Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 290



Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi cùng đến thăm quan trường đại học Yến Kinh.

Ngôi trường hàng trăm năm đúng là khác.

Lúc này, Trần Thái Nhật cũng gọi video về nhà.

Khi gương mặt thuần khiết của Thẩm Mộng Hàm xuất hiện trên màn hình, trong lòng Trần Thái Nhật rất vui.

Con nhỏ này chỉ biết cắm đầu vào học, tóc cũng không cắt, tóc mái như sợi mì khô vậy.

“Nào, xem đi, đây là ngôi trường mơ ước của em đó”.

Thẩm Mộng Hàm hét lên trong điện thoại, đòi Trần Thái Nhật phải quay toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ, miệng không ngừng khen ngợi.

“Anh! Anh yên tâm! Đợi đến khi khai giảng, anh phải có trách nhiệm đưa em đi nhập học đó!”  
“Ha ha! Chỉ cần em thi đỗ, anh sẽ cho kiệu tám người khiêng rước em tới trường”.

“Không cần đến mức ấy đâu!”  
Sau khi tắt điện thoại, Trần Thái Nhật đột nhiên có chút nhớ nhà.

Quê hương, An Thành.

Có họ hàng, có bố mẹ và em gái, có Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt, còn có con gái bảo bối của anh.


Cũng may có Vân Vũ Phi ở bên cạnh, trò chuyện cùng anh.

“Vũ Phi, em thấy Yến Kinh thế nào?”  
Vân Vũ Phi chớp mắt, nghĩ một lúc.

“Em thấy Yến Kinh rất tốt, cũng bởi vì có anh ở đây, nhưng mà để so sánh thì An Thành vẫn tốt hơn, bởi vì ở đó có nhiều người quan trọng với em hơn”.

Trần Thái Nhật trầm mặc không nói, gật đầu.

“Đợi đến khi ngày tháng yên ổn, em với anh cùng quay về An Thành, sinh bảy tám đứa con, nuôi lợn, nuôi chó”.

Vân Vũ Phi cười khúc khích, đấm nhẹ vào người anh.

“Ai muốn sinh cho anh nhiều thế chứ? Nhiều nhất là một đứa thôi, dù sao anh cũng đã có Sở Sở rồi”.

Trần Thái Nhật ôm chặt cô người yêu, hai người trao nhau nụ hôn nồng thắm.

Lúc này, khung cảnh nên thơ trữ tình.

…  
Trần Thái Nhật đích thân trấn thủ ở Yến Kinh, hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thái Mộng đang được mở rộng gần như với tốc độ ánh sáng.

Trong quá khứ, khi một số doanh nghiệp bên ngoài cố gắng giành thị trường ở Yến Kinh, bọn họ sẽ gặp nhiều trở ngại và không thể vượt qua.

Nguyên nhân chủ yếu nằm ở tư tưởng bài xích hàng ngoại của liên minh những gia tộc hoàng kim.

Nhưng Trần Thái Nhật đã dùng cách riêng của mình để kéo hai gia tộc hoàng kim hoa phong lan là nhà họ Ninh và nhà họ Hàn gia nhập với mình.

Thậm chí đến cả ba gia tộc hoa mẫu đơn, nhà họ Lăng, nhà họ Từ, và cậu chủ cả của nhà họ Tiêu cũng đã hình thành liên minh chiến lược với anh.

Xin hỏi, trong trường hợp này, liệu có kẻ nào to gan đến gây sự không?  
Vì vậy, việc mở rộng thị trường hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thái Mộng không chỉ thuận buồm xuôi gió, mà còn có thể nói là nhanh chóng và thần tốc.

Trên đường phố và ngõ hẻm treo đầy những tấm biển quảng cáo.

Vô số hoạt động, sự kiện ra mắt dự án chuyên sâu, cắt băng khánh thành, còn có một số lượng lớn lực lượng tinh nhuệ tham gia liên minh.

Dần dần đã có được khí thế của tập đoàn hàng đầu Yến Kinh.

Sự thay đổi lớn nhất đó chính là thái độ của Hội liên minh gia tộc hoàng kim.

Ban đầu là đề phòng và phá hoại.

Đến bây giờ.

Thậm chí nhà họ Phùng còn mời tập đoàn Thái Mộng đến tham dự với tư cách khách mời trong một số dịp nhất định.

Những người không biết thậm chí còn truyền miệng nhau rằng.


Ông chủ của tập đoàn Thái Mộng Trần Thái Nhật, thật ra là do gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Lương Tông cải trang thành!  
Tin tức chấn động này khiến cho các doanh nghiệp đổ xô con mắt về phía tập đoàn Thái Mộng.

Khi Trần Thái Nhật biết tin, anh hoàn toàn cạn lời luôn.

Lại dám so sánh ông đây với cái ông già đó.

Cốc cốc.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Genko lo lắng bước vào, đưa một tập tài liệu.

Sau khi kiểm tra.

Trần Thái Nhật cau chặt mày lại.

“Quả nhiên, tên Phùng Chính Nghĩa của nhà họ Phùng đó, mười năm trước đã quen biết Hồ Cửu Phong vẫn chưa có bí danh, hai người bọn họ thậm chí còn là bạn tốt!”  
Genko gật đầu, nói thêm.

“Không chỉ như vậy, chúng tôi còn tìm được dấu vết, mười năm trước, Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cứu Phong từng tới An Thành”.

Hai mắt Trần Thái Nhật nheo lại.

Quê hương!  
Mười năm trước, Phùng Chính Nghĩa và Hồ Cửu Phong đến An Thành đúng lúc anh xảy ra chuyện.

Hồ Cửu Phong chính là ‘Thỏ vàng’ – kẻ đã nhận chỉ thị của nhà họ Lâm ở An Thành tới ám sát mình.

Vậy tại sao Phùng Chính Nghĩa lại tới An Thành?  
Nếu đã đi cùng với Hồ Cửu Phong thì không thể nào là đi du lịch được!  
Nhà họ Phùng này nhất định có liên quan đến vụ án năm đó.

Trần Thái Nhật gõ nhẹ ngón tay xuống bàn.

Ba tuần sau là Hội nghị liên minh hoàng kim, chính là cơ hội giải quyết tất cả mọi chuyện.

Bây giờ, lực lượng của anh ở Yến Kinh vô cùng dồi dào.

Hội nghị liên minh hoàng kim này, anh có thể thoải mái gây chuyện rồi.

Nhà họ Phùng, gia tộc số một ở Hoa Hạ, nhìn có vẻ rất phức tạp, vậy thì để anh dùng một dao chặt đứt mớ rắc rối này đi.

…  
Trong một căn phòng bí mật trong trang viên nhà họ Phùng ở phía Bắc Yến Kinh.

Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt dữ tợn nói với một người đàn ông gầy gò bên cạnh.

“Lão Hổ, ông có chắc là Chuột trời và Rồng đất chết trong tay thằng khốn kia không?”  
Người đàn ông kia nheo mắt.


“Ngoại trừ hắn, không còn ai khác cả, Bắc Minh đang bế quan dưới đáy hồ, nếu không phải sự kiện trọng đại sẽ không dễ dàng rời đi, có thể giết chết Rồng đất ngay tức khắc thì chỉ có trấn thủ Tây Cực mới làm được”.

Hồ Cửu Long, Phùng Chính Nghĩa!  
Em trai ruột của gia chủ gia tộc số một ở Hoa Hạ, còn có đại quản gia nhà họ Phùng, lúc này vẻ mặt có chút lo lắng, đang bàn bạc biện pháp đối phó.

Da thịt trên mặt Phùng Chính Nghĩa nhăn nhúm lại vì tức giận.

“Năm đó không kịp thời tiêu diệt, kết quả trời xui đất khiến lại bị phía quan chức dẫn đi, bây giờ thêm một kẻ địch lớn, muốn giết chết hắn, sợ rằng khó hơn trước nhiều”.

Vô số tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hồ Cửu Phong.

“Thời gian này, không ít người đang âm thầm kiểm tra thông tin về chuyến đi năm đó của chúng ta tới An Thành, sợ rằng là vết tích của hắn, vì để báo thù, hắn đã không chờ đợi được nữa rồi”.

“Hừ! Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, quay về bảo Chưởng Giáo Sử hạ lệnh xuống, ai dám tiếp tục điều tra nữa”.

Hồ Cửu Phong xua tay.

“Lần trước muốn cậu chủ nảy sinh hiềm khích với hắn, chúng ta đã phải hi sinh một vị đại tướng, nhưng đáng tiếc cậu chủ dường như không có chút ý nghĩ thù địch gì với hắn cả”.

“Phì!”, Phùng Chính Nghĩa vô cùng bất mãn, nhổ ra một ngụm nước bọt.

“Thằng nhãi Tinh Kiếm này đúng là không được tích sự gì! Bị người ta đánh gãy tay, lại bày tỏ lòng ngưỡng mộ, đấy, con trai của anh cả đấy! Không ác không phải đại trượng phu, động vào người nhà họ Phùng thì nhất định phải chết!”  
“Ông hai, xin hãy nói chuyện cẩn thận”.

“Biết rồi, phiền ghê”.

“Chưởng Giáo Sử đã trả lời chưa? Cách thời gian diễn ra Hội nghị liên minh hoàng kim chỉ còn ba tuần nữa tôi, tôi đoán là tới lúc đó Trần Thái Nhật sẽ tới tìm chúng ta gây chuyện, tôi không biết nên làm gì”.

“Hèn nhát!”, Phùng Chính Nghĩa khiển trách.

“Hừ hừ, không cần lo lắng, Chưởng Giáo Sử đã hạ quyết tâm rồi, năm đó không diệt cỏ tận gốc, lần này tuyệt đối không tái phạm sai lầm cũ!”  
Một phút khấn khích hiện lên trong mắt Hồ Cửu Phong.

“Định dùng thứ đó để giải quyết hắn à?”  
Phùng Chính Nghĩa lặng lẽ gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn ác.

“Ba tuần nữa hội nghị sẽ bắt đầu, Trần Thái Nhật, mày sống được quá tuần này là đã may lắm rồi, ha ha ha”.

.


Bình Luận (0)
Comment