Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 10

Khương Dư Dạng biết Thẩm Dực luôn là người rất thẳng thắn thành thật, không bao giờ giấu diếm trong chuyện này, nên cô chỉ đành cứng đờ người, để anh bôi thuốc cho mình.

Thẩm Dực ném tăm bông vào thùng rác, xem xét vết thương lần nữa, may mà không quá sâu, chưa tới mức để lại sẹo trên làn da trắng như ngọc của cô.

"Bôi thuốc xong rồi thì anh buông em ra đi." Khương Dư Dạng lạnh lùng nói, còn cố ý kéo xa khoảng cách giữa họ.

Họ cùng ở trong một căn phòng, nhưng lại ngồi ở hai bên đầu ghế sô pha.

Vào lần gặp đầu tiên thuở thiếu thời, cô chỉ biết cẩn thận phục tùng, đóng một vai diễn ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng hào quang của Thẩm Dực quá mức chói mắt, suốt bảy năm qua, tên anh trở thành nét bút rực rỡ và sâu sắc nhất trong thanh xuân của cô.

Hồi lên đại học, Khương Dư Dạng học được cách ăn diện trang điểm, mặt mộc cô vốn đã xinh, trang điểm lên trông càng tuyệt trần, cứ vài bữa lại có anh chàng nào đấy tỏ tình với cô bằng các cách khác nhau. Nhưng bạn cùng phòng nói cô sống hệt như một vị Bồ Tát, thanh tâm quả dục, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn đám con trai rung động vì mình một cái.

Thật ra cũng chẳng phải lòng cô không vướng bụi trần, mà bởi cô đã từng gặp được người tốt nhất, nên những người khác với cô chỉ như hạt cát trong vũ trụ bao la này thôi.

Nếu thật sự muốn buông bỏ Thẩm Dực, thứ cô phải vứt bỏ không chỉ là miếng thịt nơi đầu quả tim, mà là cả bảy năm đằng đắng dõi theo bóng hình anh.

Nhưng chẳng ai có thể sống mãi trong quá khứ được, đã tới lúc cô nên nói lời từ biệt với quá khứ của bản thân rồi.

Thẩm Dực trầm ngâm, đoạn anh xoa xoa sống mũi, nói: "Để tôi ôm em một cái."

Dứt lời, cô bị anh kéo vào lòng, cô cảm nhận được tối nay anh quả thực đã cực kỳ mệt mỏi.

Có điều sự yếu mềm đầy tỉnh táo trong anh hệt như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.

Coi như là cái ôm chân thành cuối cùng dành tặng chàng trai cô từng yêu nhất trên đời này đi!

Một đêm không mộng mị.

Thường thì đồng hồ sinh học của Thẩm Dực cực kỳ chuẩn, khả năng tự chủ kinh người, dù buổi tối anh có ngủ muộn thế nào đi nữa, hôm sau luôn có thể thức dậy đúng giờ.

Nhưng sáng nay lại là một ngoại lệ, thậm chí lúc Khương Dư Dạng tỉnh giấc, anh vẫn đang ngủ rất say.

Người đàn ông nhíu mày, cằm hơi nhếch lên, tư thế ngủ cũng vô cùng ngay ngắn, không uốn éo loạn xạ như bánh quẩy giống cô.

Khương Dư Dạng tới ICON từ sớm, chuẩn bị phân công nhiệm vụ cho việc bố trí buổi chụp hình ngoại cảnh của Lục Triều Dã hôm nay. Lúc uống cà phê, cô lướt thấy tin do trang offical của bệnh viện Đông Y đăng tải bèn lập tức tắt màn hình đi.

Cô búi mái tóc dài lên, kẹp chiếc kẹp tóc đính đá bên trên tai trái, không hề sến sẩm, thoạt trông cô cực kỳ tươi tắn trẻ trung.

Còn chưa tới buổi trưa mà trời đã nóng như cái lồng hấp.

Đồng nghiệp gọi cô xuống lầu ăn cơm, cô cất tiếng trả lời rồi từ chối khéo, sau đó ăn hai lát bánh mì lót dạ, cũng coi như đủ no.

Từ khi tới Thủ đô học đại học, Khương Dư Dạng đã ý thức được vạch xuất phát của mỗi người chốn phồn hoa đô thị này không giống nhau. Cô đã không còn là cô con gái rượu lúc nào cũng có thể làm nũng với mẹ nữa, mà buộc phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Phải cố gắng nắm bắt những cơ hội hiếm hoi, vì rất nhiều thứ một khi đã vuột khỏi tầm tay thì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Chủ đề của buổi chụp ảnh ngoại cảnh lần này là "Đầu phố giữa hạ", rất phù hợp với khí chất tự do, tuỳ hứng của Lục Triều Dã.

Có điều nhân viên trong toà tạp chí chịu trách nhiệm chụp ngoại cảnh của Lục Triều Dã lần này đều rất vất vả, phải quay chụp ngoài trời dưới cái nóng gần 40 độ, nom ai nấy đều như cọng cỏ bị phơi khô quắt.

Điều càng khiến mọi người khó lòng chấp nhận hơn là đã đến giờ hẹn rồi mà họ còn phải đợi dì Lục đưa Lục Triều Dã tới như đang chờ hầu tổ tông.

Khương Dư Dạng giơ cuốn tạp chí mẫu lên che nắng, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, trên chóp mũi và xương quai xanh lấm tấm những giọt mồ hôi.

Cô mím mím cánh môi để chúng đỡ khô hơn.

Hồi còn nhỏ, lúc trời vào giữa hè, cô sẽ nhảy thẳng xuống hồ sen bơi vài vòng, giải nhiệt cực nhanh. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể đứng im một chỗ, đôi chân đã hơi tê, những phần da lộ ra ngoài cũng ửng đỏ khi tiếp xúc với cái nắng gắt.

Cách đó không xa, vài người trong toà tạp chí không ưa gì Khương Dư Dạng đang đứng dưới bóng râm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cô.

"Bà cô Lục này quá đáng quá đi mất, đợi lát nữa họ tới, đổi lại để họ phơi thân dưới cái nắng 40 độ này một tiếng đồng hồ xem sao."

"Lục Triều Dã cũng khá lịch sự lễ phép, sao lại có người dì như vậy chứ?"

"Chẳng phải Khương Dư Dạng chịu trách nhiệm liên lạc với Lục Triều Dã sao? Lần trước cô ta nịnh nọt chẳng biết xấu hổ là gì lấy lòng bà cô Lục kia, cứ tưởng cô ta đã thu phục được người ta rồi cơ. Kết quả người ta chẳng thèm coi cô ta ra gì..."

Thấy Khương Dư Dạng đi tới, mấy người đang kêu ca phàn nàn mới dừng lại, họ biết cô là "tâm phúc" bên cạnh Klaire, ngoài mặt họ không dám có ý kiến, nhưng ai biết họ có bàn ra nói vào sau lưng cô hay không chứ?

Miệng lưỡi thế gian đáng sợ vô cùng, nhưng trước khi trở nên đủ mạnh mẽ, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhẫn nhịn.

"Phần đạo cụ vẫn cần người qua đó kiểm tra." Khương Dư Dạng bình tĩnh lên tiếng giao việc.

Cô gái nói xấu cô nhiều nhất trợn mắt đáp với vẻ cứ như bà nội người ta: "Ai muốn đi xem thì cứ đi, hôm nay có chụp được không còn chẳng biết đây. Lỡ may không chụp được thì làm mất hết cả thời gian của mọi người."

Cổ họng Khương Dư Dạng khô khốc như sắp bốc khói, cố nhịn khó chịu nói: "Lục Triều Dã sẽ tới, bây giờ điều chúng ta cần làm là hoàn thành những việc trước mắt."

Lúc họ nói chuyện, dì Lục mới thong thả tới nơi, tháo kính râm xuống, khẽ vỗ vai Khương Dư Dạng: "Biên tập Khương, chúng ta có thể bắt đầu chụp hình rồi."

"Ai nói không chụp được thì sau này khỏi cần tham gia vào công tác chụp hình nữa."

Người có hậu thuẫn vững vàng như dì Lục có thể dễ dàng khiến người khác mất việc chỉ bằng một câu nói.

Khi bìa tạp chí tên tuổi hàng đầu như ICON tiếp xúc với các nghệ sĩ nổi tiếng, thái độ tốt nhất nên giống như Khương Dư Dạng, không đến mức đắc tội với đối phương, mà vẫn đảm bảo được nguyên tắc và giới hạn của bên mình.

Những người khác lập tức câm như hến, nhanh chân nhanh tay mang quần áo và đạo cụ đi tới nơi chụp hình.

Vào giờ giải lao giữa buổi, dì Lục tự mang theo vài chiếc ô che nắng, để Lục Triều Dã lên xe nghỉ ngơi.

Khương Dư Dạng còn đang bận quay cuồng, cô chỉ muốn biến thành con quay chạy nhanh tới khắp nơi để điều chỉnh tiến độ giữa các nhóm.

Lục Triều Dã mở cửa xe, mái tóc đen ươn ướt, hàng mày hơi nhếch, mí mắt cực sâu, thoạt trông vừa cá tính vừa bất cần đời.

Cậu thanh niên dừng bước trước mặt Khương Dư Dạng, đưa cốc nước mới còn nguyên bọc cho cô.

Khương Dư Dạng nói cảm ơn, bỗng dưng đầu óc choáng váng, nhịp tim đập dồn, chân cô mềm nhũn tới mức gần như không đứng vững, tai ù đi như bị trút cả đống nước biển vào.

May mà Lục Triều Dã nhanh tay đỡ lấy cô, cậu ấy bế bổng Khương Dư Dạng tạm thời bất tỉnh lên trước mặt tất cả nhân viên, sau đó rảo bước đưa cô vào trong xe hạ nhiệt.

Cô gái châm chọc Khương Dư Dạng lúc trước trông vậy càng thấy tức, nói một cách ác độc: "Khương Dư Dạng cố ý làm vậy nhỉ? Cố tình ngất trước mặt Lục Triều Dã để được cậu ấy bế lên. Nếu đưa ảnh lên mạng thì fans bạn gái của cậu ấy chắc chắn sẽ ganh ghét lắm cho xem."

Có người khuyên can: "Cô bớt nói vài câu đi, Dư Dạng bận suốt từ đầu tới giờ, chẳng may bị say nắng thôi, ở đâu ra chuyện cố ý làm thế?"

Khương Dư Dạng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong xe bảo mẫu của Lục Triều Dã, cậu thanh niên đeo một bên tai nghe, dây tai nghe màu trắng bên tai còn lại rơi xuống mu bàn tay cô.

"Chị tỉnh rồi."

Ánh mắt cô vẫn hơi mơ màng, nhưng đường nét gương mặt của cậu thanh niên rất rõ ràng, cô cũng có thể nghe được sự quan tâm khi giọng nói trong trẻo mát lạnh của cậu ấy vang lên.

"Ngại quá, cậu Lục." Khương Dư Dạng cảm thấy ngại cực kỳ, chỉ có thể nói tiếng cảm ơn đầy khách sáo.

"Không sao đâu chị à." Cậu thanh niên trong cuộc sống đời thường cực kỳ hoà nhã lễ phép, khác hẳn với vẻ cuồng nhiệt hoang dã trên sân khấu.

"Chị cũng đừng gọi em là cậu Lục, nghe kì lạ lắm." Cậu ấy tháo tai nghe trên tai xuống, ánh mắt sâu thẳm: "Gọi em Lục Triều Dã là được."

Khương Dư Dạng biết trong ngành các cô rất dễ tiếp xúc với đủ các kiểu nghệ sĩ nổi tiếng, người không kiêu căng làm giá như Lục Triều Dã thực sự rất hiếm thấy.

Cô mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu, Lục Triều Dã, đã làm phiền cậu rồi. Công ty tôi vẫn còn việc phải làm, không trì hoãn thêm được, hôm khác tôi cảm ơn cậu sau nhé?"

Có tiến có lùi, ứng xử cực kỳ khéo léo.

Lục Triều Dã: "Vậy em đưa chị về công ty nhé? Ở đây xa xôi quá, cũng không tiện đặt xe."

Suy đi tính lại, không còn cách nào tốt hơn, Khương Dư Dạng gật đầu, ánh mắt ngập vẻ cảm kích từ tận tấm lòng.

Cô giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi suốt dọc đường, không muốn dính dáng quá nhiều tới cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ.

Trong lúc ấy, Lục Triều Dã gọi một cuộc điện thoại, nói muốn từ chối tham gia show giải trí nào đó để ra nước ngoài du học một năm.

Khương Dư Dạng quả thực đã nghe lén cuộc điện thoại này, nhưng sau khi biết chuyện cô vẫn cực kì kinh ngạc. Đối với một nghệ sĩ đang trên đà hot như cậu ấy thì việc đóng thêm phim và tham gia các show giải trí để thu hút nhiều fan hâm mộ hơn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng cậu ấy lại vô cùng khiêm tốn, chẳng chút do dự lựa chọn tiếp tục con đường học âm nhạc.

Tới phố Trường An, người xe qua lại như nước, Lục Triều Dã bảo tài xế đỗ xe ở một nơi gần đó.

Khương Dư Dạng đóng cửa xe, nụ cười ngọt ngào vẫn đang trên môi, nhưng khi xoay người lại, cô bắt gặp một người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm.

Thẩm Dực dựa vào chiếc Maybach, búng tay bắn tàn thuốc xuống, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt lấy cô.

Cũng có nghĩa là, rất có thể cảnh tượng cô tạm biệt Lục Triều Dã vừa rồi đã bị anh thấy hết.

"Lên xe." Anh cắn điếu thuốc, không để cô có thêm phản ứng nào khác.

Khương Dư Dạng ù ù cạc cạc bị anh lôi lên xe, Thẩm Dực dựa lại gần, thắt dây an toàn cho cô.

Anh chẳng nói chẳng rằng, trông có vẻ cô đơn tịch mịch vô cùng.

Lúc ở trên xe Lục Triều Dã, cô không mở điện thoại ra xem, bây giờ lấy ra mới thấy tất cả các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trong điện thoại đều là của Thẩm Dực. Khi cô ngất đi vì cơn say nắng, anh dường như cũng đang phải chịu đựng sự giày vò nào đó.

Khương Dư Dạng sửng sốt, giọng lạnh như nước: "Hồi chiều em không kiểm tra điện thoại."

Nói xong, chiếc Maybach phóng nhanh về phía đường vành đai 3.

Cửa kính hạ xuống một nửa, gió nóng phả vào xe, trong xe vừa tối tăm vừa yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đôi bên.

Hàng đèn ven đường tựa như những chú thiên nga trắng, đứng thẳng hai bên phố xá, ánh sáng và bóng tối đan xen, lướt qua góc mặt nghiêng tuấn tú của anh.

Thẩm Dực nghiến chặt hàm, ánh mắt mang chút giễu cợt: "Khương Dư Dạng, còn chưa rời khỏi tôi mà em đã vội vàng tìm thằng đàn ông khác đến vậy à?"
Bình Luận (0)
Comment