Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 291



Kể từ khi Trần Thái Nhật tu luyện đến cấp độ thần, sự nhạy cảm của anh với một số thứ đã nhạy bén hơn rất nhiều so với người bình thường.

Nhà họ Phùng bề ngoài rất thân thiện.

Ở thành phố Yến Kinh mọi thứ đều bình thường.

Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo đúng mong đợi của anh.

Tuy nhiên, kinh nghiệm bản thân nói cho anh biết.

Nếu như đêm trước giao thừa, mọi chuyện đều yên tĩnh và đẹp đẽ.

Điều đó có nghĩa là, tia sét dữ dội nhất có thể sớm giáng xuống đầu bạn.

Sau khi Vân Vũ Phi phỏng vấn xong, nửa năm nữa mới có kết quả rồi tiến hành báo danh nhập học các thứ.

Mặc dù rất không nỡ, nhưng Trần Thái Nhật vẫn thuyết phụ cô quay trở về An Thành trước.

Chuyện lớn sắp xảy ra.

Bạn gái nước mắt lưng tròng, trong lúc hẹn gặp nói một câu, khiến Trần Thái Nhật bối rối một hồi lâu.

“Vốn dĩ lần này muốn hoàn thành nghi lễ độc quyền của chúng ta, xem ra phải chờ anh quay về An Thành rồi”.

Không hổ là dân học văn, nói một câu thôi mà cũng văn vẻ như vậy.

Đáng tiếc là Trần Thái Nhật đã nghe hiểu.

Con nhỏ Ninh Yên Nhiên đó, năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của anh, ngày nào cũng quấn lấy Vân Vũ Phi đòi ngủ cùng, khi nào về phải dùng búa đập cho con nhỏ đó một trận.

Chỉ trong vài ngày mà hai người bọn họ đã trở thành chị em thân thiết, không thể tách rời.


Khi tiễn bạn gái ở sân bay, khung cảnh ở đó khiến anh nảy sinh một loại cảm giác như thể mình bị cắm sừng vậy.

Sau khi tiễn bạn gái đi, Trần Thái Nhật cũng thở phào nhẹ nhõm.

Genko được giao nhiệm vụ giám sát nhà họ Phùng, còn Hàn Tâm Nhụy và Ninh Yên Nhiên tiếp tục chú ý đến bão đoàn, bảo đảm an toàn.

Trần Thái Nhật đi ra ngoại ô một mình, đến chỗ đáy chiếc hồ.

Ngâm mình trong nước.

Trần Thái Nhật đến trước cánh cổng đá, Bắc Minh đã mở cửa ra.

Thính lực của thằng cha này có tiến bộ đấy.

Sau khi vào trong, Trần Thái Nhật vô cùng sửng sốt.

Phong cách bên trong thay đổi quá nhanh.

Lần trước ghé qua chỗ ở của Bắc Minh, nó giống như một phòng thí nghiệm sinh học hoang dã nguyên thủy, một phòng thuốc hỗn hợp thảo dược Hoa Hạ, viện nghiên cứu và phát triển công nghệ thể chế.

Một khoảng thời gian không tới, sao lại biến thành một phòng luyện võ rồi?  
Mọi thứ dưới đáy hồ đều đã biến mất, bây giờ chỉ còn một không gian với lòng đất trống rỗng và vòm mái cao.

“Anh đang làm gì vậy? Đồ đạc đâu? Bán hết rồi à?”  
Bắc Minh Phùng Mặc Hiên mặc một bộ đồ tập võ, tức giận xoay người lại.

“Đồ của tôi mà bán hết thì ai mà mua nổi chứ? Tôi đã dành thời gian để đào thêm năm mươi mét dưới lòng đất, thêm được hàng chục nghìn mét xuông không gian, giờ tôi để hết đồ đạc xuống dưới đấy, luyện võ ở trên đây”.

Quan sát một lúc, sắc mặt của tên này hình như trông nhợt nhạt hơn.

Bệnh thiếu ánh sáng mặt trời trong một thời gian dài.

Trần Thái Nhật nhận ra, liền lấy quả cầu Khỏa Dung Nham trong túi ra ném qua đó.

Bắc Minh đón lấy rồi nhìn kỹ.

“Đây là cái gì thế?”  
“Một kẻ địch vô duyên vô cớ để lại”.

Bắc Minh Phùng Mặc Hiên quan sát một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên.

“Theo tôi đi xuống đây, ở đây không có trang bị”.

Hai người cùng nhau bước xuống bậc thang đá rồi lại đi xuống mấy chục mét.

Trần Thái Nhật cảm thán.

Cái tên Bắc Minh này, kỹ năng đánh đấm không bằng mình, nhưng mấy chuyện đào hang lấp đất này anh ta là đỉnh nhất.

Dường như mỗi một ngóc ngách nơi anh ta ở đều do anh ta tự mình đục khoét.

Nghe nói đây cũng là phương thức luyện tập độc đáo của anh ta, chú trọng cách thức tự nhiên, không được quá cứng nhắc, cũng không được quá bảo thủ.

Nếu không cấu trúc bên dưới sẽ không ổn định và rất dễ sụp xuống.

Chỉ tính riêng lượng đất đập ra từ mặt trước và mặt sau có cái hố dưới đáy hồ này đã lên tới hàng chục nghìn mét khối.

Bên dưới có bốn đến năm tầng, mỗi tầng cao sáu bảy mét, diện tích mỗi tầng lên đến hàng nghìn mét xuông.

Xây được một lâu đài dưới lòng đất, giỏi lắm!  
Trần Thái Nhật liền nói đùa.

“Đợi khi anh nghỉ hưu, dứt áo đi làm quản đốc, giúp người ta phá dỡ, đục phá công trình, một công trình hàng chục triệu đồng có thể phá bỏ chỉ trong một buổi sáng, tuyệt vời biết bao”.

Phùng Mặc Hiên bày ra bộ dạng có lý.


“Gần đây cấp trên muốn mở mỏ dầu khí ở Nam Hải, áp lực nước quá cao không thể khoan giếng được, hay là tôi đề nghị với cấp trên, để tôi đi xuống đáy biển đục lỗ?”  
“…”  
Sau khi nói chuyện một hồi, cả hai đã đến một phòng thí nghiệm.

Phong cách vẫn hỗn loạn như cũ.

Môi trường chỉ là một hang đá, nhưng thiết bị máy móc, công nghệ khoa học khiến người khác không khỏi choáng ngợp.

Dụng cụ ảnh ba chiều, máy phân tích hóa học tức thời, phép đo phân tử vi mô, kính hiển vi nano, nói chung là cái gì cũng có.

Sau khi cố định quả cầu dung nham dưới kính hiển vi nanomet bằng thước cặp, Phùng Mặc Hiên bắt đầu quan sát nó một cách cẩn thận.

Trần Thái Nhật cong môi.

“Nhà khoa học đúng là tài giỏi nhỉ”.

Khóe miệng Bắc Minh khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Tứ Thần Hoa Hạ, đại diện cho võ lực đại chân chính cao nhất của cả Cửu Châu.

Nhưng xuất thân và kinh nghiệm sống của bốn người này quả thực rất khác nhau.

Trần Thái Nhật, được biết tới là trấn thủ Tây Cực, một vị chiến thần, sức uy hiếp với bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, đơn giản là bất khả chiến bại.

Còn Bắc Minh là người luyện võ nửa mùa.

Phùng Mặc Hiên vốn dĩ là con cháu xa của nhà họ Phùng, đối với cuộc tranh đấu quyền lực ở Yến Kinh, việc kinh doanh hay sản nghiệp gia tộc gì đấy anh ta hoàn toàn không có hứng thú.

Điều duy nhất anh ta muốn nghiên cứu đó chính là khoa học.

Sinh học, y học, nghiên cứu cơ khí và vi điện tử, anh ta đều là chuyên gia.

Trước khi tập võ, hình như anh ta đã từng là tiến sĩ của viện Hàn lâm Khoa học.

Chỉ xét riêng về trình độ học vấn, anh chàng này quả thực đã đè bẹp Trần Thái Nhật.

Vì vậy, mỗi lần Trần Thái Nhật thấy cáu bẩn, đều sẽ dùng vũ lực để đánh lại anh ta.

Bắc Minh chỉ đành nhịn, vì anh ta đánh không lại.

Đã học đến tận đấy rồi, anh chàng này không biết đầu óc bị gì, đột nhiên chuyển hướng sang luyện võ, dựa vào tài năng mảng sinh vật học của mình, chế tạo ra nhiều viên thuốc quái đản.

Dựa vào sự hỗ trợ của thuốc, anh chàng này thật sự có thể phá vỡ từng nút thắt cổ chai, và cuối cùng sức mạnh của anh ta đã đạt tới cấp độ thần.

.

ngôn tình hay
Chỉ có thể nói, đó là do ông trời an bài.

Trần Thái Nhật không làm gián đoạn sự quan sát của anh ta, bản thân anh cũng rất muốn tìm ra nguồn gốc của quả cầu dung nham.

Đột nhiên, biểu cảm của Bắc Minh thay đổi.

“Đưa cái kim màu trắng bên cạnh cho tôi”.

Trần Thái Nhật liếc mắt nhìn, phát hiện trên bàn có một cây kim màu trắng trông rất bình thường, kích thước bằng một chiếc kim áo len.

Giao nó cho Bắc Minh Phùng Mặc Hiên.

Tay anh ta vuốt nhẹ chiếc kim màu trắng.

Cạch cạch.


Tiếng âm thanh của cơ quan vang lên.

Chiếc kim màu trắng này không ngờ lại bắt đầu biến dạng.

Dần dần, một chiếc máy khoan thu nhỏ hiện ra trước mắt.

Phùng Mặc Hiên ấn cây kim màu trắng, dùng lực tác động lực lên quả cầu dung nham, đồng thời đo độ chính xác qua kính hiển vi.

Trần Thái Nhật chăm chú quan sát, trong lòng cũng rất tò mò.

Trần Thái Nhật đoán rằng, độ cứng của quả cầu dung nham cũng không kém siêu hợp kim địa tâm.

Nhưng cây kim của Bắc Minh thực sự có thể từ từ đi vào, nhất định là sử dụng công nghệ cao hơn.

Khoảnh khắc mũi khoan xuyên qua quả cầu dung nham.

Đột nhiên, nhiệt độ trong nhà đột nhiên tăng lên hơn mười độ.

Dường như có một loại sức nóng hùng vĩ và khổng lồ nào đó sắp sửa nổ ra.

Có thể so sánh với chất nổ cường độ cao.

Ánh mắt Trần Thái Nhật và Bắc Minh đồng thời ngưng tụ, bọn họ ra nhanh chóng ra tay.

Lòng bàn tay của Trần Thái Nhật đặt lên mặt quả cầu dung nham, luồng gió thổi từ lòng bàn tay vào trong giống như một cái lỗ không đáy, và nhiệt lượng tỏa ra từ quả cầu dung nham đột ngột đi vào trong cơ thể.

Một tia năng lượng màu đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường luồn lách vào trong lòng bàn tay anh.

Cơ thịt trên mu bàn tay Trần Thái Nhật không ngừng nhấp nháy.

Bắc Minh cũng đang thực hiện động tác tương tự.

Hai người luyện công một lúc mới áp chế được nguồn năng lượng này.

Sắc mặt Trần Thái Nhật trở nên nghiêm túc.

“Tôi đã hít phải khoảng mười nghìn tấn thuốc nổ cao TNT, còn anh thì sao?”  
Phùng Mặc Hiên cũng trở nên nghiêm túc.

“Khoảng năm nghìn tấn, thứ này gần như có thể so sánh với một quả bom hạt nhân nhỏ.

“Liệu có phải một cái bẫy không?”  
Phùng Mặc Hiên quay đầu lại nhìn quả cầu nham thạch trên bàn.

Lúc này, nó đã mất đi màu đỏ rực rỡ, trông giống như một viên đá vô hồn.

Chiếc kim màu trắng lửng lơ, chậm rãi trôi từ trong quả cầu dung nham ra, trên đầu mũi khoan có một mảnh nhỏ màu bạc mà mắt thường không thể thấy được.

Phùng Mặc Hiện dùng tay lấy mảnh nhỏ này ra, sau đó đặt trước mặt Trần Thái Nhật.

“Có phải cái bẫy hay không thì phải hỏi nó rồi”.

.


Bình Luận (0)
Comment