Chiến Thần Tu La

Chương 1969.2 - Chương 1969.197

Chương 1969

Giang Nghĩa cũng là cháu trai ruột của ông đấy, cháu thật không giả tí nào!”

ẦmII!

Giờ phút này, trong đầu Đàm Vĩnh Thắng như có hàng chục tiếng sấm nổ.

Đầu đau muốn nứt ra.

Khôn ba năm dại một giờ, ông ta vẫn luôn coi Giang Nghĩa là kẻ thù, ông ta đã quên mất thật ra Giang Nghĩa cũng là cháu trai mình.

Cũng có nghĩa là Tỉnh Nguyệt các được thành lập băng danh nghĩa của Giang Nghĩa?

Ông chủ hiện tại của Tinh Nguyệt các là Giang Nghĩa?!

Đàm Vĩnh Thăng lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, chuyện này là không thể, tao không tin chuyện này.”

Đàm Thành Nghĩa nhún vai: “Ông có tin hay không cũng có sao đâu? Dù sao thì Giang Nghĩa cũng là ông chủ của Tinh Nguyệt các, điều này được pháp luật công nhận, à đúng rồi, cũng được Đàm Vĩnh Thăng ông công nhận.”

Đàm Vĩnh Thắng đơ toàn tập.

Ông ta công nhận để cháu trai của mình trở thành chủ nhân của Tỉnh Nguyệt các, nhưng điều khi ấy ông ta nghĩ đó là Đàm Quốc Đống đã chết, có tiếng không có miếng thôi.

Sao ông ta ngờ được rằng Đàm Thành Nghĩa lại vàng thau lẫn lộn, để Giang Nghĩa làm chủ chứ?

Hết rồi, hết thật rồi!

Ngay vừa rồi, Đàm Vĩnh Thắng còn cười nhạo Giang Nghĩa kém cỏi, không bao giờ đấu lại mình, bây giờ bị vả mặt quá nhanh.

Giang Nghĩa mỉm cười, nói: “Gia chủ Đàm, tôi đã nói rồi, đừng cười quá sớm, sẽ có lúc ông phải khóc đấy.”

Vâng, bây giờ Đàm Vĩnh Thắng thực sự muốn khóc!

Cùng lúc đó, Triệu Hải Nhân và Khương Lị vốn đã ‘phản bội” Giang Nghĩa, cũng nở nụ cười, chế nhạo Đàm Vĩnh Thắng không nể nang qì.

Hóa ra những gì họ đã nói khi trước đều là giả, tất cả đều chỉ là diễn thôi.

Không chỉ vừa rồi, thực ra, kể từ khi Đàm Thành Nghĩa được trả tự do, ông ta đã đóng kịch, mọi người đều giả vờ lo lắng, suy sụp và mâu thuấn cực độ, tất cả đều vì đóng kịch cho Đàm Vĩnh Thắng xem.

Mà trong lòng họ vấn luôn rất vui vẻ!

Đàm Vĩnh Thắng lùi lại mấy bước, nhìn những người này hợp sức lừa mình, ông ta tức giận phun ra một ngụm máu.

Giận quá hại tâm.

Đàm Vĩnh Thắng thông minh cả đời, tính tới tính lui, tính kiểu gì cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị đám con cháu này tính kế.

“Chúng mày, lũ khốn nạn!”

Đàm Thành Nghĩa vui vẻ nói: “Tôi là con trai ông, nếu tôi là thắng khốn, vậy không phải ông cũng là một thằng khốn à?”

Đàm Vĩnh Thăng lại phun ra một ngụm máu.

Tức giận.

Giận tím mặt!


Chương 1970


Nguồn lỗi chương.

Bình Luận (0)
Comment