Chương 2041
Thần kỳ chính là, ba ngày này cũng là ba ngày yên tĩnh nhất ở quận Giang Nam.
Không có gì nghiêm trọng xảy ra, không phát sinh bất kỳ hoạt động phạm pháp nào, giống như thiên đường chốn nhân gian vậy.
Nhưng loại yên tĩnh này lại khiến cho người †a cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì quận Giang Nam không phải thiên đường, nó có tội ác của nó nhưng lại không thể nhìn thấy, cũng không có nglĩa là nó đã biến mất, mà là bọn nó đang ẩn nấp, chờ đợi thời cơ bùng phát.
Tội ác tày trời, sắp đến rồi.
Ba ngày sau.
Mười giờ đêm.
Giang Nghĩa mặc một thân đồ đen, kẹp khẩu súng lục bên hông, anh bước ra khỏi nhà, xuyên qua màn mưa tí tách rồi ngồi lên xe.
Anh hít một hơi thật sâu, châm lửa rời đi.
Trong phòng.
Đinh Thu Huyền ngồi trên ghế sô pha, mặc dù mắt đang nhìn chằm chằm TV nhưng suy nghĩ đã sớm đi theo Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa nói với cô là anh muốn ra ngoài gặp một người bạn cũ nhưng cũng không nói người bạn cũ ấy là ai.
Rốt cuộc anh muốn gặp ai?
Hay anh muốn đi làm chuyện gì nguy hiểm?
Trong lòng Đinh Thu Huyền lo sợ bất an, sợ Giang Nghĩa gặp nguy hiểm ở bên ngoài.
Cô thở dài, cố gắng không lo nghĩ lung tung, muốn khiến mình đắm chìm trong phim truyền hình, nhưng làm kiểu gì cũng không thể thoát khỏi nỗi lo lắng về Giang Nghĩa.
Cô thật sự rất hoảng.
Trên đường.
Một mình Giang Nghĩa lái xe trên con đường nhựa tối om, nước mưa không ngừng rơi xuống, đập vào cửa sổ xe.
Anh bật cần gạt nước, lắc qua lắc lại rất đều đặn.
Bến tàu Hắc Thủy cách đó không xa.
Lái xe hơn hai mươi phút, Giang Nghĩa mới đến bến tàu này.
Đây là bến tàu chuyên dùng để bốc dỡ hàng hóa, trung tâm trung chuyển hàng hóa giữa các thành phố lớn trong cả nước, nhìn qua không có gì lạ, cũng chẳng có chỗ nào chỗ đặc biệt.
Nhưng khiến Nguyễn Bình Phàm phải phái Giang Nghĩa tới đây thì nhất định có vấn đề.
Anh dừng hẳn xe, lặng lẽ đi xuống, cầm một chiếc ô màu đen, đi dưới màn đêm đen kịt. Người bình thường nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra sự tồn †ại của anh.
Anh cũng không biết mình muốn nhìn cái gì, thế là tùy ý đi dọc theo bến tàu, nhìn mấy người khuân vác đáng thương đang khổ cực dỡ hàng giữa nửa đêm mưa gió.
Ai cũng mệt lử nhưng vì kiếm tiền không thể không làm.
Những người này rất đáng thương.
Thời gian châm chậm trôi qua, cuối cùng cũng đến mười một giờ, cũng chính là lúc Nguyên Bình Phàm bảo Giang Nghĩa đến.