Chiến Thần Bất Bại

Chương 1006

Chương 1006: Có chết cũng không tiếc

Câu nói này vừa nói ra đã khiến sắc mặt Sở Vi Vi tái nhợt, hai tay siết chặt cánh tay Tiêu Chính Văn, cả người khẽ run lên!

Từ bé đến lớn, cô ta không bao giờ muốn nhắc đến bí mật này, càng không muốn nghe thấy người khác nói rằng cô ta là một đứa con hoang!

Nhưng những tin đồn này đã gắn liền với thời thơ ấu của cô ta.

Đây cũng chính là lý do tại sao cô ta thề sẽ rời khỏi nhà họ Sở, rời khỏi Hoa Hạ!

Cô ta vốn muốn ôm chặt lấy Tiêu Chính Văn, nhưng anh đã buông bàn tay nhỏ bé của cô ta ra.

Cơ thể của Sở Vi Vi lại run lên lần nữa.

Lúc này, Tiêu Chính Văn duỗi cánh tay ra, vỗ nhẹ lên bờ vai thơm tho của Sở Vi Vi, an ủi vài câu.

Đông Phương Phong là người sống sờ sờ, lại tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức ném bó hoa hồng trong tay xuống đất rồi giẫm lên!

“Sở Vi Vi, loại ti tiện như cô đúng là không biết xấu hổ!”

Đông Phương Phong tức giận hét lên.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vi Vi, Đông Phương Phong đã bị vẻ đẹp và khí chất lạnh lùng trên người cô ta thu hút, thứ không có được thì càng khiến bản thân ngứa ngáy, khó chịu. Chưa có người phụ nữ nào mà Đông Phương Phong hắn không có được, nhưng Sở Vi Vi này là người duy nhất phớt lờ hắn.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từ bỏ Sở Vi Vi, tuy rằng trên giường của hắn đã có vô số người phụ nữ nằm lên, nhưng đám người đó chỉ có dáng người mê đắm và gương mặt xinh đẹp mà thôi, người hắn muốn chinh phục là Sở Vi Vi, để cho người phụ nữ coi thường hắn phải quỳ xuống khuất phục trước hắn!

Hắn nhất định sẽ chiếm được Sở Vi Vi!

Vì vậy, khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích lại thân mật với một người đàn ông khác, cậu chủ nhà họ Đông Phương này cảm thấy cuộc đời mình đúng là thất bại, trong lòng hết sức tức giận!

Tiêu Chính Văn nghe thấy lời nói xúc phạm này của Đông Phương Phong, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng!

Anh có thể cảm nhận được cơ thể của Sở Vi Vi khẽ run rẩy, Tiêu Chính Văn không nhịn được nữa, anh ghét nhất là loại người như Đông Phương Phong!

“Tôi giúp cô giết hắn nhé?”

Tiêu Chính Văn thì thầm.

Đối với anh mà nói, có lẽ Sở Vi Vi thân với anh hơn mức bạn bè bình thường.

Người phụ nữ này dường như có một số bí mật nhỏ.

Khi Tiêu Chính Văn nói câu này, cơ thể Sở Vi Vi lại run lên.

Cô ta biết Tiêu Chính Văn không nói đùa, nếu anh thật sự ra tay thì chắc chắn Đông Phương Phong sẽ không sống được!

“Không, đừng làm vậy!”

Sở Vi Vi siết chặt cánh tay Tiêu Chính Văn, lo lắng khuyên anh.

Nếu Tiêu Chính Văn làm bất cứ điều gì thiếu lý trí vì cô ta, Sở Vi Vi nhất định sẽ hối hận cả đời!

Nghe thấy Sở Vi Vi nói vậy, sát khí trong mắt Tiêu Chính Văn dần dần phai nhạt.

“Tin tôi đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng vỗ vai Sở Vi Vi, rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt an ủi.

“Ha ha, Sở Vi Vi, đúng là thân lừa ưa nặng, tôi nói cho cô biết, cô có thể gả cho nhà họ Đông Phương chúng tôi là phúc lớn của cô đấy! Mấy lão già nhà cô cực kỳ tạo điều kiện cho cuộc hôn nhân này, nhưng cô lại không biết trân trọng, không biết xấu hổ mà qua lại với một thằng lưu manh, đúng là đĩ đượi!”

Đông Phương Phong lạnh lùng chửi rủa.

“Đông Phương Phong, anh câm mồm cho tôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc gả cho nhà họ Đông Phương các anh, anh từ bỏ đi! Còn về các trưởng bối mà anh vừa nói, đó là do bọn họ muốn làm vậy, không liên quan gì đến tôi!”

Sở Vi Vi lớn tiếng đáp lại, đồng thời giữ chặt Tiêu Chính Văn, vì sợ anh sẽ làm những chuyện mất trí trong lúc nóng nảy!

Đông Phương Phong nhấc chân, giẫm mạnh lên đóa hoa hồng, vẻ lạnh lùng trong mắt càng thêm nồng đậm: “Đợi tôi về, tôi nhất định sẽ đích thân đến nhà họ Sở nói cho bọn họ biết chuyện dơ dáy này của cô, tôi xem bọn họ giấu mặt đi đâu!”

“Lại còn muốn leo lên vị trí bên cạnh nhà họ Đông Phương, kết giao mấy đời, đúng là chuyện nực cười!”

Vẻ mặt Đông Phương Phong dữ tợn cười nói: “Bây giờ loại đĩ điếm như cô có cởi sạch quần áo quỳ trên mặt đất cầu xin tôi cũng vô dụng!”

Trong cơn tức giận, Đông Phương Phong không còn biết mình đang nói cái gì nữa, bộc lộ hoàn toàn tính khí công tử của mình!

Sở Vi Vi tức đến nổ mắt nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, cô ta không muốn gây rắc rối hay gây phiền phức cho gia tộc đã nuôi dưỡng mình.

Tuy nhiên, cô ta lại phát hiện cánh tay của mình đã bị Tiêu Chính Văn gỡ ra.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng bước lên một bước.

Đông Phương Phong nhếch miệng cười đầy giễu cợt: “Sao nào, thằng nhà quê như mày mà còn dám ra oai trước mặt tao, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt lắc đầu, cười mỉa: “Mày đúng là đáng chết, nếu bây giờ tao giết mày thì e là sẽ làm bẩn chỗ này mất, nhưng nếu không giết thì tao lại cảm thấy rất bức bách khó chịu”.

“Tiêu Chính Văn, anh đừng bốc đồng!”

Sở Vi Vi hét lên, rất lo lắng cho Tiêu Chính Văn, nhưng cô ta cũng hiểu cho dù bây giờ có lao tới cũng không thể ngăn được Tiêu Chính Văn!

“Giết tao á? Đúng là truyện cười kinh điển, mày có biết thế lực của nhà họ Đông Phương tao ở Long Kinh không? Mày có biết tao là ai không hả?”

Đông Phương Phong phất tay ra hiệu với đám vệ sĩ đứng ở chỗ tối, nói: “Đi ra đi, dạy cho thằng nhãi này một bài học! Nhớ kỹ là đừng giết hắn, bẻ gãy hai chân rồi vứt ra đường là được”.

Một bóng người chậm rãi bước ra khỏi chỗ tối, lộ ra gò má lạnh lùng.

Ông ta khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc áo choàng dài, hơi gầy, tóc mai hơi trắng, trên người nồng đậm sát khí, chắc chắn ông ta là một cao thủ vô danh!

Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng nhìn Đông Phương Phong, cũng không thèm liếc người đàn ông một cái nào!

Sở Vi Vi thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, hai mắt trợn trừng, vội vàng kêu lên: “Đông Phương Phong, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy!”

Đông Phương Phong gằn giọng nói với Sở Vi Vi: “Thì sao nào? Ở trong mắt lũ hèn hạ các người, tôi chính là vua đấy! Bây giờ tôi sẽ cho người đánh gãy hai chân hắn, rồi đè cô ngay trước mặt hắn! Ra tay đi!”

Nhưng vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy trướt mắt trở nên mơ hồ, một bóng người nhanh như chớp tung một quả đấm thật mạnh vào mặt hắn!

Nắm đấm va vào sống mũi, Đông Phương Phong cảm thấy sống mũi của mình như vỡ vụn, phát ra tiếng răng rắc, sau đó từ chỗ lỗ mũi còn tuôn ra máu!

Chỉ bằng một cú đấm đơn giản, mặt Đông Phương Phong đã chảy đầy máu, máu trộn lẫn với nước mắt, vô cùng kinh hãi!

Ban này còn hùng hồn mắng chửi, ngay giây sau đã sợ hãi kêu thảm thiết!

Sau đó, cánh tay phải của Tiêu Chính Văn lại vung ra, vả mạnh vào mặt Đông Phương Phong một cái, khiến hắn ngã lăn ra đất!

Đầu Đông Phương Phong quay cuồng, trước mắt hiện lên mấy ngôi sao vàng lấp lánh, cho tới bây giờ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra!

Dù sao thì từ khi hắn nhận được cú đấm đầu tiên cho đến khi bị đánh gục xuống đất mới chỉ có vài giây!

“Loại mày đáng chết thật đấy. Liên tục nói ra những câu mất dạy với bạn tao, nếu tao không giết mày thì đúng là có lỗi với cái tai của tao!”

Lời nói của Tiêu Chính Văn quá mức lạnh lùng, trong mắt lại toàn là sát khí nồng đậm!

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nhấc chân, chuẩn bị giẫm thẳng lên ngực Đông Phương Phong!

Nếu cú đạp này hạ xuống thì ngực của Đông Phương Phong chắc chắn sẽ bị vỡ, chết tức tưởi ngay tại chỗ!

Hành động của Tiêu Chính Văn hiển nhiên không hề nương tay!

“Dừng tay cho tôi!”

Cũng chính vào lúc này, người đàn ông trung niên đứng trong góc khuất kia quát lên một tiếng, còn chưa dứt lời, ông ta đã siết chặt nắm đấm tung mạnh về phía mặt của Tiêu Chính Văn!

Lực tay cực mạnh!

Sở Vi Vi đứng ở phía sau Tiêu Chính Văn, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông trung niên chỉ nhảy một bước, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Tiêu Chính Văn!

Bình Luận (0)
Comment