Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 289



Quả đúng như dự đoán, người đẹp tuyệt trần mà tên khốn nạn Dư Đào này vừa nhìn là bị hút hồn...  
Chính là Vân Vũ Phi.  
Trần Thái Nhật bất lực thở dài trong lòng.  
Bạn gái quá xinh đẹp, đúng là hơi phiền phức.  
Lần sau bảo cô đeo khẩu trang thường xuyên cho rồi.   
Nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, Trần Thái Nhật dịu dàng nói:  
"Không sao, em muốn quà gì, hay là muốn đi đâu ăn một bữa thịnh soạn, tuỳ em gọi món".  
Nhóm người xung quanh bị một màn tình tứ này vả vào mặt không kịp đỡ.  
Đám đàn ông thì đố kỵ phát điên, phụ nữ cũng đố kỵ không kém trước vẻ đẹp của Vân Vũ Phi.  
Đặc biệt là Dư Đào, người vừa chuẩn bị ra tay tán gái, lúc này lại càng bối rối hơn.  
Thể diện của chủ tịch Hội sinh viên bị phá tan tành.  
Vừa rồi hắn còn chém gió, công khai nói rằng mình sẽ tán đổ được người đẹp tuyệt trần, mà bây giờ cô lại sà vào vòng tay người khác.  
Một kẻ kiêu ngạo như hắn bỗng thấy thật sự khó chịu.  
"Này, anh gì ơi, anh là sinh viên của đại học Yến Kinh chúng tôi à?"  
Dư Đào hít một hơi thật sâu, hỏi Trần Thái Nhật.  
Trần Thái Nhật sửng sốt mất một lúc, lắc đầu.  

"Không phải là sinh viên trường này thì không được đến sao?"  
Vẻ mặt của Dư Đào chợt thả lỏng, hắn nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt khinh thường, xen lẫn vẻ khiêu khích.  
"Vậy thì bằng cấp của anh thế nào? Anh tốt nghiệp trường nào? Anh đã từng được nhận được học bổng chưa? Cử đi học hay là thi theo dạng cả nước, học thạc sĩ hay tiến sĩ?"  
Trần Thái Nhật nhướng mày, trong lòng bắt đầu chửi mắng.  
Cái thằng ruồi bọ này lại chọc đúng vào chỗ đau của anh rồi  
Mẹ chứ, ông đây mười mấy tuổi đã đi trấn thủ biên cương rồi, toàn lo chuyện chém giết, kỹ năng thì toàn diện nhưng đúng là rất ít đọc sách!  
"Tốt nghiệp cấp ba xong là tôi đi đánh giặc, không học đại học.

Có vấn đề gì không?"  
Khuôn mặt Dư Đào chợt lộ vẻ ngạc nhiên.  
"Thật sao? Ha ha ha ha! Trời giúp tôi rồi!"  
Dứt lời, hắn lấy trong túi ra một hộp quà đã chuẩn bị từ lâu.  
Một hộp sô cô la hàng hiệu nhập khẩu nguyên chất trị giá hàng nghìn tệ được đưa tới trước mặt Vân Vũ Phi.  
"Người đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã bị cô thu hút.

Cô sắp trở thành thành viên của trường đại học Yến Kinh - một ngôi trường danh tiếng lừng lẫy, sau này chúng ta sẽ là bạn học rồi, làm quen một chút nhé, tôi là Dư Đào".  
Xung quanh vang lên một loạt tiếng huýt sáo và la hét.  
Mẹ chứ, hắn định cướp bạn gái người ta à!  
Hóng chuyện cũng không có gì là quá đáng, huống chi là một đám sinh viên trẻ ranh.  
Ai nấy đều cảm thấy thích thú trước cảnh tượng máu chó thế này.  
Vân Vũ Phi nhìn Dư Đào với vẻ mặt thất thần, không nhịn được cười.  
Nụ cười này như trăm hoa đua nở, trong lòng ai cũng gợn sóng.  
"Các bạn ơi, ngoài việc thi sau đại học, nhân tiện tôi còn nộp đơn xin vào biên chế giáo sư hướng dẫn của đại học Yến Kinh.

Sau này, có lẽ các bạn nên gọi tôi một tiếng ‘cô giáo’ mới đúng.

Nói chuyện với giáo viên thì phải đàng hoàng, lễ phép, không được cười cợt".  
Phụt! Đám đông chết sững.  
Khuôn mặt của Dư Đào hết đỏ lại trắng.  
Cách từ chối này thực sự rất mới mẻ và tinh tế.  
Cách biệt về địa vị trời ạ!  
Thân phận cũng khác hẳn.  
Thế thì còn đùa gì nữa?  

Tán giáo viên trước mặt mọi người?  
Hình ảnh hắn xây dựng bao lâu nay hoàn toàn bị hủy hoại.  
Nhưng có biết bao là người đứng xung quanh nhìn chứ, hắn đành cắn răng theo đến cùng.  
Mí mắt phải của Dư Đào giật lên, vẫn đang cố bắt chuyện.  
"Không thành vấn đề, tôi sắp tốt nghiệp rồi, với thành tích ở trường, tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn vị trí giám đốc dự bị của một tập đoàn rất lớn, rất nhanh thôi đã có thể kiếm được một triệu tệ một năm!"  
"Với trình độ học vấn của tôi, thu nhập, địa vị xã hội, và cả mạng lưới quan hệ với những bạn học cùng học tại đại học Yến Kinh, tôi nghĩ cả Yến Kinh này cũng chỉ có tôi mới xứng với một người đẹp như cô".  
Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi đồng thanh thở dài.  
Nét mặt và hành động hoàn toàn giống nhau.  
Vẻ mặt của một vị thần thực thụ khi nhìn đàn kiến ở hạ giới.  
Điều này khiến Dư Đào rất khó chịu, hắn cảm thấy thể diện của mình bị sỉ nhục hơi bị nhiều, lập tức chĩa mũi giáo thẳng vào Trần Thái Nhật.  
"Một người tốt nghiệp cấp ba liền nhập ngũ thì có tư cách gì mà dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn tôi hả? Anh có biết tôi vào làm công ty gì không? Nói ra có khi hù chết anh ấy chứ! Anh đã từng nghe đến tập đoàn Thái Mộng chưa?"  
Trần Thái Nhật thực sự choáng váng.  
"Có nghe đến".  
Dư Đào nghĩ rằng Trần Thái Nhật đã bị hắn đàn áp.  
"Biết thì tốt! Đó là tập đoàn lớn nhất Yến Kinh hiện tại.

Nghe nói, ngay cả những sản nghiệp trực thuộc bốn gia tộc lớn của Yến Kinh cũng khó có thể cạnh tranh với Thái Mộng!"  
"Tôi vừa vào đã được làm cán bộ trung cấp đấy! Với thực lực của mình, việc trở thành tổng giám đốc, trở thành CEO trong vòng ba năm dễ như ăn bánh!"  
Nói xong, hắn phô ra dáng vẻ kiêu ngạo.  
"Còn anh thì sao? Anh làm ở đâu? Đơn vị công tác là gì? Phục vụ quân đội xong, ngoài làm bảo vệ thì anh còn có thể làm gì? Không có bằng cấp thì đừng có mà vọng tưởng nữa, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga".  
Trần Thái Nhật nhấc điện thoại, bấm dãy số.  
Bên kia nhấc máy trong vài giây.  
"Anh Trần".  
"Trong số những nhân viên mới tuyển, có người nào từ đại học Yến Kinh tên là Dư Đào không?"  
"Tôi tình cờ cũng đang xem danh sách...!à, có tên người này, có chuyện gì vậy?"  
"Loại đi, tôi không thích, thế nhé".  
Cộp.  
Điện thoại cúp máy.  
Những người xem đều chết lặng trước hành động của Trần Thái Nhật.  
Ý anh là gì?  
Dư Đào thậm chí còn mơ hồ hơn, gương mặt lộ rõ vẻ chế nhạo  
"Đầu anh úng nước à? Anh tưởng mình là chủ tịch tập đoàn Thái Mộng sao? Diễn cũng phải thực tế, giả vờ cũng phải có giới hạn!"  
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động chỗ thắt lưng của Dư Đào đột nhiên vang lên.  
Hăn lấy điện thoại di động ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, toàn thân căng thẳng, nhanh chóng nghe máy.  

"A lô, giám đốc Lý! Là tôi, tôi là Tiểu Dư! Vâng, vâng, lần trước bên anh nói là tôi sẽ tới điểm danh ở công ty vào thứ hai tới.

Tôi thực sự trân trọng cơ hội này.

Cảm ơn ban phỏng vấn đã công nhận tôi, tôi nhất định sẽ..."  
Đột nhiên, biểu hiện của Dư Đào trở nên cực kỳ kinh hoàng, khoảnh khắc ngượng ngịu vô cùng khi hắn đang nịnh hót được nửa đường thì mới phát hiện đối phương đang từ chối mình.  
Một giây sau, Dư Đào kinh ngạc không thôi.  
"Anh có nhầm không vậy? Đang yên lành tại sao đột nhiên lại chuyển ngoặt thế này chứ? Tại sao anh lại từ chối tôi? Có phải tôi là không tốt chỗ nào...!A lô, a lô?"  
Đối phương lập tức cúp máy, không nói thừa thêm lời nào.  
Dư Đào đột nhiên trở nên vô cùng thất vọng.  
Mẹ chứ, từ chối hắn thật.  
Một công việc với mức lương một triệu tệ một năm bỗng tan thành mây khói.  
Đám người đang có mặt hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ngay lập tức dừng ánh mắt trên người Trần Thái Nhật.  
Ai nấyđều có một suy đoán táo bạo trong lòng.  
Trần Thái Nhật cười nhẹ và vỗ vai Dư Đào.  
"Người trẻ tuổi, vừa vào công ty đã làm cán bộ trung cấp không có lợi cho sự tiến bộ trong tương lai.

Thay mặt tập đoàn Thái Mộng, tôi sẽ cho cậu một cơ hội khác.

Cậu có thể bắt đầu làm từ chức vụ bảo vệ, cân nhắc đi nhé".  
Dứt lời, anh vòng tay ôm lấy Vân Vũ Phi, thong thả rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.  
Kiếm việc, đối với tất cả sinh viên đại học, là một thanh gươm sắc bén treo trên đầu họ.  
Có thể gia nhập một doanh nghiệp siêu lớn khác nào xây dựng nền móng khởi đầu cho cả cuộc đời.  
Tập đoàn Thái Mộng gần như là ngôi sao chói lọi nhất trên thị trường việc làm Yến Kinh, là niềm mơ ước của vô số sinh viên đại học!  
Đột nhiên, một nam sinh viên lên tiếng.  
"Người đàn ông đó! Hóa ra là ông chủ của tập đoàn Thái Mộng!".


Bình Luận (0)
Comment