Chương 2042
Chuyện gì sẽ xảy ra vào khoảng thời gian này?
Lúc này, anh nghe thấy một tiếng huýt dài, Giang Nghĩa nhìn về hướng phát ra tiếng còi, phát hiện có một con tàu kín đáo đang đậu ở bến tàu.
Cầu tàu được hạ xuống, không ngừng có người khuân vác đi lên tàu dỡ hàng.
Con tàu này cập bến lúc mười một giờ.
Nhìn qua không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng Giang Nghĩa nhạy cảm phát hiện ra một điều, đó là trên mũi con tàu này có một biểu tượng không dễ thấy, mà biểu tượng đó chính là logo của tập đoàn Hoa Thượng.
Con tàu này là của tập đoàn Hoa Thượng!
Phải biết rằng, công ty của tập đoàn Hoa Thượng đứng đầu quận Giang Nam, thậm chí có thể nói là công ty lớn mạnh nhất, nhưng bây giờ hàng hóa của bọn họ lại phải dùng một con tàu kín đáo đưa tới.
Không phải khiêm tốn quá rồi sao?
Trong ấn tượng của Giang Nghĩa, tập đoàn Hoa Thượng không phải là một công ty tâm thường như vậy.
Thế là anh đi tới, đứng trên bến tàu quan sát.
Một chuyện kỳ lạ hơn lại xuất hiện, Giang Nghĩa nhìn chưa tới ba phút đồng hồ thì bỗng có một người đàn ông lực lưỡng c ởi trần đi tới, dùng tay võ vào bả vai anh, lớn tiếng nói: “Anh bạn, nhìn cái gì đấy?”
Tay người đàn ông kia dùng lực rất mạnh, lúc võ mấy phát vào vai Giang Nghĩa cũng dùng sức không hề nhỏ.
Nếu là người bình thường, khi chịu đựng mấy cái võ này có lẽ đã nằm rạp trên mặt đất.
Nhưng Giang Nghĩa không phải người bình thường.
Mấy cái võ của tên đàn ông vạm vỡ kia rơi lên người anh chẳng khác nào gãi ngứa, hoàn toàn chẳng có chút cảm giác nào.
Khoảnh khắc này khiến gã đàn ông hơi chấn động.
Giang Nghĩa cũng không nhìn gã, chỉ nhìn con tàu nhỏ kia, thản nhiên nói: “Tôi đang xem tập đoàn Hoa Thượng dỡ hàng như thế nào.”
Tên đàn ông thoáng sửng sốt.
“Dỡ hàng thì có gì đáng xem?”
“Đương nhiên là đáng xem chứ.” Giang Nghĩa nói: ‘Công ty của tập đoàn Hoa Thượng lớn như vậy, thế mà phải dùng con tàu nhỏ như kia vận chuyển hàng hóa, bọn họ biết khiêm tốn từ khi nào thế?”
Đột nhiên, Giang Nghĩa lại hỏi: “Anh có biết rốt cuộc lô hàng này của tập đoàn Hoa Thượng là thứ gì không?”
Người đàn ông lực lưỡng nhíu mày, không nói chuyện.
Giang Nghĩa tiếp tục quan sát.
Toàn bộ lô hàng kia được đựng trong những cái thùng hình lập phương dài khoảng một mét, hai người khuân vác khiêng một thùng xuống dỡ hàng, nhìn qua có vẻ rất nặng, cũng không biết bên trong rốt cuộc chứa cái gì.
Sắc mặt tên đàn ông to lớn trở nên âm u, gã mở miệng nói: “Nhìn đủ rồi chứ? Có thể đi được chưa?”
Giang Nghĩa trả lời: “Tôi rất muốn biết trong cái thùng kia rốt cuộc chứa những thứ gì.”
“Là cái gì cũng không liên quan đến mày!