Chiến Thần Bất Bại

Chương 3567

Mặc dù Nhân Vương cấp bảy vẫn còn cách biệt với cảnh giới của họ nhưng nếu hỏi thật lòng thì Triệu Kế Hồng cũng không thể đảm bảo rằng chỉ cần mình đánh bừa một đòn là có thể bắt được cao thủ Nhân Vương cấp bảy vào trong tay.

 

Phải biết là bản chất của giết và bắt sống khác nhau, ngay cả cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một muốn bắt sống Nhân Vương cấp bảy, thậm chí là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp cao hơn cũng tốn nhiều sức lực.

 

Ngay cả Thành Hạo trốn ở trong chỗ tối cũng không khỏi ớn lạnh.

 

Nhất là trước đó Thành Hạo luôn xem thường Tiêu Chính Văn, tự cho rằng đời này Tiêu Chính Văn cũng không thể vượt qua Nhân Vương cấp năm này, còn về việc tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn thì Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có tư cách đó.

 

Nhưng lúc này Thành Hạo mới nhận ra thực lực của Tiêu Chính Văn đủ để áp đảo đám người Tư Mã Tư.

 

“Sao Tiêu Chính Văn có thể chỉ giơ tay lên thôi đã áp đảo được một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bảy được chứ?”

 

“Sao cậu… cậu ta có thể làm được?”

 

Ở trên khắp thế giới này, ngoài mấy người Triệu Kế Hồng là một trong số ít các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thì Nhân Vương cấp bảy đã là đỉnh cao rồi.

 

Điều này khác hoàn toàn với mấy người Long Nguyệt giết chết cao thủ Nhân Hoàng cấp một với cảnh giới ngang nhau.

 

Ở cảnh giới lớn Nhân Vương này, Tiêu Chính Văn thế mà có thể vượt đến hai cảnh giới nhỏ, chỉ giơ tay ra thôi đã khống chế được Hứa Văn Long.

 

Hơn nữa lại còn làm dễ dàng như trở bàn tay.

 

“Chỉ là chút việc nhỏ thôi, đáng để ngạc nhiên thế đến sao?”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, quay đầu nhìn Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử còn đang hoảng hồn.

 

Chỉ thấy ngón tay Tiêu Chính Văn hơi dùng sức – Rắc!

 

Tiếng xương cốt bị đứt gãy vang lên rất rõ, ngay sau đó Hứa Văn Long bỗng trợn trừng hai mắt, cổ lệch sang một bên, không còn hơi thở.

 

Tiêu Chính Văn buông tay ra, thi thể Hứa Văn Long rơi tự do đập vào một ngọn núi nhỏ bên dưới.

 

“Phụt!”

 

Một cây thông trăm năm tuổi đâm xuyên qua thi thể của Hứa Văn Long, máu chảy xuống dọc theo thân cây.

 

Bị một cây lớn đâm thủng người?

 

Dù là chết thì cơ thể của cường giả cảnh giới Nhân Vương cũng rắn chắc như đá.

 

Không phải là thứ mà một cây lớn có thể đâm xuyên qua, trừ khi trước khi Hứa Văn Long sắp chết, Tiêu Chính Văn đã rút cạn hết chân khí trong người hắn.

 

Lúc này cả thế giới đều chìm trong im lặng.

 

Ngay cả Khổng Tề Thiên và Quảng Lăng Tử đổi sắc.

 

“Cậu đã đoạt đi cơ hội sống của cậu ta?”

 

Khổng Tề Thiên híp mắt, trầm giọng hỏi.

 

“Không hổ là thế tử nhà họ Khổng có thông đồng với vùng ngoài lãnh thổ, có kiến thức với những người khác rất nhiều. Thế nào, bây giờ còn nghĩ tôi tiễn các ông một đoạn đường là một câu nói đùa không?”

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng kiêu ngạo đứng trong không trung.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn đứng tại chỗ nhưng Quảng Lăng Tử lại không khỏi lùi về sau một bước.

 

Cuối cùng hắn cũng ý thức được sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn, dù hắn sử dụng cây giáo Bá Vương cũng không chắc có thể chiếm được chút ưu thế ở trước mặt Tiêu Chính Văn với tay không.

 

Cho đến giờ đừng nói là kiếm Tần Vương và thanh giáo dài Xích Long màu đỏ, thậm chí Tiêu Chính Văn không động đến con dao quân đội năm cạnh cũng dễ dàng tạo nên kết cục cho Hứa Văn Long.

So với Tiêu Chính Văn, mặc dù Quảng Lăng Tử có thể giết được Hứa Văn Long, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng làm thế giống Tiêu Chính Văn.

“Giết hắn!”

Nỗi sợ hãi của Quảng Lăng Tử đã đến cực hạn mà hắn có thể chịu được, đột nhiên gào lên một tiếng, cây giáo Bá Vương trong tay khẽ rung, khí tức đáng sợ như thủy triều toát ra từ cơ thể hắn.

Bình Luận (0)
Comment