Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1101

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1101:

Chủ nhân của tuyển Bá Rốt cuộc Giang Cung Tuấn cũng không biết Tổ Quỳnh mạnh đến mức nào.

Thế nhưng bây giờ Tổ Quỳnh đã làm rung chuyển Luyến Bá vô tận. Mặc dù cô ta bị thương bởi Luyến Bá vô tận, nhưng Luyến Bá vô tận đã dịch chuyển được một ít.

Giang Cung Tuấn lao phía Tổ Quỳnh kịp lúc, đỡ Tổ Quỳnh đang ngã trên mặt đất, không nhịn được mà hỏi: “Chị Tổ Quỳnh, chị không sao chứ?”

Tổ Quỳnh hơi ngừng tay, lau vết máu trào ra nơi khóe miệng, nói: “Không sao, chẳng qua là bị sức mạnh của Luyển Bả vô tận phản kích mà thôi, thực sự rất mạnh, không hổ là bảo vật tối cao ngay cả cao thủ cấp đại đế cũng không cách nào mang đi được.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”

Tổ Quỳnh rơi vào trầm tư, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không thể lay chuyển được, bởi vì trên văn bia có chữ khắc Đạo, còn có một số cái tên do đại để để lại. Tuy rằng chỉ là một vài cái tên, nhưng là đây đều là do đại đế nêu ra, cũng ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, cao thủ siêu cấp không chỉ chống lại sức mạnh của Luyến Bá, mà còn chống lại sức mạnh của tên đại để lưu danh, Giang Cung Tuấn, cậu thử mà xem”

“Tôi?”

Khuôn mặt Giang Cung Tuần lộ ra vẻ bất lực, nói: “Tôi làm sao có thể.”

“Cố gắng sẽ được”

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Sau đó, bật mình một cái rồi xuất hiện giữa không trung. Nhìn Luyến Bá vô tận màu đen kịt trước mặt, anh huy động toàn bộ sức mạnh.

Sức mạnh cơ bắp cộng với chân khí trong cơ thể.

“Lên.”

Giang Cung Tuấn hét lên, một cỗ chân khí cuồng bạo quét qua ôm Luyến Bả vô tận màu đen.

Tuy nhiên, bất luận là cố dùng sức đến đâu, anh cũng không thể nâng Luyến Bá vô tận lên.

Anh tiếp tục thử lại.

Nhưng bất luận là thế nào cũng đều không được. Cuối cùng, anh đành bỏ cuộc.

Thân thể từ trên trời đáp xuống, ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa vào Luyến Bá vô tận nhìn Tổ Quỳnh, nói: “Chị Tổ Quỳnh, cái này không được rồi?”.

Tố Quỳnh đứng trước Luyến Bá vô tận, khuôn mặt mang theo dòng suy nghĩ miên man.

Mặc dù đã đạt tới trình độ này, cô ta đã từng tiếp xúc với các chữ khắc của Đạo, nhưng những chữ khắc trên Luyến Bá Tốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, ngay cả cô ta cũng không thể hiểu được.

“Đừng vội, tội nghiên cứu nó một chút”

Tổ Quỳnh hơi chùn tay.

Giang Cung Tuấn cũng không vội vàng gì.

Ngồi trên mặt đất, kiên nhẫn chờ đợi.

Tổ Quỳnh nhìn chằm chằm vào Luyến Bá không dứt.

Vào thời khắc này thời gian như bị đóng băng, tựa hồ một cái chớp mắt trôi qua cũng giống như ngàn năm đã trôi qua vậy.

Tổ Quỳnh đột nhiên vươn tay chỉ vào một điểm trên tuyến Bá vô tận màu đen.

Trong các đầu ngón tay hóa thành một sức mạnh mạnh mẽ kỳ diệu.

Luồng sức mạnh này va chạm với Luyến Bá vô tận khiến Luyển Bá vô tận run lên.

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cường đại thoát ra từ Luyến Bá vô tận, nó trực tiếp kéo lấy Giang Cung Tuấn và Tổ Quỳnh, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Một khắc sau, cả hai người cùng xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Thế giới này, không có bóng tối, chỉ có ánh sáng ban ngày.

Có rất nhiều đốm sáng trắng lơ lửng trên bầu trời, trông rất lộng lẫy tươi đẹp. “Chị Tố Quỳnh, có chuyện gì vậy?” Giang Cung Tuấn ngơ ngác nhìn Tổ Quỳnh trước mặt mình.

Trên mặt Tổ Quỳnh cũng có chút nghi hoặc, khẽ lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi tôi chỉ thử một chút, tôi đã đoán đúng, Luyến Bá vô tận này đã từng có chủ nhân. Nơi mà chúng ta xuất hiện bây giờ chính là bên trong của tuyến Bá vô tận, có lẽ đây là nơi được chủ nhân của tuyến Bá vô tận để lại.”

“Aaa..”

Chính vào lúc này, một vài đốm sáng trắng trôi về phía Tổ Quỳnh.

Gương mặt Tổ Quỳnh đột nhiên mang vẻ đau khổ.

Ngay sau đó, cơ thể của cô ta lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ.

Một khắc sau, trong Tiên phủ.

Tố Quỳnh xuất hiện trong Tiên phủ, lúc này sắc mặt đã tái nhợt đi, giống như bị thương nặng, cô ta lên tiếng nói: “Giang Cung Tuấn, ngoại giới đối nghịch với tôi, Những chữ khắc quy tắc đó có thể làm tôi bị thương, tôi không thể ở lại lâu hơn nữa”

Trong Tiên phủ truyền đến giọng nói của Tố Quỳnh. Giang Cung Tuấn sau khi nghe xong, vẻ mặt bồn chồn, nói: “Tại sao tôi lại không hề hấn gì?”

“Bởi vì tu vị của cậu rất yếu, còn lâu mới lĩnh hội được Đạo, cho nên những khắc pháp này không thể làm tổn thương đến cậu.”

Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”

Tổ Quỳnh nói: “Đừng lo lắng, nơi này hắn là do cao thủ siêu cấp đó lưu lại, tại đây có lẽ sẽ có một phần linh hồn tàn dư của hằn”

Chính vào lúc Tổ Quỳnh vừa nói xong, những đốm sáng trắng trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn từ từ tụ lại với nhau, những đốm sáng này tạo thành một cái bóng.

Đây là bóng người.

Giang Cung Tuấn đại khái có thể nhìn ra, người này mặc áo choàng trắng, có mái tóc dài màu đen, đường nét khuôn mặt cũng “Cuối cùng cũng có người đến rồi sao?”

Chiếc bóng nhìn Giang Cung Tuấn, dường như đang cùng nói chuyện Giang Cung Tuấn, cũng có vẻ đang trò chuyện với chính mình.

Lúc này Tổ Quỳnh muốn nói chuyện với Giang Cung Tuấn.

Tuy nhiên, cô ta phát hiện rằng một luồng sức mạnh cường đại đã ép buộc cắt đứt liên kết giữa Giang Cung Tuấn và Tiên phủ, bây giờ cho dù cô ta có nói gì, Giang Cung Tuấn cũng không thể nghe thấy được nữa.

Mà Giang Cung Tuấn cũng không để tâm đến Tố Quỳnh.

Anh nhìn bóng đen lơ lửng trước mặt mình, hai tay chắp sau lưng, tỏ vẻ cung kính, nói: “Vãn bối Giang Cung Tuấn, ra mắt tiền bối”.

“Ừm!”.

Bóng đen khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại Giang Cung Tuấn.

“Thiên địa tự mình phong ấn, vùng đất ngược dòng thời gian lại mở ra. Xem ra, ngày này rốt cục đã đến.”

Bóng đen nói nhỏ. “Tiền bối, người là?”

Nghe vậy, Giang Cung Tuần vui mừng khôn xiết, hỏi: “Bất Thiên tiền bối, làm sao mới có thể dời đệ nhất Luyển Bá vô tận này đi.”

Bất Thiên nói: “Có thể đến đây đã chứng minh cậu là người hữu duyên, nhưng Luyến Bá vô tận không phải là thứ đồ bình thường, một khi đã chấp nhận thì phải chịu đựng nhân quả tối cao.

Sau khi trở thành chủ nhân của tuyến Bá vô tận, phải chịu rất nhiều thứ, vì vậy nếu cậu muốn trở thành chủ nhân của tuyến Bá vô tận, cậu phải tổng hợp tất cả các phương diện. Không phải cứ đến đây liền có thể trở thành chủ nhân của Luyển Bá vô tận.”

Giang Cung Tuấn có chút sững sờ, không biết rốt cuộc lời này là có ý gì?

Anh hỏi thẳng: “Tiền bối, ông nói xem, làm sao mới có thể lấy được Luyến Bá vô tận?”

“Rát đơn giản, phụ thuộc vào việc cậu có năng lựcchịu nhân quả hay không. Tôi không thể nhìn thấy cậu, tương lai của cậu đầy ẩn số biến số”.

Bất Thiên khẻ lên tiếng, lập tức biết mất khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.

Vào thời điểm ông ta biến mất, vô số chấm trắng trong khu vực này nhanh chóng tụ lại với nhau, tạo thành mấy chữ thần bí, những chữ này bao trùm lấy Giang Cung Tuấn.

Lúc này, Giang Cung Tuấn cảm thấy vô cùng hoang mang và lo sợ.

Trạng thái này chỉ kéo dài vài giây.

Vài giây sau, anh biến mất trong thế giới đầy những đốm sáng này, rồi một lần nữa xuất hiện dưới Luyển Bá vô tận ở trung tâm của thành phố vô tận.

Bình Luận (0)
Comment