Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1100

Chương 1100: Bảo vật khi trời đất còn sơ khai.

“Thiên bài dùng vô tận?”

Giang Cung Tuấn có chút hứng thú.

Thông tin về thời đại này được ghi lại trên thiên bài vô tận, cho thấy sau khi đến thành phố vô tận, anh không còn ở thời đại mà anh đã xuyên không, trở về quá khứ.

Anh nhìn khắp bốn phía, trong thành có rất nhiều tu sĩ. Những thứ này đều phải hoàn thành thách thức, tiến vào thành phố vô tận. Nhưng thành phố vô tận cũng chỉ là điểm bắt đầu. Anh bước vào, đi lại trong thành, không đi được bao lâu, nhìn thấy một tấm bia thần kỳ, tấm văn tự màu đen, cao trăm mét, rộng ba mươi mét, trên tấm bia khắc rất nhiều ký tự lạ.

Tấm bia hạ xuống, rất nhiều người đến vây quanh. Nhìn quanh đâu đâu cũng chỉ toàn thấy người, có khoảng tầm hơn mười vạn người.

“Văn tự trên đó có ý nghĩa gì vậy?”

“Thành phố vô tận, rất thần kỳ.”

Rất nhiều tu sĩ không hiểu chuyện gì xảy ra đang bàn tán.

Rất nhanh sau đó, Giang Cung Tuấn đến bên tấm bia, nhìn mặt trước của tấm bia. Cả hai mặt của tấm bia đều có những văn tự lạ kỳ. Ở giữa có rất nhiều cái tên.

Những cái tên này đều là tên cổ nhưng cũng không biết là văn tự từ thời đại nào, một chữ Giang Cung Tuấn cũng không biết.

“Chị Tổ Quỳnh, chỉ có ở đó không?” Giang Cung Tuẩn kết nối với Tiên phủ, hỏi Tổ Quỳnh.

Rất nhanh sau đó Tố Quỳnh trả lời: “Tôi đây.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Thành phố vô tận là cái gì, những văn tự này có ý nghĩa gì?”

Trong Tiên phủ, truyền tới âm thanh của Tổ Quỳnh: “Tôi cũng không biết rõ, nhưng tôi đã từng nghe Kinh Hồng đại để nói, thiên bài vô tận chính là thời đại của thành phố vô tận, mà thành phố vô tận có tổng cộng một trăm linh tâm tẩm”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững người, nói: “Nói như vậy, chỉ cần xuyên quan một trăm linh tám bức thành là có thể quay về thời gian bắt đầu, trở về thời gian trời đất được sinh ra?”

“Ha ha, cậu nghĩ đơn giản quá rồi.”

Tổ Quỳnh cười: “Thành phố vô tận chỉ là một điểm mà thôi, nói như vậy cho cậu dễ hiểu, sau khi xuyên qua một trăm linh tám thành mới đến hồi ức, muốn trở về thời gian bắt đầu không dễ dàng như vậy. Từ cổ chí kim có không ít cao thủ đến vùng đất hồi ức, nhưng không thể đến được nơi bắt đầu”

“Vậy chị xem xem, văn tự trên đó có ý nghĩa gì?”

Giang Cung Tuấn cũng không biết văn tự trên tấm bia, chỉ biết hỏi Tổ Quỳnh. Tổ Quỳnh nói: “Trên đây chữ khắc về đạo, không biết diễn đạt thế nào, chỉ khi đạt đến một cảnh giới nào đó mới có thể lĩnh hội.”

Giang Cung Tuấn hiểu mà như không hiểu.

“Đúng rồi.”

Tổ Quỳnh đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: ” Giang Cung Tuấn, tôi từng nghe Hồng Thủy đại đế nói, tấm bia vô tận xuất hiện khi trời đất mới sinh ra, đây là bảo vật tối cao, cũng có một vị đại để đi truy tìm về để lấy đi tấm bia vô tận, nhưng có phản ứng chống lại ác liệt”

“Năm đó, ngay cả Hồng Thủy đại để cũng đã tới đây, cố gắng lấy đi tấm bia vô tận, nhưng không thành, Hồng Thủy đại để nói trừ khi có người tu luyện rất yếu đến đây, mới có thể lấy đi tấm bia vô tận.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững sờ.

“Tại sao, sao cao thủ cấp bậc cao lại không lấy đi được, sao lại là người tu luyện kém mới mang đi được.”

Tổ Quỳnh giải thích: “Hồng Thủy đại để nói rằng trên tấm bia có những chữ khắc của Đạo giáo.

Những chữ khắc này rất mạnh mẽ, có thể chống lại siêu cao thủ, nhưng chúng không chống lại được những tu sĩ bình thường”

“Hồng Thủy đại để cho rằng, chỉ có siêu cao thủ mới có thể vào nơi này, nhưng cái giá phải đánh đổi quá đắt, tu sĩ bình thường lại không thể tới đây nhưng bây giờ cánh cổng thời gian và không gian được kết nối với nơi này. Cánh cổng thời gian và không gian này vẫn có giới hạn, nếu vòng đời hơn một trăm năm thì sẽ không vào được.”

Tổ Quỳnh vừa nói vừa suy nghĩ.

Được một lúc, cô nói tiếp: “Kết hợp với một số suy luận của Hồng Thủy đại đế, tôi nghĩ rằng may mắn của nơi này không chỉ là quay ngược thời gian mà còn để hiểu được bí mật về nguồn gốc của trời và đất, kể cả tấm thiện bài vô tận này cũng là một Tạo hóa”

Nghe vậy, Giang Cung Tuần hoàn toàn sửng sốt, hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, ý của chị là thiên bài vô tận này cũng là Tạo hóa tôi có thể mang đi được?”

“Tôi không biết nhưng mà cứ thử xem sao, dù sao cao thủ mang cấp bậc đế vương lĩnh hội được đạo trời có thể hiểu được một số bí mật của thiên hạ, suy đoán của đại đế về cơ bản luôn chính xác.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy làm thế nào để mang đi được.”

Tổ Quỳnh đáp: “Làm sao tôi biết được, tôi chưa từng đi qua thành vô tận của vùng đất hồi ức.”

“Được rồi” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu.

Sau một hồi trao đổi với Tổ Quỳnh, anh biết được tấm bia khổng lồ trước mặt chính là bảo vật tối cao, nó xuất hiện khi trời đất còn sơ khai. Nếu có thể lấy đi, nếu có thể điều khiển được thì đây là hoàn toàn là một may mắn lớn.

Tạo hóa này không kém gì quay lại thời sơ khai của trời đất, tìm hiểu bí mật của đất trời.

Nhưng làm thế nào để có thể lấy nó đi?

Giang Cung Tuấn chìm trong suy nghĩ. Sau đó, anh đi về phía tấm bia vô tận, muốn lay chuyển nó. Tuy nhiên không thể lay chuyển được tấm bia vô tận.

Tấm bia vô tận quá nặng, dường như nó có mối liên hệ với trời đất, không cách nào làm rung chuyển được.

“Phải làm sao mới được đây?”Giang Cung Tuấn nhìn tấm bia, chìm vào suy nghĩ.

Ngày càng có nhiều tu sĩ đến thành phố vô tận, sau khi những tu sĩ này xuất hiện, tất cả họ nhanh chóng rời khỏi thành phố cố gắng kích hoạt thử thách và tiến đến thành phố vô tận tiếp theo.

Khó khăn của thử thách là phải có cả mạnh lẫn yểu.

Thử thách khó hơn một chút, sau khi hoàn thành, có thể trực tiếp xuyên qua một trăm linh tám thành. Sau khi vượt qua nó không phải là kết thúc mà là bắt đầu.

Ngày càng có nhiều người rời khỏi thành phố. Cũng có rất nhiều người tụ tập tại tấm bia vô tận.

Tuy nhiên những người này không hiểu tấm bia vô tận là gì, nguồn gốc của nó là gì và những dòng chữ trên có ý nghĩa gì, sau khi xem một hồi, họ cũng lựa chọn rời đi.

Chỉ có một người vẫn ở lại đây, đó chính là Giang Cung Tuấn. Ở đây, anh dường như không thể cảm nhận được thời gian trôi qua. Giang Cung Tuấn ở dưới tấm bia vô tận, như đã qua một thời gian, giống như đã ngàn năm trôi qua.

Về khái niệm thời gian, anh có chút hoảng hốt. Cho đến khi toàn bộ thành phố vô tận không có một ai, chỉ có anh.

“Giang Cung Tuấn.”

Trong Tiên phủ truyền đến tiếng của Tổ Quỳnh Giang Cung Tuấn đáp lại: “Sao vậy?”

Tổ Quỳnh nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đang nghiên cứu những dòng chữ khắc trên đại lộ trên đài kỷ niệm. Mặc dù không nghiên cứu ra được nguồn gốc từ đầu, nhưng sức lực của tôi chắc có thể chấn động đến tấm bia mộ vô tận.”

Theo âm thanh của Tổ Quỳnh truyền đến, trước mặt Giang Cung Tuấn, lóe lên một chùm ánh sáng. Ánh sáng trắng rơi trên mặt đất, biến thành một mỹ nữ mặc váy trắng. Cô ấy là Tổ Quỳnh.

Tổ Quỳnh nói: “Giang CUng Tuấn, cậu lùi lại phía sau đi.”

“Được.” Giang Cung Tuấn nhanh chóng lùi lại.

Cơ thể Tổ Quỳnh lơ lửng trên không, trên tay cô xuất hiện một dấu ấn bí ẩn, trong lòng bàn tay xuất hiện một số biểu tượng bí ẩn, sau đó một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện.

Lực lượng này lôi kéo tấm bia vô tận, rút tấm bia lên, lúc này một số ký hiệu bí ẩn trên tấm bia vô tận dường như trở nên sống động, một số chữ trên đó cũng phát ra sức mạnh khủng khiếp.

Cả người Tổ Quỳnh từ trên cao rơi xuống, ngã xuống đất nôn ra máu.

Bình Luận (0)
Comment