Chiến Thần Bất Bại

Chương 1992

 “Ha ha! Thật buồn cười, các môn phái võ tông ở Hoa Quốc tuy nhiều, nhưng số người đạt cảnh giới Thiên Vương chân chính lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Người Hoa Quốc các người, mãi mãi không hiểu, rốt cuộc trận pháp mạnh mẽ đến mức nào!”

 

“Đám thanh niên Hoa Quốc thật hài hước, cho dù mấy hắn già có tiếng của Hoa Quốc đứng trước mặt tôi, cũng chỉ hèn mọn giống như loài giun dế thôi!”

 

“Hôm nay, Omar tôi sẽ hành hạ cậu cho tới chết ở trên chiếc thuyền này!”

 

Đầu tóc trắng của Omar không gió mà bay, nón lá rộng vành màu đỏ cũng tung bay theo gió.

 

Tiếng sấm trên trời không ngừng vang lên, mang theo thiên uy vô tận.

 

Có thể nói, Tinh Thần Đại Hải của hắn và Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương đều có những điểm kỳ diệu khác thường.

 

Nhưng so với Lôi Hải ở Côn Luân thì thật sự không đáng nhắc tới!

 

Lúc này, tất cả mọi người trên thuyền vô cùng hoảng sợ nhìn những tiếng vang khắp trời và mây sấm dày đặc.

 

Dường như chiếc thuyền to lớn này, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mình trong sóng lớn.

 

Khiến mỗi một người đều có thể cảm nhận sâu sắc cái chết chỉ cách mình gần trong gang tấc!

 

“Anh vừa nói, cảnh giới Thiên Vương chân chính ở Hoa Quốc chúng tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay ư? Hơn nữa, người Hoa Quốc vốn không hiểu được sự hùng mạnh của trận pháp như thế nào à?”, khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên một nụ cười khẩy.

 

“Chẳng lẽ không đúng sao? Cường giả võ tông ở Hoa Quốc các người chỉ biết mỗi sức mạnh, nhưng sức mạnh chân chính là gì chứ? Là trời đất này, là vũ trụ này, là những thứ vật chất không thấy được cũng không chạm tới trên thế giới!”

 

“Cho nên nói, Hoa Quốc các người không có cường giả, mà chỉ là thứ rác rưởi!”

 

Omar nói những lời này khiến mặt Tần Vũ đỏ bừng tới tận mang tai.

 

Đúng là thế, từ trước đến giờ, Tần Vũ vẫn cho rằng trận pháp là thứ vô dụng nhất, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, trận pháp căn bản không thể chịu được một chiêu.

 

Nhưng khi anh ta thấy Tiêu Chính Văn và Omar mượn sự trợ giúp từ trận pháp, chỉ cần vung tay là có thể làm trời đất đổi màu, khiến anh ta cảm nhận rõ ràng mình thật nhỏ bé!

 

“Ồ? Anh nghĩ như thế thật sao?”

 

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn sấm chớp xung quanh, từng tia đánh trên mặt biển, cứ như muốn biển rộng và bầu trời nối liền một chỗ.

 

Bất kỳ ai thấy cảnh tượng này, trong lòng sẽ khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi, nhưng trên mặt Tiêu Chính Văn lại có vẻ rất hưởng thụ.

 

“Vốn dĩ với những người như anh, chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại, nhưng nếu anh đã nói, võ giả Hoa Quốc chúng tôi không hiểu biết về trận pháp thì tôi sẽ cho anh chiêm ngưỡng trận pháp của Hoa Quốc kỳ diệu như thế nào!”

 

“Hãy nhớ rằng, trận pháp trên thế gian này xuất phát từ Tổ Long, mà nơi ở của Tổ Long chính là Hoa Quốc! Cho dù các người là những cường giả giỏi nhất ở Âu Lục, cũng không có tư cách huênh hoang nói người Hoa Quốc không hiểu trận pháp!”

 

Lời vừa dứt, chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ phất tay một cái, mây đen tan đi, vật đổi sao dời, giống như toàn bộ trời đất này đều đổi ngược, vô số ngôi sao trên bầu trời, đều thay đổi thất thường!

 

Toàn bộ trời đất kể cả biển rộng cũng bỗng bị biến đổi màu sắc.

 

Dường như cả thế giới, đều được Tiêu Chính Văn nắm trong bàn tay.

Dường như cùng với hành động này của Tiêu Chính Văn, biển cũng đang phát ra tiếng rít gào và gầm thét, toàn bộ du thuyền lắc lư phập phồng theo sóng lớn.

Bình Luận (0)
Comment