Lê Văn Vân đang ở cấp bậc Bán Bộ Viêm Hủ, hai người...!đã dứt khoát chọn cách bỏ chạy, thậm chí còn không có ý định tiếp tục giao đấu với Lê Văn Vân nữa.
“Cậu đừng đứng ngây ra đó nữa, đừng để bọn họ chạy mất, mau đuổi theo đi.” Minh Sùng hét lớn.
Đám người xung quanh cũng phản ứng lại, quản gia của Hodges hét lớn: "Mau cản bọn họ lại, đừng để bọn họ đuổi kịp".
Hàng trăm đỉnh cấp dứt khoát bao vây Minh Sùng.
"Bùm!"
Đao Phá Không xoay tròn, chân khí khủng khiếp nổ tung, buộc đám người đó tách ra, Minh Sùng thừa cơ nhảy lên mái nhà, dưới trang phục chiến đấu kiểu mới, anh ta nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Lê Văn Vân cũng vội vàng đuổi theo, đao Phá Không bay vào trong vỏ sau lưng anh, chân khí dâng trào, anh nhanh chóng đuổi kịp Minh Sùng hỏi: "Bán Bộ Viêm Hủ mà bọn họ nói là gì thế?”
Minh Sùng ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, cau mày hỏi: “Trác Nhất Minh không nói với cậu à?"
"Không có." Lê Văn Vân lắc đầu đáp: "Tôi hoàn toàn không biết đây là cái gì."
"Chúng ta cứ giải quyết bọn họ trước đã, trên đường về, tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết, không ngờ cậu lại đạt tới trình độ này." Minh Sùng từ từ thở hắt ra nói.
Lê Văn Vân gật đầu, dưới sự bộc phát chân khí, anh nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

Hodges và ngài Mặc nhanh chóng xuyên qua toàn bộ khu Tội Ác, chạy thẳng về phía Tây.
Phía tây là bến cảng, bọn họ định trốn khỏi thành phố này, ở bến cảng có du thuyền, chỉ cần bọn họ ra tới biển, hai người Lê Văn Vân sẽ không thể nào đuổi theo được nữa.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được ở đằng sau Lê Văn Vân và Minh Sùng đã bị đám đông ngăn cản, nhưng bọn họ lại biết rất rõ, đám người đó khó mà ngăn cản được hai người.
Quả nhiên chẳng mấy chốc, hai người đã nhìn thấy Lê Văn Vân và Minh Sùng đang nhanh chóng áp sát bọn họ.
“Tăng tốc.” Ngài Mặc khẽ nói, trên mặt đã hiện lên tia sợ hãi.
Sở dĩ Hồng Nguyệt thịnh vượng không suy là vì mấy người sáng lập ra Hồng Nguyệt đều là nhân vật đỉnh cấp nhất trên thế giới này, hơn nữa dựa vào phương pháp kéo dài tính mạng của Hồng Nguyệt, bọn họ đã giết gần hết người cùng thời kỳ, mà Người Gác Đêm cùng thời đại cũng chỉ còn lại một mình Demps.
Demps dựa vào việc hợp tác với bọn họ mới có thể sống sót đến tận ngày nay.
Trác Nhất Minh không thể chém một đao về phía bọn họ, bởi vì sự tồn tại của những người khác giúp bọn họ bình yên vô sự, thậm chí sự tồn tại của Hodges đã giúp ông ta âm thầm phát triển một lượng lớn nhân số ở khu Tội Ác.
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân đã vùng lên.
Sự cân bằng này nhất thời bị phá vỡ, bây giờ bọn họ phải đối mặt với sự sống và cái chết.
“Đợi Tử Chủ đến, chúng ta sẽ sống sót.” Hodges nghiến răng nói.
Tiêm quỷ tím được người của Hồng Nguyệt gọi là Tử Chủ, bọn họ đều là nô tài của đám tiêm quỷ này.
...
Cùng lúc đó ở khu Bắc khu Tội Ác, sau khi nhìn thấy hòa thượng đứng trước mặt hiện lên sát ý, Lữ Dương khẽ nhướng mày, là siêu cấp, anh ta vô thức siết chặt trường thương trong tay, cả người bắt đầu trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, mọi người đều cảm nhận được, một luồng khí tức đáng sợ truyền đến từ sâu trong khu Tội Ác.

"Bán Bộ Viêm Hủ!"
Hòa thượng sửng sốt, xoay người lại, rồi từ từ thở hắt ra nói: "Không ngờ chỉ mới đây thôi mà thằng nhãi đó đã đạt tới trình độ như vậy rồi ư?"
“Là Lê Văn Vân.” Đúng lúc này, Lữ Dương mừng rỡ nói.
Lý Vũ Thấm đứng bên cạnh nghe thấy tên của Lê Văn Vân thì vội vàng nói: "Anh mau dẫn tôi qua đó đi."
Nhưng Lữ Dương không rời đi ngay, mà từ từ lùi đến bên cạnh Lý Vũ Thấm, cảnh giác liếc nhìn hòa thượng.
Hòa thượng chắp hai tay lại nói: "Thí chủ, bần tăng không có ác ý."
Lý Vũ Thấm nghe thấy câu này, rồi nhìn bộ dạng của Lữ Dương, bây giờ mới hiểu rõ, rồi cô ta nhướng mày nhìn hòa thượng nói: "Lão hòa thượng, ban nãy ông định ra tay với bọn tôi đúng không?"
“Bần tăng không có ý đó.” Hòa thượng cười híp mắt nói.
“Vậy thì tốt, bằng không tôi sẽ đánh chết ông.” Cô ta chớp mắt, rồi vội nói: “Lữ Dương, chúng ta mau đi tìm Lê Văn Vân thôi.”
Lữ Dương gật đầu.
Hai người nhanh chóng chạy vào trong thành phố, lúc đến cổng thành, hòa thượng nhìn bóng lưng của hai người, thở dài nói: "Nữ thí chủ này không đơn giản.".

Bình Luận (0)
Comment