Chiếc Maybach tăng tốc trên đường vành đai 3, ánh đèn neon đầy màu sắc lướt qua như hình dải băng trong hệ ngân hà.
Những đốt ngón tay thon dài của người đàn ông đặt trên vô lăng, móng tay được cắt tỉa tròn trịa gọn gàng, trên mu bàn tay nổi rõ vài đường gân xanh.
Khí chất được rèn giũa từ nhỏ khiến Thẩm Dực có thể tự nhiên như không sau khi buông lời mỉa mai đối phương, mắt anh luôn nhìn thẳng về phía trước.
Khương Dư Dạng im lặng ngắm nhìn phong cảnh vụt qua hai bên đường, cô không muốn giải thích nữa, dù gì cô cũng phải rời đi mà? Nhưng cớ sao cô vẫn đau thấu xương tuỷ khi nghe anh nói những lời này vậy chứ?
Màn đêm miên man bao trùm cả thành phố, vầng trăng sáng trên cao bị mây đen dày đặc che khuất, từng hạt mưa rơi xuống, vang lên tiếng lộp bộp như một bản giao hưởng piano gấp gáp, khiến lòng dạ con người ta rối bời.
Thủ đô giữa mùa hè, ngay cả cơn mưa cũng kéo tới bất chợt đến vậy, cái nóng trong không khí như bị thổi bay, mùi mưa mát lạnh tràn vào hơi thở.
Chiếc Maybach chạy rất lâu trên đường vành đai 3, như thể không có ý định dừng lại.
Vài năm trở lại đây, mỗi lần công việc hoặc gia đình có chuyện không vui, Thẩm Dực đều sẽ lái xe chạy lên đường vành đai 3 hóng gió, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ có thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng anh.
Nhưng hôm nay thì không hề vậy, cảm xúc tắc nghẽn nào đó trong lồng ngực như đang dần quay trở lại.
Những hạt mưa rải rác lọt vào trong xe qua cửa kính mở hé, lọn tóc đen trên trán anh hơi ướt, lòng bàn tay khô ráo cũng trở nên lạnh lẽo.
Khương Dư Dạng rất ít khi thấy Thẩm Dực bộc lộ cảm xúc như lúc này, sự phản nghịch sâu trong cốt tuỷ dường như bị kích thích hoàn toàn trong buổi tối nay, sự tối tăm thăm thẳm trong khí chất trầm lắng của anh khiến cô nhớ lại sự rung động từ cái nhìn đầu tiên thuở đầu gặp gỡ.
Cũng bởi lẽ ấy, khiến cô sợ hãi.
"Thẩm Dực, anh chơi đủ chưa hả?" Giữa hai người, rõ ràng cô là bên bị chất vấn, nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều.
"Nếu tôi nói vẫn chưa đủ thì sao?" Lông mi Thẩm Dực khẽ run, vẫn nhìn thẳng phía trước, không hề chớp mắt.
Khương Dư Dạng lắc đầu, nhếch miệng cười nhạt, Thẩm Dực vẫn luôn như vậy, cuộc sống giàu sang, thuận buồm xuôi gió, muốn gì có nấy, còn gì đáng để anh bỏ ra vài phần thật lòng thật dạ đây?
Cô đã từng nghe rất nhiều tin đồn về anh thời còn ở trường trung học: từ chối cơ hội tuyển thẳng vào đại học, đi thi đại học như những thí sinh bình thường khác; giảng viên hi vọng anh tập trung vào việc học, nhưng anh làm điều ngược lại, vừa tốt nghiệp đã tham gia vào một dự án đầu tư mạo hiểm với số tiền không hề nhỏ, quả thực vừa thanh cao vừa điên cuồng.
Anh mang suy nghĩ nhất quyết phải làm cho ra lẽ, cất tiếng chất vấn lần nữa: "Dạng Dạng, em không định giải thích với tôi sao?"
"Thẩm Dực, em chỉ báo đáp ân tình của người ta thôi." Khương Dư Dạng rất ít khi phản bác anh, nhưng con thỏ tức giận còn biết cắn người, trong tình cảnh hiện tại, hai người họ không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Chuyện của Ôn Phù đã hai tháng rồi anh còn chẳng thèm giải thích, đằng này Lục Triều Dã đưa cô về thôi mà cô cũng phải giải thích ư?
Cô sụp lưng cuộn tròn người lại, nói: "Em muốn về rồi."
Đáng thương như một chú mèo nhỏ không có nhà để về.
Đầu óc Khương Dư Dạng tê liệt tới mức cô chẳng thể suy nghĩ thêm được gì, Thủ đô rộng lớn tới vậy mà cô chẳng thể tìm nổi một chốn về bình yên.
Thẩm Dực nói với vẻ bình tĩnh: "Dạng Dạng, e rằng tối nay em không về được rồi, hôm nay là đại thọ 80 tuổi của ông nội, em nhất định phải đi cùng tôi."
Anh hóng gió xong, lòng vẫn nghĩ mãi về những gì ông nội dặn dò.
Khương Dư Dạng sửng sốt, mấy ngày nay cô bận bù đầu nên đã quên mất sinh nhật của ông nội.
"Em còn chưa chuẩn bị quà đại thọ cho ông nội..."
Cô hơi áy náy, trước khi được đón tới nhà họ Thẩm, cô có thể cảm nhận sự xa cách của Lâm Bình Chi và Thẩm Hách Liên, nhưng ông cụ Thẩm đối xử với cô như cháu gái ruột của ông ấy vậy. Đôi bàn tay từng trải qua bao thăng trầm cuộc đời cực kỳ ấm áp, mùa đông ông ấy sẽ đưa cô tới hồ Thập Sát Hải ngắm băng, rồi kể cô nghe câu chuyện về Thẩm Vạn Tam và nơi đó. Mỗi khi tới ngày lễ dịp tết, ông ấy đều mua tặng cô những món đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống.
Nhưng ông cụ Thẩm đối xử với Thẩm Dực hoàn toàn khác, hơi chút là nghiêm mặt dùng gia pháp dạy dỗ, bồi dưỡng anh đúng như người kế vị sau này.
"Của tôi chẳng phải cũng là của em sao? Còn cần quà cáp gì nữa?" Về việc lí sự cùn thì Khương Dư Dạng không phải là đối thủ của anh.
Xe dừng trước dinh thự trên đường Vạn Thọ, ông cụ Thẩm thích yên tĩnh, nói nơi đây cực kỳ thích hợp để dưỡng lão nên con cháu đã chiều theo ý ông ấy.
Cơn mưa vẫn chưa ngớt, cả Thủ đô như chìm trong làn sương mịt mờ mông lung.
Thẩm Dực tháo dây an toàn, lấy ô trên xe ra, đứng thẳng người, đôi mắt đen láy, đợi cô xuống xe đi tới bên anh.
Cô muốn quay người đi luôn, nhưng phát hiện mình không nỡ làm vậy, điều ông cụ Thẩm quan tâm nhất chính là gia đình hoà thuận. Nếu ông ấy thấy cô và Thẩm Dực bất hoà, chắc chắn sẽ hỏi rõ ngọn ngành, tới lúc đó rất có thể chuyện giữa họ sẽ không giấu được nữa.
Ông cụ Thẩm là một trong số ít người đối xử thật lòng thật dạ với Khương Dư Dạng, cô không muốn làm ông ấy buồn lòng.
Cô vừa xuống xe đã bị Thẩm Dực ôm vào lòng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay hai người đều dính dớp, chẳng phân biệt được là mồ hôi hay nước mưa.
Chóp mũi cô tràn ngập mùi hương cơ thể khiến người ta yên lòng trên người anh.
Ánh mắt người đàn ông hệt như kẹo mạch nha, nồng nàn mà nóng bỏng.
Khương Dư Dạng giãy giụa nhưng lại bị anh giữ chặt hơn, Thẩm Dực nói với vẻ suồng sã: "Yên tâm, họ không thấy đâu."
Mãi tới khi vào tới cổng dinh thự, cô mới được giải thoát. Cô cố tình giữ khoảng cách vừa phải với Thẩm Dực, giả vờ cười thật tươi.
Dưới mái hiên trong dinh thự nuôi một con vẹt, nó thấy người là chào "anh đẹp trai", "chị xinh gái", líu lo không ngừng, cực kỳ náo nhiệt.
Phần lớn người trong nhà họ Thẩm đều đã đến, bầu không khí có vẻ cực kỳ hoà thuận, nhân vật chính ngày hôm nay - ông cụ Thẩm đang chơi cờ với ai đó, bên cạnh đặt một ấm trà hoa nhài hảo hạng đã pha xong, hương hoa thoang thoảng vấn vít khắp phòng.
Có người báo cáo: “Ông ơi, cậu cả Thẩm tới kìa."
Ông cụ Thẩm đặt quân cờ cuối cùng xuống, đánh dấu thắng lợi trong ván cờ này một cách hài lòng xong mới liếc mắt một cái: "Thằng nhóc này, để cả nhà phải chờ cháu nãy giờ."
Tuy là câu trách móc, nhưng giọng nói lại đong đầy cưng chiều.
"Cũng vì Dạng Dạng mải chọn quà cho ông quá nên mới chậm trễ đôi chút." Thẩm Dực đã quen với việc lấy lòng ông nội: "Đều là thứ ông thích đó ạ."
Ông cụ Thẩm vuốt chòm râu, cười đến tận mang tai: "Thế còn được."
"Dạng Dạng tới đây nào, ông nội lâu lắm rồi chưa gặp cháu." Ông ấy trầm giọng, quét mắt đánh giá: "Gầy đi rồi, trông chẳng còn mấy cân thịt."
"Cháu phải tìm một anh bạn trai vỗ béo cháu mới được, không thì ông nội không yên tâm để cháu một thân một mình vất vả ở Thủ đô đâu."
Vừa dứt lời, một bầu không khí vô hình bao quanh cô và Thẩm Dực.
Cô ngước mắt lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt anh, Thẩm Dực trắng trợn ngắm nhìn vòng eo con kiến của cô, ham muốn chinh phục trong anh lúc nào cũng dễ dàng bị khơi dậy mỗi lần giữ lấy vòng eo ấy. Nếu vỗ béo thêm thì đầy đặn cũng có ưu điểm của đầy đặn đấy.
Lưu manh khốn kiếp! Biến thái chết tiệt!
Khương Dư Dạng trừng mắt lườm anh, ý bảo anh bớt lại, nhưng Thẩm Dực cười càng tươi hơn, ngông nghênh hết sức.
Tiệc tối sắp bắt đầu, trên bàn vẫn còn vài ghế trống.
Lâm Bình Chi mặc chiếc sườn xám thêu hoa văn cầu kì, trang điểm lộng lẫy: "Ôn Phù bị đoàn làm phim giữ chân, mà tối nay mưa lớn nữa, e là không tới được rồi."
Thẩm Hách Liên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ông ta rót đầy rượu cho mọi người, nói: "Vậy đợi dịp con bé và Thẩm Dực đều rảnh thì hẹn một bữa vậy, con cái hai nhà cũng lâu rồi không gặp nhau, đừng để có khoảng cách."
Ông cụ Ôn ngồi cạnh ông cụ Thẩm, trông ông ta có vẻ tuổi cao sức yếu, nhưng con cái nhà ai người ấy khen, ông ta nói với vẻ tự hào: "Phù Nhi ham chơi lắm, bình thường có vẻ hơi kiêu căng nhưng bản chất là đứa bé vô cùng hiền lành lương thiện."
Thì ra bữa tiệc đại thọ tám mươi này là cái cớ để họ bàn chuyện liên hôn giữa hai nhà Thẩm - Ôn.
Chẳng trách từ lúc Thẩm Dực đưa cô tới, Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi không thèm liếc cô lấy một cái.
Đúng vậy, sao một người ngoài như cô lại có thể xuất hiện ở đây chứ? Cô sao xứng hưởng thụ niềm vui gia đình sum họp này? Cô tới đây làm trò cười cho họ ư?
Khương Dư Dạng ngẩn ra chốc lát, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim nhọn hoắt dày đặc châm chích, đâm xẹp quả bóng mang tên tự tin trong lòng cô.
Hổ thẹn và tức giận đan xen khiến lòng tự tôn vốn dùng để bảo vệ bản thân đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng ông Ôn trên bàn vẫn lên tiếng hỏi: "Đây là cô bé con nhà họ Khương nhỉ? Trông dễ mến quá, nghe nói cháu làm cho một toà tạp chí thời trang, không biết đã từng hợp tác với Phù Nhi bao giờ chưa?"
Thái độ hiện giờ của nhà họ Thẩm chẳng phải vì coi cô là em gái trên danh nghĩa của Thẩm Dực sao?
Mồ côi cha mẹ, không chốn nương tựa, mấy năm nay đều phải dựa dẫm vào người khác, dù cô và Thẩm Dực có thật sự ở bên nhau đi nữa, ai sẽ cho rằng Thẩm Dực nghiêm túc?!
Khương Dư Dạng run rẩy đứng lên, ly vang đỏ trên bàn vô tình bị đổ, chất lỏng màu đỏ hất hết lên quần áo của cô.
Sống mũi cô cay cay, cúi đầu cụp mi, cố gắng dùng chút kiêu ngạo của mình chống đỡ, đáp: "Xin lỗi ạ, cháu đi rửa một chút."
Tiếng chân ghế ma sát với nền nhà vang lên cực kỳ chói tai.
Thẩm Dực không nghịch chiếc ly đế cao trong tay nữa, ánh mắt dõi theo bóng lưng màu trắng dần khuất.
Dù Khương Dư Dạng rời bàn tiệc giữa chừng cũng chẳng ai quan tâm, mọi người vẫn nói chuyện rôm rả, quần là áo lượt, chỉ coi chuyện vừa xảy ra là nốt
nhạc đệm không đáng nhắc tới.
Thẩm Dực gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, im lặng một lát rồi đứng dậy, chỉ để lại một câu cho những người còn lại: "Con đi xem sao."
Cửa phòng tắm bị anh đẩy ra, Khương Dư Dạng đang dùng khăn ướt lau vết ố do vang đỏ gây ra, nhưng động tác hệt như đang gột rửa bùn đất vậy.
Thẩm Dực cúi tấm lưng thẳng như trúc của mình xuống, ép cô lên tấm cửa phòng tắm lạnh lẽo, tiện tay khoá trái cửa lại.
Nhịp tim cô đập như trống dồn, cõi lòng trào dâng đủ mọi cảm xúc.
Hơi thở vấn vít, anh tiến thẳng vào, cạy mở hàm răng khép chặt của cô, vươn tay giữ chặt lấy vòng eo thon thả của cô, hoàn toàn khống chế cô một cách mạnh mẽ.
Đôi mắt Khương Dư Dạng mờ sương, khẽ cất tiếng rên, hệt như con thuyền nhỏ chìm nổi trong biển lớn dập dềnh, nhưng lúc nào cũng được anh đỡ lấy, rồi tiếp tục trôi nổi.
Cô hận dáng vẻ hiện giờ của chính mình, cũng không muốn nhượng bộ nữa, lý trí của cô hệt như toà nhà cao tầng lung lay sắp đổ, chỉ muốn vỡ vụn, biến thành đống đổ nát trong giây lát.
Sự dịu dàng của Thẩm Dực trước giờ luôn bạc bẽo tới khó hiểu, cô còn dám mong đợi gì hơn đây?
"Suyt, bọn họ vẫn còn ở bên ngoài." Thẩm Dực hạ giọng nói, rồi tiếp tục ngậm lấy môi cô: "Tôi đã xoá hotsearch giữa em và Lục Triều Dã rồi, có người cố ý đẩy chuyện này lên top. Dạng Dạng, sao em không nói với tôi em bị say nắng?"