Chiếu Điện Hồng

Chương 6

46.

Trong cung, rất nhanh truyền ra tin tức Hoàng Đế bệnh nặng. Đoạn Trường Phong nhận được ám hiệu, đúng hẹn mở cửa thành, để người tiến vào. Tiêu Triết mang theo binh mã, thuận lợi đột nhập vào cung thành. Hết thảy đều diễn ra vô cùng suôn sẻ. Thẳng cho đến khi cửa cung đóng lại.

Tiêu Triết nghe thấy động tĩnh, nhận ra có điểm không đúng, nhưng đã quá muộn.

Đại quân bạt ngàn vây giữ xung quanh bọn hắn. Đoạn Trường Phong nhìn về phía Điện hạ lãnh binh tới, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía ta, bỗng nhiên cười.

“Ngươi truyền tin tức cho hắn?”

Ta lắc đầu.

“Không phải ta.”

“Động tĩnh lớn như vậy, há có thể qua mắt Điện hạ.”

Đoạn Trường Phong “À” một tiếng.

“Nếu để cho ta phát hiện ngươi ăn cây táo rào cây sung ……”

“Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”

Đôi mắt của Điện hạ nhàn nhạt quét tới.

“Đoạn Tiểu Hầu gia, hiện tại cũng không phải thời điểm tranh đoạt công lao.”

Hắn lạnh lùng nói: “Trước mắt, bình định mới là chính sự.”

Ngón tay cuộn lại, né tránh ánh mắt. Quân phản loạn này còn chưa kịp động thủ thì tất cả đã bị tr.eo cổ cả rồi. Ta bắt được Tiêu Triết tháo chạy đến lãnh cung. Tòa nhà bỏ hoang này cơ hồ đã vây khốn toàn bộ tuổi thơ của hắn. Khi hắn cùng đường bí lối, lại vẫn chọn trở lại nơi đây.

“Ngươi cho rằng ta không tìm được ngươi ư?”

Ta xách theo trường kiếm, đánh giá Tiêu Triết mặt xám mày tro. Hắn che lại vết thương ngay bụng.

“Ngươi cứ hận ta như vậy sao?”

Ta dùng mũi kiếm nâng cằm hắn lên.

“Ngươi có còn nhớ, bảy năm trước ta từng nói điều gì với ngươi hay không?”

“...... Nếu ngươi không muốn sống tạm bợ, ta cũng có thể gi.ết ngươi.”

“Con người của ta, từ trước đến nay đều tuân thủ quy ước.”

M.áu trên người Tiêu Triết chảy đến muốn cạn kiệt. Ánh mắt hắn nổi lên điên cuồng.

“Ta chỉ là không cam lòng!”

“Văn thao võ lược, có điểm nào ta thua kém Tiêu Kỳ?”

“Nhưng Phụ hoàng sẽ không để nhi tử của một nữ nhân man tộc vào trong mắt!”

Nói đến kích động tại chỗ, hắn dựa vào cột trụ, không ngừng ho khan.

“Cho nên, ngay từ đầu ta đã không có tư cách tranh quyền đoạt vị.”

“Cho dù ta cố gắng cỡ nào, cho dù Thái phó khích lệ ta ra sao, Phụ hoàng đều không liếc nhìn ta dù chỉ một cái!”

“Những thứ ta khổ sở cầu mà không được, dựa vào cái gì mà Tiêu Kỳ sinh ra đã có?”

“Ngươi nói đi, ta không nên hận hắn sao?”

Ta nghiêng nghiêng đầu.

“Ngươi oán hận thì liên quan gì đến ta?”

Ai phụ ngươi, ngươi đều có thể gi.ết. Thế nhưng Điện hạ chưa bao giờ cô phụ ngươi dù chỉ là một chút. Ngươi ngàn vạn lần không nên giẫm đạp lên tấm chân tình của người khác.

Ta lạnh lùng nói: “Còn có, ngươi cũng đừng tự cho mình là thông minh như vậy chứ.”

“Nhìn lần mưu phản này xem, trình độ quá mức thấp kém, cũng đừng thắc mắc ngươi văn thao võ lược như thế lại thua kém Điện hạ ở điểm nào.”

“Ngươi dám nói, ta cũng xấu hổ mà nghe.”

“Ngươi quả thực là kiêu ngạo đến tận trời, lại quá mức vô dụng.”

Tiêu Triết tức giận đến nôn ra m.áu.

“Ngươi!?”

Ánh bạc sáng chói một đường ghim thẳng vào yết hầu của hắn.

Sớm nên kết thúc.

47.

Hoàng Đế bệnh không dậy nổi.

Trong cung muốn để pháp sư cầu phúc. Ra lệnh cho ta chọn ngày lành tháng tốt, lo liệu đại điển cầu phúc. Mấy ngày nay, nốt chu sa đã mờ đến mức không nhìn thấy được nữa. Tâm trạng ta luôn hoảng hốt, cảm giác ngay sau đó sẽ bị đưa trở về tương lại.

———— Không còn thời gian nữa rồi.

Có âm thanh từng đợt từng đợt gõ nhẹ vào trong lòng mà nhắc nhở.

Không còn thời gian.

Đêm này, ta đứng trên đài cao nhìn mây trôi. Nhìn đến sắc trời, bỗng nhiên trong đầu hình thành một kế hoạch.

Hôm sau, ta đến Hầu phủ.

Đoạn Trường Phong nghe được mục đích ghé thăm của ta thì có chút không thể tin.

“Ngươi nói là, vào ngày đại điển cầu phúc, muốn ta múa kiếm ở trên tế đài?”

Mặt ta không đổi sắc, gật đầu.

“Thứ nhất, Bệ hạ bệnh nặng là bởi vì tà khí xâm nhập cơ thể, Tiểu Hầu gia oai hùng nhất định có thể xua đuổi tà ám, bảo vệ long thể Bệ hạ.”

“Thứ hai, Tiểu Hầu gia có còn nhớ rõ lời nói lúc trước của ta hay không? Một khi ta và ngươi kết nghĩa phu thê, cộng hưởng trường sinh, trước tiên phải tế cáo thiên địa thần linh.”

Đoạn Trường Phong bị ta dỗ dành đến mức trong lòng nở rộ, đồng ý đề nghị trên.

Hắn sảng khoái đồng ý như vậy, tự nhiên ta cũng muốn báo đáp lại chút gì đó. Kiếm của hắn đã gãy lúc bình định, cho nên ta muốn chuẩn bị cho hắn một thanh kiếm tốt, để hắn có thể dùng trong lễ tế đàn.

Thời gian tổ chức đại điển lại chậm chạp không ấn định. Đại thái giám bên người Hoàng Đế đã tới thúc giục vài lần. Mỗi lần, ta đều lải nhải khuyên công công trở về. Chọn địa điểm ở núi Triều Ca ở vùng ngoại ô. Ta hằng đêm quan sát thiên tượng, chính là vì muốn chọn được ngày lành tháng tốt.

Cống phẩm, cát phục, tế đàn, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Mọi thứ sẵn sàng, chỉ còn chờ một ngày tốt từ miệng của ta. Cuối cùng, vào lúc chạng vạng tối, ta phái người truyền tin đến Dưỡng Tâm Điện.

———— Chính là ngày mai.

Ta xoa xoa đôi mắt sưng vù ê ẩm. Lúc đi xuống Trích Tinh Các lại gặp phải Điện hạ say khướt. Hắn nghe thấy động tĩnh, đầu liền nhào vào trong lòng ta.

“Không được đi!”

Xem ra đã ở nơi này ôm cây đợi thỏ từ lâu. Ta nghe lời dừng lại bước chân, lại nghe thấy hắn tủi thân nói:

“Hôm nay, là sinh nhật Cô.”

“Cô ở dưới lầu chờ ngươi đã lâu.”

“Ngươi không tới.”

Ta ngạc nhiên. Mấy ngày nay bận rộn quan sát thiên văn, thế mà quên bẵng ngày sinh nhật của hắn. Trước khi ta mở miệng, Điện hạ đã trầm mặc nói.

“Cô không muốn nghe lời xin lỗi.”

Hai bên đều trầm lặng. Đây là sinh nhật tuổi mười bảy của Điện hạ. Kiếp trước, một năm này hắn bị người đẩy xuống vực thẳm. Bị phản bội, bị phế truất, bị giẫm đạp. Nhưng hiện giờ sẽ không. Kiếp này sẽ không. Sau này cũng sẽ không.

Điện hạ ở trong lòng đã nhắm mắt, dường như say đến ngất đi rồi. Ta lặng lẽ cho gọi cung nữ tới, muốn họ đưa Điện hạ trở về, lại nghe thấy hắn thì thầm.

“A Linh.”

Hắn không ngủ.

Ta nhẹ nhàng nói: “Ta ở đây.”

“Đừng ở bên cạnh hắn, có được không?”

“Ngươi muốn cái gì, Cô đều có thể cho ngươi.”

“Đừng như vậy mà … bảo hổ lột da*”

Ta không nói gì. Sẽ nhanh thôi, Điện hạ.

Trong lòng ta thầm nhủ. Rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc.

(*) [与虎谋皮] (Bảo hổ lột da): Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

48.

Đại điển cầu phúc ngày hôm ấy, bầu trời một màu xanh ngắt. Ta đứng trên đài cao tại núi Triều Ca cầu khẩn. Đoạn Trường Phong toàn thân mặc áo giáp bạc, cầm thanh kiếm đen tuyền trong tay múa đến mạnh mẽ đầy uy lực. Ai nấy đều quỳ rạp trên nền đất. Chỉ có Điện hạ nhíu mày, nhìn đến sắc trời phía xa. Vào thời khắc phát sinh ấy, biến cố đã xảy ra. Từ chân trời phía xa xuất hiện đám mây đen dày đặc.

Ầm ầm……

Sấm sét rền vang bên tai.

Không gió mà mưa, ầm ầm trút xuống. Bỗng nhiên, trong đám đông dưới đài vang lên âm thanh hoảng sợ.

“Đoạn Tiểu Hầu gia đây là làm sao vậy?”

Đoạn Trường Phong vừa rồi còn múa kiếm đã ngã quỵ trên nền đất, toàn thân run rẩy. Trên người tỏa ra từng lớp khói đen. Thanh kiếm ta hao tâm tận lực tìm kiếm cũng đã bị gãy làm hai nửa. Ta giả bộ sợ hãi, “Tiểu Hầu gia, ngươi làm sao vậy?”

Tóc Đoạn Trường Phong dựng đứng. Hắn gắt gao trợn tròn mắt.

“Ngươi.… dám!”

Ta quay mặt lại, nhẹ nhàng nở nụ cười với hắn.

“Ta dám.”

Mối thù đẫm m.áu, chưa từng dám quên dù chỉ một ngày.

Ta quay người, hoảng sợ quỳ xuống.

“Sấm chớp giữa ban ngày, đây là Trời phạt.”

Ta sắp xếp một tốp người trong đám đông, thoáng chốc quỳ rạp trên mặt, sợ hãi dập đầu theo ta.

“Cầu thần linh bớt giận!”

“Cầu thần linh bớt giận!”

Trong nháy mắt đã kéo theo rất nhiều người. Cũng có người của Đoạn gia vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ chất vấn.

“Thần nữ, đây là ngày lành tháng tốt mà ngươi chọn đó sao?!”

Nhưng mà chút hoài nghi này đã nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những lời buộc tội. Mưa to như trút nước, dội vào người ta ướt đẫm. Tóc bết dính vào hai bên má, ta giương mắt nhìn trời, trời xanh không thấu. Trong giây lát thoáng qua, ta nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Điện hạ.

Hắn nói, ngươi điên rồi.

Ta sao lại không biết chứ.

Đoạn Trường Phong đã ch.ết trước mắt bao nhiêu người, ta không thể thoái thác tội lỗi của mình. Ta không còn nhiều thời gian. Vốn dĩ có rất nhiều cách, chầm chậm mưu tính, gi.ết người không ai hay biết, đều không cần mạo hiểm như lúc này. Nhưng ta không còn thời gian nữa.

Nghĩ lại một chút, quả nhiên sư phụ truyền dạy hết cho đệ tử sư phụ liền ch.ết đói. Ta từng dạy hắn nhìn mây đoán mưa. Cảnh tượng lần này, giữa đám đông cũng chỉ có mình hắn là phát hiện ra. Nhưng mà, những điều này đều không quan trọng.

Ta rũ mắt, nốt chu sa trên cổ tay đã biến mất không hề để lại dấu vết.

Lang sài hổ báo trên con đường phía trước của chàng, ta đều đã đuổi cùng gi.ết tận cả rồi.

Đời này kiếp này, chàng cũng không cần phải rơi lệ nữa đâu.

49.

Người Đoạn gia sẽ không để ta sống quá hôm nay. Không chờ được đến khi xuống núi đã đuổi cùng gi.ết tận. Cát phục phức tạp khó di chuyển, ta kéo tay áo, chật vật xách tà váy chạy trốn trong rừng. Bất tri bất giác đã bị bức ép đến vách đá. Ánh đao sáng loáng ngày càng tới gần. Ta chợt hoảng hốt, thả mình rơi xuống vách núi.

Sau lưng truyền đến âm thanh đau đến tê tâm liệt phế.

“Vân Linh!”

Mắt thấy ta ngã xuống vách núi, hắn lại một mực muốn nhảy xuống, bị thị vệ ba chân bốn cẳng đuổi theo túm trở về.

Thật xin lỗi, Điện hạ.

Đến cùng vẫn khiến chàng khổ sở đến mức này sao.

Thồ điểm rơi tự do, có chút ánh sáng đỏ rực lóe lên trước mắt ta. Là đoá Chiếu Điện Hồng ấy. Nó đi theo ta giữa không trung, cùng ta mặt đối mặt. m thanh sâu kín của vị tiểu tăng lại một lần nữa vang vọng bên tai.

“Đây là quý nhân trong cung mang đến, một đoá Chiếu Điện Hồng cuối cùng trong mùa xuân.”

“Tặng cho thí chủ, trả cho xong nhân quả.”

Tiếng gió gào rít bên tai.

Tiểu tăng vỗ tay cười lớn.

“Nhân quả trên người thí chủ như sợi dây gắn kết bện chặt vào nhau, lại không biết bắt đầu từ nơi nào!”

Nếu như đây là nhân quả, là số mệnh của ta. Ta không sợ. Ta duỗi tay, bắt được đoá Chiếu Điện Hồng kia. Trong tích tắc, ta từ trên cao rơi xuống, tựa như giọt nước từ những đám mây đáp xuống mặt hồ yên ả.

50.

Trời đất quay cuồng.

Dưới thân đều là bùn đất, ta lại đáp đất rồi. Có vật gì đó chọc chọc vào bên sườn mặt ta, cỏ xuân mềm mại đập vào mi mắt. Ở phía xa, thái giám cung nữ quỳ đầy đất. Hoàng Hậu đỡ ta dậy, khó nén được kích động.

“Hiển linh! Thần tiên hiển linh rồi!”

Ta hoang mang mở to mắt nhìn. Hoàng Hậu trước mắt ước chừng hai mươi mấy tuổi, tóc đen như mực, trẻ tuổi cực kỳ. Ta đây là… xuyên về sao?

Dáo dác nhìn về bốn phía xung quanh, ánh mắt đảo qua tế đàn, cống phẩm, nhạc sư, cao tăng. Cuối cùng ý thức được, trong cung đang cử hành nghi lễ hiến tế.

Hoàng Hậu nắm chặt tay ta.

“Thần tiên nghe thấy bổn cung cầu nguyện mà đưa tới phải không?”

Trên người ta còn đang mặc cát phục hoa lệ lại phức tạp tại đại điển cầu phúc, khó trách lại khiến người ta hiểu lầm. Đối diện với ánh mắt tha thiết của Hoàng Hậu, ta khẽ ho, giả bộ trấn định.

“Ta vân du đến tận đây, nghe thấy tiếng nhạc nên đã đến xem.”

“Nương nương vì sao lại cầu nguyện.”

Hoàng Hậu nghe vậy liền hành đại lễ với ta.

“Cầu xin thần tiên, cứu con của ta!”

Ta luống cuống tay chân đỡ nàng dậy. Lúc này mới phát hiện bụng của Hoàng Hậu hơi gồ lên, đang mang thai. Xuất thân từ Trung Cung, lại chỉ có mình Điện hạ. Đồng tử co chặt, ta gần như không thể tưởng tượng nổi.

Một lát này, Hoàng Hậu đã kể rõ câu chuyện từ đầu chí cuối.

Hiện tại là năm Chiêu Ninh thứ ba, trong lúc mang thai Hoàng Hậu đã bị kẻ gian hãm hại dẫn tới trúng độc. Khi phát hiện thì đã muộn, độc tố đã xâm lấn thân thể thai nhi. Thái y chỉ kịp thời thanh trừ độc tố trong cơ thể Hoàng Hậu, ngoại trừ thế này thì không còn cách nào khác.

Lại nói đứa bé sau khi sinh được trăm ngày, nếu như không thể giải độc, độc tố sẽ xâm nhập tim phổi, cái ch.ết treo trước mắt tuyệt đối không thể nghi ngờ. Hoàng Hậu nước mắt đầm đìa, “Thần tiên, có cách nào hay không?”

Ta trầm mặc một lát.

“Hoàng Hậu chớ ưu phiền, ta sẽ có cách.”

Kiếp trước sua khi đăng cơ, Điện hạ bệnh tật trầm kha khó chữa, thân thể ngày càng suy kiệt. Ta hỏi thăm tứ phương mới biết ở Nam Chiếu có một loại thảo dược thần kỳ chữa được bách bệnh, liền phái người đi tìm kiếm. Ai có ngờ rằng ngày chờ đêm đợi lại chờ được tin tức cỏ nguyệt thần đã bị hai người Trung Nguyên lấy đi mất.

Ước tính thời gian ở hiện tại, rất có khả năng cỏ nguyệt thần còn đang ở Nam Chiếu. Nếu như ta hành động sớm một chút, nói không chừng có thể đi trước hai người Trung Nguyên kia một bước, đoạt được cỏ nguyệt thần.

Hoàng Hậu nhận được lời hồi đáp như ý nguyện thì kích động đến mức không biết phải làm sao mới được. Nàng nước mắt lưng tròng, có chút ngượng ngùng cầm tay ta áp lên trên bụng nàng.

“Kỳ Nhi đừng sợ.” Nàng dịu dàng nói, “Mẫu hậu thỉnh Thần tiên đến cứu con đây.”

Tay ta so với đầu gỗ còn muốn cứng hơn nhiều. Ngay sau đó, bụng Hoàng Hậu khẽ động, có một lực rất nhẹ khẽ chạm vào lòng bàn tay ta.

Ta suýt chút nữa thì rơi lệ.

51.

Ta phải tới Nam Chiếu xin thuốc.

Vừa bước ra khỏi thành liền gặp một vị hòa thượng vì không trả tiền mà bị chủ quán rượt đủ mười con phố. Cứ thế một đường đuổi theo đến tận cổng thành. Thời điểm ta nhìn thấy hắn, hắn đang muốn khóc cũng khóc không được đành ngồi xổm ở bên tường thành vẽ xoắn ốc.

“Sư phụ, con không muốn vân du, con muốn trở về chùa kia.”

Chủ quán hung ác véo lỗ tai hắn.

“Bớt nói nhảm, mười lồng bánh bao, không trả tiền cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”

Hoà thượng tủi thân.

“Sư phụ nói, xuống núi hoá duyên, không cần trả tiền.”

Chủ quán giận dữ.

“Ngươi gặp qua hòa thượng nào ăn bánh bao nhân thịt chưa hả?”

“Ngươi chính là giả hòa thượng!”

“Trả tiền!”

Ta thực sự không nhìn nổi nữa, lại cảm thấy vị hoà thượng kia có hơi quen mắt, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó. Ta dứt khoát sờ s0ạng trước ngực, móc một nén bạc ném qua. Chủ quán mặt mày hớn hở tiếp lấy. Trước khi đi còn hung hăng uy hiếp hoà thượng.

“Ngươi cái đồ vô lại này!”

“Còn để cho ta nhìn thấy ngươi, coi chừng ta đánh gãy chân của ngươi!”

Hoà thượng phát ra âm thanh líu ríu. Ta thở dài, đang muốn rời đi, chợt thấy hòa thượng ngẩng đầu. Đôi mắt ấy, có thể nói là vô cùng kinh diễm. Trong trẻo tựa tuyết trắng, tinh khiết tựa sương mai.

Người này, ta đã từng gặp.

Hoà thượng cười tủm tỉm.

“Tiểu tăng Diệu Pháp, gặp qua cô nương.”

Ta bị Diệu Pháp quấn lấy.

Người này cưỡi con lừa, lộc cộc đi theo sau con ngựa của ta. Ríu ra ríu rít ồn ào còn hơn cả chim sẻ. Ta ch.ết lặng nhắm hai mắt lại. Đoạn đường này, ta đã biết rõ thân thế của hắn….. Do chính miệng hắn nói.

Tỷ như hắn là hoà thượng của Đại Tướng Quốc Tự, tuổi vừa mười lăm. Trụ trì nói vận mệnh của hắn đã được định sẵn, sống không quá tuổi hai mươi lăm. Thế nên, đã dứt khoát ném hắn xuống núi vân du tứ hải. Người này tin rằng nhân sinh ngắn ngủi, phải tận hưởng lạc thú trước mắt mới được. Mới vừa xuống núi một tháng đã phá giới, nghênh ngang vào sòng bạc. Đánh bạc hết nhẵn tiền, lại đi khắp nơi hoá duyên. Còn rất kén chọn, không ăn bánh bao nhân rau chỉ ăn bánh bao nhân thịt.

Lúc này, cái miệng nhỏ của Diệu Pháp còn đang lải nhải.

“Tiểu tăng nghĩ lại mới thấy, còn chưa có uống rượu đâu.”

“Vân Linh, chừng nào thì ngươi dẫn theo tiểu tăng đi uống trộm rượu thế?”

Ta không nhịn được nữa, “Tại sao nhất định phải trộm?”

Diệu Pháp đúng lý hợp tình.

“Bởi vì khi phá giới sẽ có cảm giác k1ch thích mà!”

Ta: “......”

Ta trầm mặc một lúc lâu mới gian nan mở miệng.

“Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”

“Thí chủ cứ nói.”

Diệu Pháp cười tủm tỉm nói: “Tiểu tăng biết gì nói đó, không giấu giếm nửa lời.”

Ta sụp đổ.

“Vì sao ngươi muốn đi theo ta?!”

Bởi vì đi theo ta cũng có cảm giác k1ch thích khi phá giới ư?!

Diệu Pháp gật gù đắc ý.

“Sau khi ta xuống núi, ngươi là người duy nhất trò chuyện với ta.”

“Cho nên, tiểu tăng nhất định theo ngươi.”

Người này sao lại vô lại đến mức này chứ!

52.

Có Diệu Pháp cùng đồng hành trong đêm tối gấp gáp, mệt mỏi gấp đôi.

Xuân qua hạ đến, rời kinh cũng đã một tháng. Ta nhìn bản đồ, lại nhìn cảnh núi rừng trước mặt. Cuối cùng, vô cùng tuyệt vọng mà chắc chắn rằng chúng ta đã đi nhầm đường. Đường đến Nam Chiếu phải đi về hướng Tây Nam, nhưng chúng ta lại thẳng tiến về hướng Tây.

Đến núi Bạch Lộc rồi.

Diệu Pháp chọc chọc bả vai ta, giọng nói cẩn thận từng li từng tí.

“Vân Linh, ngươi nhìn xem cái thứ có cặp mắt xanh lục phía trước kia có thể ăn được không?”

Ta không kiên nhẫn ngẩng đầu.

“Ngươi lại ở đó nói nhảm cái……”

Thanh âm nghẹn lại trong cổ họng. Dưới ánh trăng. Từ núi rừng. Mười mấy cặp mắt xanh thăm thẳm khoá chặt trên người chúng ta. Ta hít sâu một hơi. Diệu Pháp không hề ý thức được nguy hiểm trước mắt, bắt đầu đếm ngón tay. Một phần làm thịt nướng, một phần làm thịt hun khói, còn có một phần…

Thái dương ta nổi gân xanh, hung hăng giẫm lên chân hắn.

“Nó có thể ăn ngươi đấy!”

“Ngây ra đó làm gì? Chạy mau!”

Nói như thế nào đi nữa, dù là ngựa là lừa hay làngười đều không chạy nhanh hơn sói. Ta và Diệu Pháp bị sói tha đi. Diệu Pháp run bần bật, gắt gao nhắm mắt, bắt đầu tụng kinh niệm Phật. Ta giận quá hoá cười.

“Hiện tại niệm kinh có ích lợi gì?”

“Ngươi trông cậy vào việc cảm hoá bầy sói, khiến chúng nó quy y Phật pháp hả?”

“Không phải.”

Vẻ mặt Diệu Pháp vô tội, thì thầm nói.

“Tiểu tăng niệm Vãng sinh chú, hy vọng chúng ta có thể siêu độ sớm một chút.”

Ta ôm ngực, hít sâu một hơi. Không lâu sau, chúng ta bị ngậm trở về hang sói. Sói đầu đàn không lập tức ăn chúng ta, mà là ném chúng ta vào một chiếc ổ đầy cỏ dại trong một góc sơn động.

“Ai u……”

Diệu Pháp bị quăng ngã đến phát ngốc, vội xoa xoa đầu. Hắn vừa định nhấc người ngồi dậy, lại bỗng nhiên sờ đến thứ đồ vật nóng ấm. Trong nháy mắt liền nhảy dựng lên kêu la thất thanh.

“Vân Linh, cứu mạng!”

Ta thuận theo ánh mắt hoảng sợ của hắn nhìn tới.

“......”

Ở trong chiếc ổ cỏ trong hang của bầy sói, có một đứa bé. Hơn nữa, còn sốt đến toàn thân nóng bỏng. Ta bị nóng đến giật mình rụt tay về, ngẩng đầu lại nhìn thấy mắt sói sâu thăm thẳm.

“Ngươi muốn ta… cứu đứa bé sao?”

Sói đầu đàn kêu một tiếng, như là câu trả lời. Ta sờ lên mạch đập của đứa bé. Kiếp trước, vì muốn chăm sóc thật tốt tiểu Phượng Hoàng ốm yếu mà ta đã học chút y thuật. Rất mau đã đoán ra bệnh, đứa bé này bị cảm mạo.

Ta tìm vài loại thảo dược trong rừng, dùng đá đập dập, đút vào miệng đứa bé. Cứ chăm sóc như thế vài ngày, bệnh tình cũng dần chuyển biến tốt. Đứa bé ngoại trừ uốn éo rúc vào bụng sói mẹ uống sữa thì chính là mở to đôi mắt tròn xoe nhìn về phía chúng ta. Diệu Pháp tấm tắc lấy làm lạ. Hắn lại lớn gan hơn, ê ê a a chơi đùa cùng đứa nhỏ. Chơi khóc rồi thì lại đòi sói mẹ. Đứa nhỏ còn chưa mọc hết răng, tức giận cắn hắn một cái. Sói mẹ quay đầu liếc hắn. Rốt cuộc cũng khiến Diệu Pháp ngoan ngoãn.

Ta thấy trên người đứa bé có rất nhiều nốt mẩn đỏ do muỗi đốt, liền dứt khoát hái chút thảo dược an thần xua đuổi côn trùng, lại chuẩn bị làm thêm một cái túi thơm.

Sau đó, ta ngây ngẩn cả người. Túi thơm trong tay là quà làm cho Điện hạ sau cuộc săn bắn mùa thu. Cuối cùng lại vì đồng ý với yêu cầu của Hoàng Hậu mà không thể giao lại cho hắn, chỉ luôn mang theo bên người. Bỗng nhiên, trong đầu ta hiện lên hình ảnh chiếc túi thơm cũ kĩ của A Sóc. Loại vải chỉ cấp trong Đông Cung, đường chỉ thêu xiêu xiêu vẹo vẹo.

Còn có…

Đêm đó ở núi Bạch lộc, A Sóc bái biệt sói già đã ch.ết, khó khăn thốt ra hai từ “Báo ơn”.

Đột nhiên ta đứng dậy. Trong sơn động, đứa nhỏ đang nép mình bên bụng sói mẹ, ngủ vô cùng ngon lành. Ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt của đứa bé khi ngủ. Người này nhìn từ đuôi lông mày đến khoé mắt, quả thực có bóng dáng của thủ lĩnh ám vệ trong Đông Cung.

Diệu Pháp thò đầu qua.

“Làm sao vậy, ngươi quen biết đứa nhỏ này à?”

Ta ngơ ngẩn quay đầu lại, Diệu Pháp nháy nháy cặp mắt vô tội.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Ta buột miệng thốt ra.

“Đôi mắt của ngươi vì sao lại mù?”

Vì sao sau chín năm gặp lại, đôi mắt diễm lệ của hắn lại không còn nữa?

Diệu Pháp nổi trận lôi đình.

“Vân Linh, ngươi nguyền rủa ta!”

Lúc này, ta chợt nhận ra lời vừa rồi đã vượt quá khuôn phép.

“Đầu óc ta nhất thời hồ đồ.”

“...... Xin lỗi.”

Thấy ta trầm mặc, Diệu Pháp hào phóng khoát khoát tay.

“Tiểu tăng không tức giận.”

“Dù sao thì tuổi thọ của tiểu tăng cũng còn không đến mười năm.”

“Chắc chắn không sống được đến lúc già cả mắt mờ, ha ha.”

……

Ta để lại túi thơm xua đuổi côn trùng rồi rời khỏi núi Bạch Lộc.

Mười bảy năm sau gặp lại, chúng ta dùng vật này nhận ra nhau.

Dưới ánh trăng, ta quay đầu ngựa, nhìn một lượt cảnh sắc núi rừng nơi đây. Tiếng hú của bầy sói trong đêm tối, như là khóc, như là oán than.

A Sóc, phải trưởng thành thật tốt đấy.

53.

Đầu thu, chúng ta đã đến Nam Chiếu.

Biển người đông đúc rộn ràng nhốn nháo. Diệu Pháp lôi lôi kéo kéo ta chui vào xem náo nhiệt. Nhìn nửa ngày, hoá ra là một người Trung Nguyên tạm trú bắt cóc nữ nhi sủng ái nhất của tư tế*. May mà thị vệ kịp thời phát hiện, bắt hai người bỏ trốn trở về.

(*) [祭司] (Tư tế): Thầy cúng tế, chuyên thực hiện các nghi lễ tôn giáo.

Tư tế vô cùng tức giận, hiện tại đang áp giải người Trung Nguyên kia diễu hành trên phố. Ta giương mắt nhìn, hít sâu một hơi. Người Trung Nguyên kia bị giam cầm trong cũi, dù cúi đầu nhưng sống lưng thẳng tắp. Đây rõ ràng là Thái phó Cố Ngạn khi còn trẻ tuổi.

Về phần tiểu nữ nhi được tế tư sủng ái nhất kia là ai, quả thực vô cùng thú vị.

Ta yên lặng kéo vạt áo Diệu Pháp.

“Đừng nhìn nữa, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm.”

Chúng ta tới để xin thuốc. Diệu Pháp đang say sưa hóng hớt đã bị ta kéo ra khỏi đám đông, vẫn còn chưa đã thèm mà bước một bước lại ngoái đầu nhìn một cái.

Sắc mặt ta nhàn nhạt.

Về sau ngươi làm Quốc sư, đôi uyên ương mệnh khổ này một người tiến cung làm Quý nhân, người còn lại về sau trở thành Thái phó.

Ngươi lĩnh hội đi.

Ta dùng tín vật của Hoàng Hậu, rất nhanh đã gặp được Đại tư tế.

“Bệ hạ cùng Nương nương nguyện dùng vạn lượng vàng cùng vô số bảo vật quý hiếm để đổi lấy cỏ nguyệt thần.”

Đại tư tế tóc bạc trắng khép nửa con mắt. Hắn lắc lắc đầu. Chỉ nói rằng cỏ nguyệt thần là bảo vật quý giá của Nam Chiếu, thứ lỗi cho hắn không thể tuân mệnh.

Vạn lượng vàng đều không chút dao động. Đời trước, hai vị ở Trung Nguyên kia làm thế nào để có được nó trong tay?

Đại tư tế thấy chúng ta bất động thì thúc giục một lần nữa.

“Hai vị, mời trở về đi.”

Ta như bị sét đánh, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, không thể tin nhìn về phía Diệu Pháp. Trong lời đồn chính là hai người Trung Nguyên. Chẳng lẽ, chính là ta cùng Diệu Pháp? Diệu Pháp thấy vẻ mặt ta mất bình tĩnh liền vỗ vỗ bả vai an ủi.

“Giật mình như vậy làm gì, xem ra ngươi chưa từng bị cự tuyệt rồi.”

Nói rồi hắn nháy nháy mắt với ta, sau đó đè thấp giọng.

“Trước tiên cứ đi đi, tiểu tăng có ý này.”
Bình Luận (0)
Comment