Chiếu Điện Hồng

Chương 7

54.

Nửa đêm, ta nhìn người trước mắt dùng tấm vải đen che mặt kín mít. Ánh mắt sau một hồi đảo qua đảo lại thì dừng trên chiếc đầu trọc lóc bóng loáng, ta không đành lòng bèn thu lại ánh mắt.

Không nhìn thấy gì hết.

Ta thành khẩn nói: “Nguỵ trang rất tốt, lần sau đừng ngụy trang nữa.”

Diệu Pháp nhíu mày, “Sao lại có cảm giác như đang bị mắng thế.”

Ta cười giả lả, “Ngươi thông minh như vậy, sao có thể?”

Rốt cuộc Diệu Pháp cũng xác định được ta đang hững hờ bóng gió.

Tức giận rồi.

Sau một phen lăn lộn, mặt của ta cũng bị bịt kín. Diệu Pháp thưởng thức thành quả của bản thân, hài lòng vỗ vỗ tay.

“Đạo tặc xuất phát!”

Lần này đạo tặc hành động không được suôn sẻ. Có quá nhiều thị vệ tuần tra đứng ở các điểm khác nhau. Ta và Diệu Pháp liếc nhìn nhau. Cách một tấm vải đen đều có thể nhận ra vẻ mặt đối phương ngưng trọng. Trong khoảnh khắc chúng ta hết đường xoay sở, đám người bỗng nhiên xôn xao.

“Tiểu thư Phong Cẩn lại chạy trốn cùng người Trung Nguyên kia rồi!”

“Mau! Đuổi theo!”

Trong cơn hỗn loạn, ta cảm giác có một cô nương lướt qua. Tóc đen tung bay sượt qua gương mặt ta. Ta chợt giương mắt, chạm phải đôi mắt u buồn. Dù chưa từng gặp mặt, ta lại dường như đã biết thân phận của nàng. Diệu Pháp thúc giục, “Mau! Chính là lúc này!”

Có thị vệ ánh mắt sắc bén nhìn thấy vị cô nương chạy lướt qua ta, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn.

“Phong Cẩn tiểu thư ở……”

Hòn đá nhỏ từ trong tay áo ta bay ra, đánh trúng huyệt tên thị vệ. Hắn ngã xuống, trong lúc hỗn loạn không ai để ý tới. Ta bị Diệu Pháp kéo vào Thánh Các. Dưới ánh trăng, cuối cùng ngoái nhìn về phía cô nương chạy trốn. Ta nghĩ, nếu như nàng có thể thành công trốn thoát cùng Cố Ngạn, cũng sẽ không bị xem như cống phẩm đưa vào cung, Cố Ngạn cũng sẽ không vì tìm người trong lòng mà vào triều làm quan. Sau khi phát hiện nàng đã ch.ết, cũng sẽ không vì con trai của nàng mà trù tính con đường phía trước, đến mức cũng bị dồn vào bước đường cùng.

Chi bằng, hiện tại thành toàn cho bọn họ.

Diệu Pháp ở bên cạnh hít một ngụm khí lạnh. Hắn lôi kéo tay áo ta, ý bảo ta ngửa đầu mà xem, cỏ nguyệt thần kia kìa. Toàn thân trắng muốt long lanh, tựa như ánh trăng rằm.

Nhưng mà…

Cái đuôi của một con rắn to lớn đầy sắc màu đang quấn quanh gốc thánh. Nó là kẻ bảo vệ cỏ nguyệt thần. Nhận thấy có người ngoài xâm nhập, nó rít lên, cặp mắt màu vàng dựng thẳng nhìn chằm chằm vào hai người bọn ta.

Là một tư thế chuẩn bị tấn công.

Diệu Pháp bị k1ch thích h@m muốn chiến bại, liền thuận tay cầm lấy gậy gộc, muốn tiến lên đọ một trận sống ch.ết với con rắn to lớn này.

“Két!”

Sau lưng, cửa Thánh Các bỗng nhiên mở rộng. Thị vệ chen chúc nhau tiến vào, vây quanh chúng ta. Tư tế giận dữ đến râu cũng vểnh ngược.

“Bắt lấy hai kẻ trộm Trung Nguyên này!”

Diệu Pháp bỏ gậy gộc xuống, kêu lớn.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”

Không ai để ý tới. Xô xô đẩy đẩy, có thứ gì rớt ra từ tay áo của ta. Tư tế thoáng nhìn qua, nhìn đến hai mắt trợn tròn.

“Khoan đã!”

Hắn chỉ vào đoá hoa khô khốc trên mặt đất, giọng nói run rẩy.

“Đây là cái gì?”

Ta cảnh giác liếc hắn một cái, nhặt đóa hoa lên.

“Chiếu Điện Hồng.”

Tư tế đột nhiên kích động.

“Người Trung Nguyên kia, không phải ngươi muốn cỏ nguyệt thần sao?”

“Ta và ngươi cùng đổi!”

Này… Nói đổi là đổi à?

“Hoa này có chỗ nào thần kỳ lắm hả?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã bị chính mình làm cho ngẩn người. Ta làm thế nào để quay trở về thời không, đương nhiên là ta biết.

“Trong sách cổ của Nam Chiếu, đây là loài hoa có thể du hành ngược thời gian.”

Tư tế lưu luyến nhìn bông hoa trong tay ta. Ta nhíu mày, “Thế nhưng nó đã khô héo rồi.”

Tư tế lắc đầu, “Nó là hạt giống.”

Hắn phác hoạ thành đồ đằng ở trước ngực, ánh mắt vô cùng thành kính.

“Thì ra, nó thực sự tồn tại.”

Giữa đầu mày ta nảy lên kịch liệt. Đoá Chiếu Điện Hồng này, vị nhà sư kia từng nói là quý nhân trong cung đưa tới. Mà trong cung cũng chỉ có một cây Chiếu Điện Hồng, chính là hạ lễ mà Nam Chiếu đưa tới nhân dịp Điện hạ đăng cơ.

Cho nên, hơn hai mươi năm sau, Nam Chiếu tiến cống cây Chiếu Điện Hồng kia, hoa của nó đưa ta trở về thời không, để hạt giống của nó ở lại.

Nhưng nếu như không có hạt giống trước đó, làm sao cho ra một cây Chiếu Điện Hồng trong tương lai?

Tiền căn. Hậu quả. Từng sự việc xảy ra, đầu ta đau như búa bổ.

Có lẽ…… Có một ý nghĩ trong đầu dần trở nên rõ ràng.

Nhân quả không phải một đường thẳng. Mà là... Một vòng tròn. Vì thế, nhân quả có thể đảo ngược. Nhân biến thành quả, quả biến thành nhân. Mà quá khứ, hiện tại, tương lai đồng thời tồn tại.

Tại nơi đây trời rộng sông dài, ta du hành đến vô số thời điểm khác nhau. Ở cùng một thời khắc ấy, chúng ta liền tạo ra tiền căn hậu quả. Chúng ta có mặt tại nơi đây vì muốn nỗ lực hết sức cứu vớt Điện hạ. Thế nhưng, trong vòng tròn này, nơi nào là bắt đầu nơi nào là kết thúc đây?

Tiếng cười giòn giã của vị nhà sư kia lại một lần nữa vang lên bên tai. Chuyện xưa tựa bóng ma phủ kín. Vào giờ phút này lại giống như âm hồn sống lại.

“Nhân quả trên người thí chủ tựa như sợi dây liên kết, đan xen bện chặt vào nhau, lại không biết đâu là điểm bắt đầu!”

……

Khi rời khỏi biên cảnh Nam Chiếu, ta thấy bọn thị vệ hộ tống Phong Cẩn trở về, nhìn kỹ một chút lại không thấy bóng dáng của Cố Ngạn. Lần này bị bắt trở lại chỉ có một mình nàng. Nàng vẫn là thất bại.

Ta ngoái đầu nhìn lại.

Thiếu nữ đầu cuia thấp, hệt như bông hoa khô héo úa tàn. Không lâu nữa, nàng sẽ bị xem như cống phẩm mỹ lệ nhất của Nam Chiếu, đưa tới Hoàng thành cách xa ngàn dặm. Từ nay về sau, nàng chỉ là Dung Quý nhân bó mình trong cung cấm mà thôi.

Chuyện cũ năm xưa, nào có ai để ý.

55.

Gấp gáp trở về trong đêm tối, rốt cuộc cũng kịp bữa tiệc trăm ngày của Điện hạ. Tận mắt trông thấy Điện hạ ăn cỏ nguyệt thần, ta mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cúi đầu lại thấy vật nhỏ trắng trẻo mềm mại đang nhìn ta không hề chớp mắt.

“......”

Trái tim ta mềm đến rối tinh rối mù. Trong lòng không nhịn được bèn thừa dịp Hoàng Hậu không chú ý chạm vào bàn tay nhỏ xinh của hắn.

“Thần tiên.”

Hoàng Hậu phân phó xong việc cho cung nữ liền quay đầu lại. Ta im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng rút tay về, lại bị Tiểu Điện hạ nắm được ngón út. Hoàng Hậu quay đầu lại, vừa vặn trông thấy cảnh này. Nàng dịu dàng cười.

“Còn thỉnh Thần tiên đặt nhũ danh cho Kỳ Nhi, hy vọng được chúc phúc.”

Trong nháy mắt kia, ta chợt nhớ tới truyền thuyết trong cung. Vào tiệc trăm ngày của Tiểu Điện hạ, có một vị Thần tiên từng vân du tới đây, đặt nhũ danh là “Phượng Hoàng”.

Ta chợt run rẩy. Ánh mắt Hoàng Hậu tha thiết, Tiểu Điện hạ ê a duỗi duỗi tay. Nước mắt ra lăn dài. Sau đó, ta nghe âm thanh nhẹ bẫng của chính mình. Ta nói: “Phượng Hoàng.”

Phượng Hoàng phải niết bàn trọng sinh, nhưng chàng không cần, cả một đời của chàng đều bình an trôi chảy. Chàng vĩnh viễn là tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo rực sáng.

Muôn vàn kiếp nạn, để ta gánh thay chàng.

56.

Hôm sau, chính là yến tiệc trăm ngày của Điện hạ. Hoàng Hậu đã sớm chuẩn bị đồ vật đoán tương lai, còn mời ta đến xem cùng. Sau đó, ta nhìn thấy……

Tiểu Điện hạ lướt qua vàng bạc châu báu trước mắt, bắt được tay áo của ta. Hắn cười khanh khách. Hoàng Hậu có chút xấu hổ.

“Thần tiên, Kỳ Nhi không cố ý mạo phạm đâu.”

Ta ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn người kia cong cong mắt cười. Giống như vận mệnh, một câu thành sấm.

“...... Không sao.”

Khúc nhạc đệm này không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Mặt trời càng lúc càng mãnh liệt, trong chớp mắt bỗng nhiên ta giật mình hoảng hốt. Sắc trời thay đổi, hào quang rực rỡ, mây ngũ sắc ùn ùn kéo đến. Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Nhao nhao tiếng chúc mừng Đế Hậu trên đài cao, nói Tiểu Điện hạ quả nhiên bất phàm.

Diệu Pháp buông miếng giò xuống, ngoài miệng còn dính một vòng nước sốt.

“Vân Linh, ngươi làm sao vậy?”

“Sắc mặt ngươi thực sự không ổn.”

Ta bị một tiếng gọi này gọi hoàn hồn trở về, lúc này mới phát hiện toàn thân đổ mồ hôi ròng ròng.

“Ta……”

Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp lãnh đạm.

【Nhân quả khép kín, người cần phải trở về.】

Trên đài cao, Tiểu Điện hạ dường như cảm nhận được, đã bắt đầu khóc nỉ non.

Diệu Pháp kinh sợ la lên, “Vân Linh, tay của ngươi?!”

Tay áo ta đã gần như trong suốt. Hắn muốn bắt lấy lại chỉ phí công xuyên qua thân thể trong suốt của ta. Hắn nhận ra, đáy mắt dần biến đổi.

“Ngươi muốn đi đâu hả? Có thể mang theo ta được không?”

Ta cười khổ: “Có lẽ là tương lai, không được.”

Diệu Pháp vội la lên: “Tương lai kia, ta còn có thể tìm thấy ngươi ở đâu?”

“Ngươi đã nói muốn dẫn ta đi uống trộm rượu rồi mà!”

Ta buột miệng thốt ra, “Trong cung!”

Ta cắn răng, thanh âm như bị gió xé nát thành từng mảnh vỡ.

“Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về!”

“Nhưng mà lần gặp mặt tiếp theo, có lẽ ta sẽ không quen biết ngươi!”

“Ngươi nhất định phải nói tên của ngươi cho ta biết!”

Diệu Pháp gân cổ lên.

“Được!”

“Vậy tiểu tăng chuẩn bị rượu ngon, chờ ngươi tới uống!”

“Chẳng qua, tiểu tăng còn phải chờ ngươi bao lâu nữa?”

Đầu óc ta trống rỗng. Phải chờ bao lâu ư? Lần đầu tiên ta ngược dòng thời gian là về tới năm Chiêu Ninh thứ mười hai.

Gặp được Tiểu Điện hạ.

Cũng gặp được… Diệu Pháp.

Còn chưa kịp nói điều gì đã nhận được tin tức hắn viên tịch. Ta bỗng nhiên ý thức được rằng, lời hứa hẹn gặp mặt Diệu Pháp trong lần tiếp theo chính là một lần cuối trong cuộc đời này. Ngay sau đó, hết thảy trước mắt đều tan biến vào hư không, âm thanh ngày đó lại vang vọng.

【Ngươi cứu hắn một lần, lại vây khốn hắn cả một đời.】

【Thời gian cũng vậy, sinh mệnh cũng vậy.】

Ta run rẩy hỏi:

“Có thể nói cho ta biết, vì sao Diệu Pháp lại bị mù không?”

【Số mệnh của hắn đã định, già yếu nhanh gấp mười lần người thường.】

【Bởi vì một câu sẽ trở về của ngươi. Hắn sợ ngươi không nhận ra hắn. 】

【 Dùng đôi mắt, hướng Thần Phật đổi lấy dung nhan vĩnh cửu.】

Trong thoáng chốc, chuyện cũ như thác lũ ùa về. Cuối cùng dừng tại hình ảnh ta ở Trích Tinh Các tìm được mấy chục vò rượu ngon. Lúc ấy, ta còn nghĩ hòa thượng Diệu Pháp này nhìn bề ngoài nghiêm trang thực chất lại giấu giếm nhiều rượu ngon đến vậy.

Thì ra, là như thế. Chỉ vì một câu trở về. Cả quãng đời còn lại bị vây khốn trong một góc tường cung. Năm Chiêu Ninh thứ mười hai, ở Trích Tinh Các tối tăm u ám. Ta cho rằng chỉ vừa mới gặp mặt mà thôi, đâu ngờ rằng ở trong mắt hắn lại là cố nhân cửu biệt trùng phùng. Thanh âm hắn nghẹn ngào như lão hủ, từ đuôi lông mày đến khoé mắt lại ẩn chứa ngàn vạn niềm vui.

“Tiểu tăng Diệu Pháp.”

“Thần nữ, đã lâu không gặp?”

“Ngươi có muốn uống rượu không?”

Phảng phất như cuộc gặp gỡ vừa mới đây vào năm Chiêu Ninh thứ ba. Tiểu tăng ngây ngô cưỡi lừa, rung đùi đắc ý, ríu rít ồn ào.

“Vân Linh, chừng nào thì ngươi dẫn tiểu tăng đi uống trộm rượu thế?”

Hận rằng đối diện mà chẳng nhận ra nhau.

57.

Cuối mùa xuân năm Chiêu Ninh thứ ba, gặp Hoàng Hậu, gặp một tiểu tăng Diệu Pháp ngây ngô vô lại. Đêm giữa hạ, cứu đứa bé sói trên núi Bạch Lộc, mười bảy năm sau gặp lại, kỳ danh A Sóc.

Mùa thu đến Nam Chiếu, gặp một đôi uyên ương có tình cùng nhau bỏ trốn lại không được như ý nguyện. Để lại hạt giống hoa, trong tương lai xa xăm, Nam Chiếu dùng Chiếu Điện Hồng dâng lên Tân Hoàng đăng cơ.

Đầu mùa đông, mang cỏ nguyệt thần hồi cung. Vào yến tiệc trăm ngày của Điện hạ, đặt nhũ danh Phượng Hoàng.

Vận mệnh được định sẵn, nhân quả tự có định số. Ta giương mắt, trước mặt là sắc sông vàng rực lững lờ chảy xuôi. Ta nghe được âm thanh của vô số buồn vui tan hợp, yêu hận oán thán.

【Dòng sông này, tên là Thời gian.】

Giọng nói ta ngưng trệ, “Vậy, nếu muốn trở về thì đi hướng nào?”

【 Đến nơi cần đến, đi nơi cần đi.】

Nốt chu sa phai nhạt, Chiếu Điện Hồng khô héo. Là thời điểm phải quay trở về. Thân thể nhẹ nhàng mà trống vắng. Như một giọt nước nhập vào cả dòng sông. Ngay sau đó, giữa ngón tay chợt nóng lên.

【Có một người không chịu thả ngươi đi.】

【Hắn dùng sợi tơ hồng buộc chặt vào ngươi, ép ngươi phải ở lại.】

Thiên Âm ngừng lại, vang lên một tiếng thở dài.

【Hoa nở rồi cũng sẽ tàn. Hắn có thể giữ ngươi lại được bao lâu?】

Ta ngây dại rũ mắt. Một vòng chỉ đỏ mờ nhạt vờn quanh ngón tay. Nhân duyên trên thế gian, sinh sinh diệt diệt. Lại có một sợi tơ hồng, muốn kéo ta trở về nhân gian.

Kéo ta trở về… Bên cạnh người kia.

58.

Nhân quả luân hồi, ngàn năm đại mộng.

Lúc ta gian nan chống mí mắt, sắc trời đã lờ mờ. Điện hạ canh giữ ở bên giường của ta, dùng tay chống cằm, đã ngủ say. Như lời nói của Thiên Âm, có một sợi dây tơ hồng quấn chặt ở ngón tay ta, dường như ch.ém không đứt duyên số hồng trần.

Theo truyền thuyết ở thời đại này, một khi cột dây tơ hồng liền ràng buộc cả một đời. Ta nhìn đến xuất thần. m thanh trầm khàn của Điện hạ chợt vang lên trên đỉnh đầu.

“Tơ hồng, cột chặt lấy.”

“...... Chạy không thoát được.”

Hắn ôm chặt lấy ta. Có chất lỏng nóng rẫy chảy xuống cần cổ của.Ta trì độn một hồi mới phát hiện là nước mắt.

“A Linh.”

“Nàng không biết, những ngày này Cô thực sự điên rồi.”

Lúc này ta mới biết, ngày hôm ấy Điện hạ vẫn thoát khỏi vòng vây của thị vệ mà nhảy xuống vách núi. Hắn tìm kiếm ba ngày mới tìm thấy ta ở tảng đá lớn bên hồ. Ta rơi xuống nước rồi bị thủy triều đẩy dạt vào bờ.

Hôn mê gần một năm. Một năm này, Hoàng Đế bệnh nặng, Thái Tử giám quốc. Điện hạ đả kích thế gia, thu nạp binh quyền. Dùng Hầu phủ khai đao, chính là để gi.ết gà doạ khỉ. Thủ đoạn mạnh bạo ác liệt chấn chỉnh triều cương. Xem như không có ta, hắn vẫn xử lý mọi chuyện đâu vào đấy. Ta vẫn luôn biết Điện hạ xuất sắc đến mức nào.

Như nhớ tới điều gì, ta lảo đảo chạy về phía Thiên điện, tìm được bức “Thần nữ đồ” kia. Lần này, ta mở cuộn tranh ra, lúc trước diện mạo Thần nữ mơ hồ không rõ thì hiện tại trong không gian yên ắng đã biến thành gương mặt của ta.

Nhân quả khép kín, rõ ràng đến như vậy.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Điện hạ, ta kéo kéo khoé môi, muốn cười một tiếng.

“Điện hạ.”

Ta khàn khàn giọng, “Ta trở về quá khứ của chàng.”

Gặp chàng đương lúc còn nhỏ. Hoá ra, sớm như vậy vận mệnh của chúng ta đã đan chặt vào nhau. Chuyện cũ tựa như dấu chân chim hồng đạp trên nền tuyết, trăm nghìn nỗi sầu lo, từ đâu mà có.

Ta há miệng th ở dốc.

“Mùa xuân năm Chiêu Ninh thứ ba…”

Trong một thoáng, nước mắt rơi như mưa.

59.

Hoàng Đế băng hà vào một ngày Đông.

Đại thái giám hô lớn một tiếng Bệ hạ liền đ.âm đầu ch.ết ngay cạnh long sàng. Đây là màn gió tanh mưa m.áu cuối cùng của năm Chiêu Ninh. Khép lại một thời đại cũ đã qua, mở ra một thời đại mới tràn đầy hy vọng.

Cuối năm là đại điển đăng cơ của Điện hạ. Như ý nguyện của ta, cuối cùng hắn giành được những thứ vốn dĩ thuộc về mình, bước về tương lai rực rỡ huy hoàng phía trước. Ta nhìn vị quân vương trẻ tuổi trên đài ngọc không hề chớp mắt.

Cổn phục* Đế vương, vương miện đính chín chuỗi nạm vàng khảm ngọc. Từng thứ từng thứ đều là ta tự mình khoác lên trên người hắn. Điện hạ vốn dĩ muốn để ta làm lễ quan nhưng bị ta cự tuyệt.

(*) [衮服] (Cổn phục): Là một loại phục sức dùng để tế tự trong văn hoá Đông Á đồng văn, loại áo mũ này bắt nguồn từ Trung Hoa. Trong văn hoá Đông Á, đây là trang phục cao quý nhất của một quân chủ, chỉ dùng khi tế trời, một số triều đại dùng trong đại điển đăng cơ.

Những ngày này, tinh thần ta luôn hoảng hốt mơ hồ. Đó chính là dấu hiệu ta lại phải rời đi. Thiên m nói rất đúng, Điện hạ không giữ được ta. Tiếng hô Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế vang vọng bên tai, người người quỳ rạp trên nền đất.

Chuyện cũ tựa chiếc đèn kéo quân, kéo hồi ức trở về. Ta nhớ tới bức chiếu thư giấu ở dưới gối. Phía trên là nét bút cùng kim ấn của Điện hạ, nơi đó đề tên của ta. Ta chợt nhớ khi trời đã về khuya, sau khi xử lý chính sự, Điện hạ rón rén đi đến bên giường. Vô cùng trân trọng đặt một nụ hôn lên trán ta. Ta không mở mắt, chỉ có đôi lông mi khẽ run rẩy như cánh bướm. Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt nhớ ra rằng ta sẽ biến trong tương lai không xa. Chỉ muốn Điện hạ lãng quên ta. Đêm dài lắm mộng, hắn lại có nhiều khổ sổ như vậy.

Điện hạ thở dài, cũng không vạch trần ta giả bộ ngủ, chỉ thay ta vén góc chăn.

Ta chưa từng nói, hắn cũng chưa từng hỏi. Có vài lời, dù đã trải qua hai kiếp vẫn không thể thốt thành lời.

……. Thích không?

……. Thích…… Ánh trăng.

Yêu thích cùng ngưỡng vọng, ánh trăng lặng thinh, người người giả câm vờ điếc. Người nào hiểu được chăng?

Chỉ có cơn gió lạnh lững lờ ghé thăm vào đêm ấy mới hiểu. Từ trước đó rất lâu, Tiểu Điện hạ đã từng hỏi ta một vấn đề.

“Liệu có khi nào Thần nữ sẽ biến mất vào một ngày nào đó hay không?”

m thanh trong trẻo tươi sáng của trẻ con vẫn còn văng vẳng bên tai. Năm đó, ta á khẩu không trả lời được. Cho tới bây giờ, rốt cuộc cũng có được đáp án.

…… Đến lúc đó, tất nhiên Tiểu Điện hạ đã vang danh thiên hạ.

Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,

Thiên hạ hà nhân bất thức quân*

(*) [莫愁前路无知己,天下谁人不识君]: Mong chàng chớ u sầu vì tương lai không người tri kỷ. Bởi trong thiên hạ này không người nào là không biết đến chàng.

Thế nên, Tiểu Điện hạ đừng sợ.

Đứt dây tơ hồng, giữa ngón tay được giải thoát dường như trống rỗng. Ta lại nghe thấy Thiên Âm trầm giọng.

【Cần phải trở về.】

Ta khẽ nói, “Ta sẽ về đâu?”

【 Đến từ nơi nào, nơi ấy chính là lối về.】

Nơi nào? Ta ngây ngốc một lát, bỗng nhiên cười rộ lên. Vạn pháp giai không, nhân quả hư không.

Ta là ai?

Ta là một kẻ ăn mày vô danh ở hẻm Lựu Hoa.

Ta là con chó điên bên cạnh Điện hạ.

Ta là phù du nhỏ bé giữa dòng chảy thời gian.

60.

Phố dài, tuyết rơi lặng lẽ.

Hẻm Lựu Hoa phủ đầy tuyết trắng. Sâu trong con hẻm bẩn thỉu, xa xa truyền đến hai tiếng chó sủa. Nguồn gốc của mọi chuyện đều bắt đầu từ nơi này.

Ta nhìn ánh trăng chiếu rọi trên nền tuyết, ngây ngốc nở nụ cười. Ánh trăng, nên vĩnh viễn treo trên bầu trời. Điện hạ của ta cũng nên ngồi trên đài cao không nhiễm bụi trần. Ta tưởng nhớ đến một người, chàng như ánh trăng dịu dàng sáng tỏ. Ta ở nơi bùn đất chẳng dám nhúng chàm, chỉ nguyện chàng một đời viên mãn.

Vị Tân Hoàng trẻ tuổi đăng cơ trước ngàn vạn tiếng hô Vạn tuế, mở ra một thời đại huy hoàng thịnh thế. Xuân Phong Lâu vẫn giăng đèn kết hoa như cũ, lại không có tiểu quan tên Phượng Linh. Chỉ có một kẻ ăn mày vô danh tiểu tốt, lặng im không một tiếng động ch.ết đói vào một đêm tuyết cuối cùng của năm cũ. Đây là nơi chuyện xưa bắt đầu.

Ta đói đến bụng cũng kêu vang, hoa mắt chóng mặt. Chỉ là lúc này đây, không có người chia cho ta nửa cái màn thầu nguội lạnh. Nhưng ta không muốn ch.ết. Ta muốn hét thật lớn, muốn cầu cứu, nhưng chẳng thể phát ra âm thanh.

Ta ngửa đầu hỏi Trời, đây là nhân quả của ta, là số kiếp của ta sao?

Trời xanh rũ mắt, hờ hững không đáp lại.

Duy chỉ có tuyết lạnh về đêm đậu trên chóp mũi, hứa hẹn sẽ là một năm mới tốt lành. Hết thảy sẽ đều kết thúc.

Ngay lúc này, thế mà ta lại nhớ đến Điện hạ trộm hôn ta vào đêm hôm ấy. Lúc ấy, ta còn muốn Điện hạ lãng quên ta để chàng không phải đau buồn. Nhưng đến khi đứng trước ranh giới sinh tử lại sinh ra ý nghĩ xằng bậy không nên có.

Được thôi, kỳ thực ta không khoan dung độ lượng được như vậy. Ta là một cô nương vô cùng ích kỷ.

Điều ta thực sự muốn nói, là……

Điện hạ, chàng có thể đừng quên ta được không. Mọi người thường nói, quỷ hồn còn vướng bận sẽ đi theo người kia một tấc cũng không rời không bỏ.

Ta không hề muốn ch.ết. Ta còn muốn ở bên cạnh Điện hạ, ngắm nhìn chàng hào hoa phong nhã, muốn nhìn chàng tới lúc già cả, tóc bạc hoá sương đêm. Thật nhiều, thật nhiều năm nữa. Cho dù chàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, ở trong mắt ta đều vẹn nguyên như ngày đầu gặp gỡ. Ta quyến luyến nơi trần gian có chàng như vậy kia mà.

Tận cùng con phố dài, có tiếng vó ngựa đạp trên nền tuyết. Cổn phục Đế vương, vương miện đính chín chuỗi nạm vàng khảm ngọc. Dáng vẻ cưỡi ngựa hệt như thời niên thiếu, tiêu sái đẹp đẽ chưa từng thay đổi. Hắn tới nhanh như vậy, vội vã như vậy. Ta ngẩn ngơ mở to mắt, cũng không biết hết thảy những điều trước mắt có phải là trời xanh rủ lòng thương mà ban phát cho ta một hồi ảo mộng trước khi lên đường hay không.

Lớp tuyết mịn tan chảy giữa lông mày, như là rơi xuống từng giọt lệ lấp lánh.

“Bất luận nàng ở nơi nào, ta đều sẽ tìm được nàng.”

Ta ngã vào cái ôm ấm áp, một cái ôm này dường như muốn hoà tan vào tận xương tuỷ, đời này kiếp này không thể lìa xa.

“Thế nhưng A Linh à, nàng không nên bỏ lại ta.”

Âm thanh khàn khàn vang vọng bên tai, kinh tâm động phách.

“Trong dòng chảy thời gian.”

“Chỉ khi ta gặp được nàng, mới hình thành vòng lặp nhân quả.”

Tuyết rơi trong thinh lặng, giữa đất trời bao la. Nhân quả không thể sửa đổi, phát ra tiếng vang “Cạch cạch” nơi vòng lặp khép kín. Từ một điểm, nối dọc thành một đường thẳng rồi quây lại thành vòng tròn. Quanh đi quẩn lại, vẫn là trở về bên nhau.

Ta được vận mệnh giáng điều tốt lên đầu đến hoa mắt chóng mặt. Khóc khóc cười cười, cũng không biết phải dùng lời nào để diễn tả.

Thì ra là như vậy.

Đúng là như vậy đấy.

Đây mới là kết cục thực sự của câu chuyện xưa năm ấy.

Trăng lặn trọng sinh đèn lại đỏ. Từ đây hoa triều* đêm trăng sáng, tháng đổi năm dời, ngày ngày nhìn thấy nhau.

(*) [花朝] (Hoa triều): Ngày sinh của trăm hoa; ngày trăm hoa đua nở, tương tuyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch là ngày trăm hoa đua nở.

(Hoàn thành)
Bình Luận (0)
Comment