Chiến Thần Bất Bại

Chương 1007

Chương 1007: Tôi muốn giết hắn, không ai dám cản!

“Cẩn thận!”

Ngay khi Sở Vi Vi hét lên, nắm đấm của người đàn ông trung niên đã đánh thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!

Lực tay quá mạnh, hoàn toàn có thể gây chết người chỉ bằng một cú đấm!

Nhìn sức gió kéo theo cú đấm này, e là sức mạnh này đủ để đánh sập bức tường chỉ bằng một chiêu, không cần thêm bất kỳ động tác dư thừa, chỉ bằng một cú đấm duy nhất!

Dường như đã đề phòng trước đối phương sẽ ra tay nên khi đối mặt với cú đấm kinh hoàng như vậy, Tiêu Chính Văn chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người, đồng thời tung nắm đấm ở tay trái, đối đầu với nắm đấm của người đàn ông!

Cái tên Đông Phương Nghĩa Sơn đã được vang danh ở Long Kinh từ lâu, ông ta là người hầu nhà họ Đông Phương đã lâu năm!

Đông Phương Phong chẳng qua chỉ thuộc một nhánh phụ của nhà họ Đông Phương – gia tộc lánh đời của Hoa Hạ, trong gia tộc Đông Phương chính, hắn cũng chỉ là một tồn tại hạng bốn.

Còn Đông Phương Nghĩa Sơn này là một kẻ ăn xin được cứu bởi Đông Phương Nguyên Hồng, ông nội của Đông Phương Phong.

Không ngờ tên ăn mày hồi đó lại có tài võ nghệ, mấy chục năm nay ngày nào cũng luyện võ, trở thành tông sư võ đạo!

Đông Phương Phong lần này đi theo Sở Vi Vi đến Giang Trung, còn dẫn theo Đông Phương Nghĩa Sơn, có vệ sĩ hàng đầu của gia tộc đi cùng, hắn cảm thấy Giang Trung nhỏ bé này chẳng khác nào là sân chơi của mình, tha hồ ngông cuồng hống hách!

Trước khi đến Giang Trung, Đông Phương Phong đã hạ quyết tâm.

Sở Vi Vi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, thì hắn sẽ chiều theo ý cô ta, hắn không tin hắn không trị được một đứa con gái!

Đây cũng là lý do duy nhất khiến Đông Phương Phong tràn đầy tự tin khi đối mặt với Tiêu Chính Văn!

Lúc đầu Đông Phương Nghĩa Sơn còn đứng trong góc khuất, khi thấy Đông Phương Phong và Tiêu Chính Văn cãi nhau, ông ta còn chả thèm để ý, tuổi trẻ khí huyết sôi sục, cãi nhau vì phụ nữ cũng là chuyện thường.

Khi Đông Phương Phong yêu cầu ông ta bẻ gãy chân Tiêu Chính Văn và đưa Sở Vi Vi đi, ông ta mới bước ra khỏi góc khuất.

Đối với một tông sư võ đạo mà nói, đây chỉ là chuyện cỏn con, trước đây ông ta đã từng làm vô số lần, lâu dần cũng thành quen.

Ông ta đang định bẻ gãy chân Tiêu Chính Văn, nhưng chưa kịp làm gì thì ông ta đã phát hiện ra người thanh niên lạ mặt kia đã tung một cú đấm vào mũi cậu chủ, thậm chí còn chuẩn bị ra tay giết người!

Sát khí trên người Tiêu Chính Văn rất mạnh, làm cho lông tơ trên người Đông Phương Nghĩa Sơn như dựng đứng lên!

Ông ta biết Đông Phương Phong có địa vị gì trong gia tộc, hắn chính là gia chủ tương lai, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì thì Đông Phương Nghĩa Sơn chỉ có thể lấy mạng mình ra mà đền tội!

Không cần suy nghĩ nhiều, Đông Phương Nghĩa Sơn đã đấm Tiêu Chính Văn!

Đây là chiêu thức giết người đơn giản nhất của ông ta và cũng là chiêu thức tiện dụng nhất. Vô số người đã bị ông ta hạ gục bởi chiêu thức này!

Cú đấm này của ông ta đã dùng bảy tám mươi phần trăm thực lực, chứng tỏ ông ta không còn quan tâm đến chuyện sống chết của thanh niên trước mặt, chỉ cần Đông Phương Phong không xảy ra chuyện gì là được!

Tuy nhiên, kết quả lại khác với những gì Đông Phương Nghĩa Sơn nghĩ, nắm đấm của ông ta không đánh chết Tiêu Chính Văn, ngược lại còn cảm thấy trong nắm đấm của mình có một lực cản rất lớn!

Đối mặt với cú đấm kinh hoàng của chính mình, thanh niên này thực sự đã chọn đối đầu!

Có phải là hai người họ sẽ đánh nhau đến chết mới thôi không?

Đúng là trò hề!

Đông Phương Nghĩa Sơn rất tự tin, ông ta tin rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết dưới nắm đấm của mình!

Tuy nhiên, vào lúc nắm đấm của ông ta chạm vào, Đông Phương Nghĩa Sơn chết sững, bỗng có một luồng sức mạnh truyền từ nắm đấm của đối phương sang ông ta!

Đúng vậy, sức mạnh hùng vĩ như biển cả, vô cùng dữ tợn!

Chỉ trong chốc lát, Đông Phương Nghĩa Sơn bị cú đấm này đánh bay ra ngoài hơn mười mét, rơi xuống bồn hoa!

Khung cảnh xung quanh như bỗng nhiên dừng lại, tác động trực quan của cảnh tượng cũng rất đáng kinh ngạc!

Sở Vi Vi vốn đang lo lắng cho Tiêu Chính Văn, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đánh bay Đông Phương Nghĩa Sơn một cách dứt khoát và nhanh chóng, cô ta không khỏi sững sờ!

Không ngờ bản lĩnh của Tiêu Chính Văn lại đạt đến cảnh giới kinh thiên động địa như vậy!

Lúc trước Sở Vi Vi ở Long Kinh, đương nhiên có nghe nói đến danh tiếng của Đông Phương Nghĩa Sơn, người này ra tay tàn nhẫn, võ thuật tuyệt đỉnh, nghe nói đã đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo!

Tuy nhiên, ngay cả một nhân vật mạnh mẽ như vậy lúc này cũng bị Tiêu Chính Văn đánh bay ngay tại chỗ, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc!

Đông Phương Nghĩa Sơn ôm chặt cánh tay mình, ngã xuống đất, chịu đựng cơn đau dữ dội ở chỗ cánh tay, ánh mắt vẫn đầy vẻ không tin!

Ông ta không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy, bản thân ông ta đã học võ nhiều năm, cũng đã đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo rồi!

Hơn nữa đã bao nhiêu năm trôi qua, ông ta chưa một lần bị đánh bại!

Nhưng không ngờ người thanh niên trước mặt này lại có thể đánh bay ông ta chỉ bằng một chiêu!

Đúng là hiếm có khó tìm!

Trừ khi, đối phương đã vượt qua tông sư võ đạo!

Đã đạt tới cảnh giới cao hơn!

Cơn đau dữ dội từ cánh tay khiến cả cánh tay gần như tê dại, nếu Đông Phương Nghĩa Sơn không kịp thời thu tay thì e là cánh tay này không cách nào giữ được!

Đông Phương Phong nghĩ rằng chỉ cần Đông Phương Nghĩa Sơn ra tay, thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, nhưng cuộc đời luôn bất ngờ như vậy, Tiêu Chính Văn không những không sao, ngược lại anh còn dùng một nắm đấm khiến con bài lớn nhất của hắn văng ra chỗ khác!

“Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn giết người thì không một ai ngăn được đâu!”

Tiêu Chính Văn nói lại lần nữa, Đông Phương Phong lúc này nghe thấy thế đã bị dọa sợ từ lâu, hai chân đều run lẩy bẩy!

“Cậu không được giết cậu ấy!”

Trong hoàn cảnh như vậy, Đông Phương Nghĩa Sơn vẫn kéo cánh tay tê dại của mình rống to!

“Sao nào, ông tưởng là tôi đang nói đùa đấy à? Hay là ông không nghe rõ tôi vừa nói cái gì?”

Tiêu Chính Văn đã giơ chân lên, định giẫm mạnh vào ngực Đông Phương Phong!

“Cậu ấy là cháu đích tôn của nhà họ Đông Phương, cũng chính là người thừa kế tương lai của nhánh chính. Nếu cậu giết cậu ấy thì toàn bộ nhánh chính nhà họ Đông Phương sẽ coi cậu là kẻ thù! Tới lúc đó, cậu sẽ chết không có chỗ chôn!”

Đông Phương Nghĩa Sơn lo lắng hét lên!

“Chết không chỗ chôn? Đây đúng là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như vậy đấy. Ông đang uy hiếp tôi sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng quay mặt lại, nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn đang nằm trên mặt đất, cười nhạo nói: “Nếu là như vậy thì xin lỗi nhé, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn giẫm mạnh xuống!

Rắc!

Âm thanh xương vỡ vụn!

Đông Phương Phong đang ôm cánh tay phải của mình, gương mặt của hắn trắng bệch vì đau đớn, gào lên thảm thiết!

Chân của Tiêu Chính Văn không giẫm lên ngực hắn, mà giẫm vào khớp tay phải!

Nghe âm thanh vừa rồi, ước chừng cánh tay phải của Đông Phương Phong đã bị gãy vụn, cả đời này cánh tay của hắn sẽ không thể nào cử động được.

Ngay cả trình độ y học tiên tiến hiện nay cũng chỉ có thể giúp hắn thay thế nó bằng một cánh tay máy.

“Vừa rồi nghe giọng điệu của mày, mày muốn phế hai chân của tao, cho nên bây giờ tao trả lại mày gấp đôi, phế hai chân hai tay mày, như thế cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Đông Phương Nghĩa Sơn nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức run lên vì sợ hãi, cũng không quan tâm đến vết thương trên cánh tay của mình, cứ như vậy lao tới không sợ sống chết!

Ngay cả khi bị mất một cánh tay, Đông Phương Nghĩa Sơn vẫn là một tông sư võ đạo!

Chỉ là sức mạnh từ cánh tay vừa rồi đã làm rối loạn sức mạnh của ông ta, bây giờ sau khi điều chỉnh lại mới chỉ mới khôi phục được một nửa.

“Đúng là một con chó ngoan của nhà họ Đông Phương!”

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn đang lao tới, anh xoay mình, chân phải giống như roi thép, quật mạnh lên người Đông Phương Nghĩa Sơn!

Hành động của Tiêu Chính Văn quá nhanh, khiến Đông Phương Nghĩa Sơn gần như không thể trốn thoát, chỉ có thể chống cự!

Cánh tay của ông ta bị thương rất nặng, đành dùng cánh tay còn lại để chống lại chiêu thức kinh hoàng này của Tiêu Chính Văn, nhưng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Âm thanh rắc vang lên, hai cánh tay của Đông Phương Nghĩa Sơn buông thõng ngay lập tức!

Cơ thể của ông ta cũng bị bay ra mấy mét trong nháy mắt, đập mạnh vào một bức tường bên cạnh, rồi lăn xuống đất!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng cực độ, nói: “Hôm nay, tôi phế hai tay của ông chắc cũng không quá đáng đúng không? Nếu ông còn dám đứng dậy, tôi cũng chẳng ngại giết ông ngay bây giờ. Một tông sư võ đạo còn không đủ tư cách đứng trước mặt tôi đâu!”

Nghe được những lời này, Đông Phương Nghĩa Sơn như chết sững, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ có hoảng sợ cùng chấn động vô hạn!

Sao… có thể như thế được?

Đối phương biết thực lực của ông ta, hơn nữa còn chả mảy may quan tâm!

Toàn thân Đông Phương Nghĩa Sơn run lẩy bẩy, thực sự quá khủng bố!

Thanh niên trước mặt chỉ cần thực hiện hai động tác đơn giản đã đánh cho một tông sư võ đạo thân tàn ma dại!

Thực lực của anh thâm sâu đến mức nào, Đông Phương Nghĩa Sơn không dám đoán!

Đông Phương Nghĩa Sơn lúc này mới thấy mình toát mồ hôi lạnh!

Vừa rồi đúng là ông ta có nghe thấy người cậu chủ ngu ngốc của ông ta ra lệnh, rằng muốn phế hai chân của Tiêu Chính Văn!

Khác nào tìm đường chết đâu chứ!

Với sức mạnh như vậy, mà tuổi đời anh vẫn còn trẻ, trong lòng Đông Phương Nghĩa Sơn bỗng nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ!

Bây giờ, Đông Phương Nghĩa Sơn cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn: “Nếu tôi muốn giết người, chẳng ai ngăn được đâu!”

Đúng thế, không một ai có thể ngăn được anh!

Bình Luận (0)
Comment