Trong màn đêm âm u, giọng nói của anh vang vọng khắp cầu thang trống trải.
Khương Dư Dạng nghĩ một hồi lâu vẫn không thốt ra được một câu chửi nào, mặt cô cũng đỏ bừng lên.
“Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, bực mình không tốt đâu.” Thẩm Dực dỗ dành cô, kéo cô ra khỏi không gian chật hẹp.
Cô tiếp tục trừng mắt nhìn anh, tưởng rằng đó là một lời cảnh cáo ngầm, nhưng không ngờ trong mắt anh lại trở thành ánh mắt nhẹ nhàng đưa đẩy, không có chút sức tấn công nào.
Khương Dư Dạng đi lên mấy bước rồi vào thẳng phòng mà không thèm quay đầu lại.
Khi cô nói với Trần Dong rằng mình sắp rời đi, rõ ràng là bà ấy không ngờ được, giọng điệu đầy lo lắng nói: “Con bé này, cháu về vội vàng, mà rời đi cũng
vội vàng nữa...”
“Công việc của cháu có xảy ra vài chuyện, cảm ơn dì Trần đã chiêu đãi cháu.” Khương Dư Dạng nhẹ nhàng ăn mì, giọng nói mềm mại ấm áp làm cho người ta khó có thể từ chối được.
Trần Dong gật đầu, thở dài nói: “Được rồi, dì sẽ không can thiệp vào công việc của thanh niên các cháu. Cháu ra ngoài chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sau khi hỏi han vài câu, một chiếc Maserati đã đến đón ở cửa.
Thẩm Dực chào Trần Dong: “Cháu đi cùng cô ấy.”
Trần Dong chậm rãi gật gù, sau đó hỏi: “Hay là để Tống Kha tiễn hai cháu nhé?”
Anh cố tình không trả lời mà quay đầu nhìn Khương Dư Dạng.
Cô đành lẩm bẩm: “Không cần đâu ạ, mãi anh Tống Kha mới được nghỉ phép về với dì, cháu tự đi được rồi ạ.”
Nhìn thấy Khương Dư Dạng kiên trì như vậy, Trần Dong cũng không cố thuyết phục cô nữa.
Sau khi bọn họ rời đi, Trần Dong mới kéo Tống Kha lại gần nói: “Con có hỏi thông tin liên lạc của Dạng Dạng chưa?”
“Không ạ.” Tống Kha buồn ngủ xoa mày. “Có hỏi cũng vô ích thôi.”
Trần Dong nhìn chiếc xe lao đi như mũi tên thì không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Vé máy bay từ Hồng Kông về Thủ đô vẫn còn chỗ nhưng lại không có khoang hạng nhất, Thẩm Dực rất vui vẻ được bay hạng thương gia cùng Khương Dư Dạng.
Dù sao thì Khương Dư Dạng đã mua vé thì chắc chắn sẽ không đồng ý đi chuyên cơ với anh.
Nghỉ ngơi một lúc trên máy bay, sau khi tỉnh lại cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Ở sân bay người người ra vào tấp nập, Khương Dư Dạng đẩy vali, đồng thời cũng gọi điện cho Kiều Tụng.
Kiều Tụng: “Chị sắp từ tiểu khu xuất phát đây. Em chờ chị chút.”
Bên kia, chiếc Maybach tới đón Thẩm Dực cũng đã tới.
Anh đứng đó, khẩn khoản hỏi: “Em không cần tôi đưa em sao?”
Khương Dư Dạng kiên trì đáp: “Chị Kiều Tụng tới đón tôi rồi.”
Nếu đi xe của Thẩm Dực, cô sẽ phải chịu cái danh có sắc bỏ bạn mất thôi.
Thẩm Dực cũng không nói gì, chỉ nhường đường rồi chậm rãi đi theo sau cô.
Giữa sân bay đột nhiên nhốn nháo, nhìn có vẻ như có rất nhiều người đang đổ xô đến đây.
Ôn Phù sắp có một bộ phim cổ trang khởi quay vào năm sau, được chuyển thể từ một đại IP(*) mà cô ta sẽ đóng vai nữ chính.
(*)Intellectual Property (Sở hữu trí tuệ): chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoàng tráng, thậm chí gây xôn xao dư luận trước cả khi quay và chiếu.
Tin tức lan ra nhanh chóng, đây là tác phẩm Ôn Phù đóng sau một năm ổn định lại từ vụ bê bối.
Bọn họ vừa tới sân bay, chẳng trách cánh truyền thông lại vây quanh.
Ôn Phù đeo kính râm rảo bước rất nhanh, trong khi trợ lý của cô ta đứng xung quanh để dọn đường.
Chiếc kính râm che đi đôi mắt xinh đẹp của cô ta, khiến cho Ôn Phù trông có vẻ kiêu ngạo như một con công.
Khương Dư Dạng đẩy vali ra, không để ý nhiều đến đám đông đang dồn về phía mình.
Một người đàn ông mập mạp cầm máy ảnh chen lấn về phía cô, khiến cô mất thăng bằng, suýt thì vấp ngã.
Thẩm Dực vòng tay qua eo và ôm chặt cô vào lòng.
Sắc mặt anh xanh mét, rõ ràng là không hài lòng với tác phong của giới truyền thông.
Nhân viên an ninh duy trì trật tự đi tới rồi hô lên: “Mọi người chú ý trật tự được không? Có người suýt ngã đấy.”
Ôn Phù tháo kính râm xuống, đôi môi đỏ chói mắt, liếc nhìn về phía được gọi là té ngã rồi nheo mắt lại, trong lòng không khỏi chết lặng.
Cô ta là một nữ minh tinh, dù có bao nhiêu ân oán cá nhân thì tốt nhất cũng không nên thể hiện ra mặt. Vậy nên khi nhìn thấy Thẩm Dực ôm Khương Dư Dạng, ngoại trừ cả người cứng đờ ra thì vẻ mặt cô ta không hề thay đổi.
Sân bay giờ đây đã trở thành nơi để nhiều người tạo dáng chụp ảnh, tất nhiên Ôn Phù không ngại tạo chú ý nhiều hơn để quảng bá cho bộ phim mới.
Sau khi xuống máy bay, Ôn Phù lên xe bảo mẫu rồi quẹt điện thoại hai cái: “Gần đây [ICON] có hướng đi nào không?”
Người đại diện tưởng Ôn Phù muốn có nguồn lực của tạp chí thời trang nên nói: [ICON] có nhánh tạp chí mới tên là [Travelver]. Mà nhân vật trang bìa cho số đầu tiên là Tổng Giám đốc Thẩm của Tập đoàn Quân Liên. Có vẻ như bọn họ đang nhắm tới thị trường nữ giới, đăng về đàn ông ưu tú.”
Ý là là những minh tinh như Ôn Phù không nằm trong phạm vi của [Traveller].
Chẳng trách, leo lên được cành cao như Thẩm Dực thì con đường sự nghiệp sau này của Khương Dư Dạng muốn gập ghềnh cũng khó.
Ôn Phù chọn một bức ảnh trong album, là bức ảnh bốn người trong một quán bar ở Paris một năm trước.
Cô ta nói với quản lý của mình: “Giúp tôi liên hệ với paparazzi. Nói với họ, trong này chắc chắn sẽ có thứ họ muốn.”
“Nhân tiện, tốt nhất nên làm sau năm mới, khi Lục Triều Dã có chuyến lưu diễn cuối cùng.”
Người quản lý nhìn thấy Lục Triều Dã trong ảnh, chàng trai dùng ánh mắt dịu dàng nhìn một người phụ nữ như thể yêu rất say đắm.
Lúc hai người hợp tác trong [Ban ngày] luôn có tin đồn rằng họ bất hòa, yếu tố quan trọng nhất là việc Lục Triều Dã từ chối quảng bá ghép cặp với Ôn Phù.
Đến nay tìm được cơ hội báo thù thì tốt quá.
...
Sau khi Khương Dư Dạng trở về nhà, cô tự làm cho mình một bát mì ống sốt thịt.
Rửa bát xong, cô đứng trên ban công nhỏ hóng gió một hồi.
Tin nhắn của Thẩm Dực gửi đến điện thoại di động rất nhanh, cô chỉ trả lời “Đã đến” rồi không nói thêm gì nữa.
Ngoài ban công gió thổi rất mạnh, một lúc sau, cô nằm trên sô pha chợp mắt một lát, trong đầu vô thức nhớ đến lời Tống Kha nói.
Thứ tự xuất hiện của mỗi người trong cuộc sống thực sự rất quan trọng.
Dường như trái tim cô rất nhỏ, chỉ một người cũng có thể lấp đầy được.
Sang năm, Thủ đô bắt đầu tái khởi động, vẫn là một dãy đường không có điểm cuối, xung quanh là ánh đèn đủ màu sắc, còn màn đêm như dòng nước ngầm.
Một ngày sau khi Khương Dư Dạng trở lại làm việc, cô nhìn chằm chằm vào đợt quảng bá số mới rất lâu, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Cô đứng dậy đi vào phòng trà pha cà phê, phát hiện sáng nay đồng nghiệp đều đang xì xào bàn tán, lúc thấy cô lại gần thì vội vàng giải tán.
Trực giác mách bảo cô rằng có lẽ mình đã gặp phải rắc rối nào đó rồi.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ làm việc của Triệu Á Lâm.
Khương Dư Dạng nghe đồng nghiệp nói Triệu Á Lâm đang ở văn phòng muốn gặp cô, tốt nhất nên chạy tới đó càng sớm càng tốt.
Ánh mắt của đồng nghiệp không mấy thiện cảm, giống như cô sắp phải chịu một hồi thẩm phán trầy da tróc vảy vậy.
Triệu Á Lâm nhấp một ngụm cà phê, đặt chiếc cốc lên bàn. Trong bầu không khí quá tĩnh lặng, âm thanh này như sóng vỗ vào đá ngầm, đủ sức gây sóng gió trong lòng người.
Khương Dư Dạng nắm chặt bàn tay rồi lại buông ra, trong lòng bồn chồn thấp thỏm.
Triệu Á Lâm xoay chiếc ghế, tựa như vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh hỏi cô: “Cô đã xem hot search chưa?”
Cổ họng cô như nghẹn lại.
Lúc này cô mới mở weibo của mình ra, đập vào mắt là tiêu đề #Chuyện tình ở Paris của Lục Triều Dã, tài khoản đăng bài là account marketing.
Trong phần mô tả và hình ảnh, Lục Triều Dã đã bay tới Paris để học, thật ra là để đi công tác với cô. Khẳng định tin đồn về cuộc gặp gỡ được chụp trước đó giữa hai người không phải là không có căn cứ, rằng Lục Triều Dã đã ở cùng cô trong quán bar, mặc dù không có hành động thân mật gì nhưng ánh mắt lại khiến người nhìn liên tưởng rất nhiều.
Bức ảnh đó là lần duy nhất bốn người họ gặp nhau, nhưng chỉ có khuôn mặt của cô và Lục Triều Dã là nhìn rõ, Ôn Phù và Thẩm Dực đều bị làm mờ đi, khiến họ trông giống như bạn bè bình thường.
Phần bình luận bên dưới đã như mớ hỗn độn từ lâu, tràn ngập những tuyên bố thoát fandom của fans.
[Các chị em ơi, tôi thực sự không thể chấp nhận được. Cậu ấy chỉ mới 21 tuổi thôi, vội vàng yêu đương đến mức lừa dối fans của mình... Tôi đã xé hết áp phích trong nhà và sẽ bán hết tạp chí và thiết bị tôi đã mua. Vĩnh biệt.]
[Fans làm việc cực khổ mua sản phẩm cậu làm đại diện để tăng doanh số cho cậu. Cậu nói sẽ học ở Paris một năm, mọi người cũng đều ngoan ngoãn dù không được gặp cậu. Nhiều người rất nhớ cậu, nhưng cuối cùng cậu lại đi yêu đương vui vẻ bên nước ngoài, thật là quá đáng mà.]
[Lần đầu tiên tôi thực lòng đu idol, cuối cùng lại trao tình cảm cho lầm người.]
[Sáng nay tôi đã khóc lúc đọc tin tức. Tôi vừa không muốn tin, muốn đợi Lục Triều Dã trực tiếp ra mặt giải thích. Mặt khác, tôi nghĩ rằng nếu đó là sự thật thì thành thật mà nói tôi sẽ khó chấp nhận được...]
Một số fans cực đoan đến mức bắt đầu moi thông tin cá nhân của cô, bao gồm cả việc bổ nhiệm cô tại [ICON] và làm tổng biên tập tạp chí mới của “Traveler”.
Trái tim của Khương Dư Dạng thắt lại mỗi khi đọc thêm một dòng.
Đây là lần đầu tiên cô phải hứng chịu bạo lực mạng quy mô lớn như vậy, ngoài việc choáng ngợp, cô còn cảm thấy lời nói công kích còn lớn hơn nỗi đau thể xác rất nhiều.
Triệu Á Lâm từ trên ghế xoay đứng dậy, gõ ngón tay lên bàn, đột nhiên nói: “Giải thích đi, tôi không muốn gây rắc rối gì trong ngành này đâu.”
“Không phải như chị nghĩ đâu.” Khương Dư Dạng hơi ngẩng mặt lên, không muốn lộ ra vẻ chật vật khi đi ra ngoài rồi để người khác chế nhạo mình.
Triệu Á Lâm vốn không muốn nghe cô giải thích, lắc đầu rồi nói một câu cực kì chói tai: “Khương Dư Dạng, cô làm tôi thất vọng quá.”
“Cô ra ngoài tự mình suy nghĩ trước đi, tôi không nói nhiều nữa đâu.” Triệu Á Lâm thốt ra “lời đuổi khách”, kiêu căng không muốn nhìn cô nữa.
Khương Dư Dạng mím môi, cắn răng.
Ngực cô phập phồng, chóp mũi đỏ bừng do xúc động, cuối cùng cô quay người rời khỏi phòng làm việc của Triệu Á Lâm mà không nói một lời.
Khương Dư Dạng đi vào phòng vệ sinh, vã nước vào mặt, cố gắng kiềm chế để không rơi nước mắt.
Kiều Tụng làm việc trong giới truyền thông, đương nhiên là người nắm rõ thông tin, sau khi biết chuyện, cô ấy đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trên WeChat.
[Tức chết mất. Ai đã đăng bài này đây? Đúng là gian dối trí trá, không thể hiểu nổi.]
[Bên Lục Triều Dã đã bác bỏ tin đồn, nói rằng đã gửi đơn kiện phản hồi lại tin tức sai sự thật, nhưng fan thực sự không tin.]
Đột nhiên, một bài đăng trên Weibo chính thức của Tập đoàn Quân Liên khiến quần chúng ăn dư tụ tập lại.
[Bài đăng là cắt câu lấy nghĩa, còn bức ảnh lại che giấu sự thật. Một trong hai người được che mờ chính là Ôn Phù, tại sao không nói Ôn Phù yêu Lục Triều Dã đi?]
Mười phút sau, Thẩm Dực lần đầu tiên xuất hiện bằng ảnh selfie trên Weibo chính thức.
Lông mày anh hơi nhíu lại, tuy nghiêm khắc nhưng nét mặt đều vượt trội về mọi mặt, khí chất cao ngạo lạnh lùng.
[Tôi chỉ mời mọi người ăn một bữa thôi, cánh truyền thông có cần phải vội vàng tung tin giả lung tung đến thế không?]
Dưới phần bình luận đã trở thành địa bàn của nhan khống từ lâu, không ngờ rằng người có tiếng giới đầu tư mạo hiểm lại trẻ và có ngoại hình đẹp đến như vậy.
Không ngoa khi nói anh là người tình trong mơ của các cô gái.
Nhưng bởi vậy mà đầu mâu lại chĩa về hướng Ôn Phù, cô ta không chỉ sử dụng bức ảnh tụ tập riêng tư để đánh lạc hướng chú ý của dư luận, tin này còn ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng và sự nghiệp của Lục Triều Dã.
Lòng dạ thâm sâu của cô ta lộ rõ như ban ngày.
Đột nhiên, những lời chỉ trích của cư dân mạng chuyển hướng, những lời chửi bới ngợp trời đều chuyển hết sang Ôn Phù.
Tất nhiên, vẫn có rất nhiều người suy đoán về mối quan hệ giữa Thẩm Dực và Khương Dư Dạng.
Nếu họ chỉ là bạn bè thì có cần thiết phải bấy chấp tất cả giải thích cho cô không?
Hơn nữa, còn có tin đồn rằng một nhà đầu tư mạo hiểm nổi tiếng trong ngành, Tổng Giám đốc của tập đoàn Quân Liên luôn có một người tình đã bao dưỡng trong nhiều năm.
E rằng Khương Dư Dạng chính là tình nhân trẻ trong tin đồn đã leo vào hào môn ở Bắc Kinh.
Về vấn đề này, Khương Dư Dạng không nói gì, cũng không để ý tới.
Có rất nhiều việc đang chờ cô làm trong số tạp chí mới, cô không còn thời gian để chần chừ, buồn bã, thậm chí còn nhốt mình trong vỏ.
Triệu Á Lâm vốn không hài lòng với việc hot search của cô làm ảnh hưởng đến [ICON], cô không biết thời gian tới cô ta sẽ ngáng chân gì đây.
Trong lòng cô rất kiên cường, nhìn có vẻ hiền lành dịu dàng nhưng thực chất cô rất kiên trì với những gì mình tin tưởng.
Nếu muốn gây dựng sự nghiệp của riêng mình thì không thể sợ hãi chùn bước được.
Tuần tiếp theo, bữa tiệc thời trang được tổ chức như dự kiến, có dàn nghệ sĩ đông đảo trong ngành, trong đó có cả những ngôi sao tên tuổi đang ở đỉnh cao danh tiếng, những bậc lão làng trong nghề, chỉ cần nhìn thấy những người này đứng cùng nhau trò chuyện cũng đã cực kì thu hút.
Ngay trong phần thảm đỏ, giới truyền thông có mặt tại hiện trường đã tụ tập dưới ánh đèn.
Sau khi chụp hình thảm đỏ xong, khách mời được sắp xếp ngồi vào bàn tròn trong phòng tiệc, trên ghế có gắn bảng tên tương ứng với mỗi người.
Ở giữa bàn tròn là những bông hồng được không vận từ Bulgaria, được giữ rất tươi vậy nên nhìn rất đẹp mắt.
Âm nhạc trong phòng tiệc như nước chảy róc rách, ban nhạc chơi bản The well tempered clavier của Bach.
Quần áo lụa là, ly đi chén lại, giống như một giấc mộng kỳ ảo.
Trên sân khấu, đến lượt Triệu Á Lâm phát biểu, cô ấy mặc một bộ váy dạ hội được thiết kế riêng, trông không hề già chút nào.
Bài phát biểu của Triệu Á Lâm là do Khương Dư Dạng viết. Trong khoảng thời gian này, Khương Dư Dạng làm việc cẩn thận hơn nao giờ hết, thay vì để bản thân phân tâm, tốt hơn là nên làm những gì có thể cho đến nơi đến chốn.
Cô dần đoán ra tính tình của Triệu Á Lâm, ghi lại sở thích dùng từ của vị sếp khó tính này, sửa đi sửa lại lời nói, cuối cùng trau chuốt lại trước khi trình bày với Triệu Á Lâm.
Triệu Á Lâm không phải là một người sếp hay bám víu vào quá khứ, ở nơi làm việc, điều duy nhất có thể giữ cô vững gót chính là năng lực làm việc.
Khương Ngọc Dương ngồi ở bàn khách quý, cô mặc một bộ váy nhung đỏ bồng bềnh, váy được thiết kế lệch vai, lộ ra bờ vai nhỏ nhắn tròn trịa.
Đặc biệt, chiếc váy dài này là kiểu dáng ôm sát eo, có thắt lưng bán trong suốt hơi bó lại làm eo trông nhỏ như thể có thể dùng một tay ôm trọn được.
Gương mặt cô xinh đẹp, làn da trắng như ngọc, dưới ánh đèn rực rỡ càng chói lóa, xinh đẹp đến mức có thể sánh ngang với bất kỳ ngôi sao nữ nào có mặt.
Những món ăn nhẹ cũng như rượu sâm panh có nồng độ cồn cao được bày ra bàn.
Những người ngồi cùng bàn với cô đều là đạo diễn, nhà sản xuất điện ảnh và truyền hình, họ đều khá lớn tuổi và có kinh nghiệm trong ngành.
Một lúc sau liền có người ném một cành ô liu về phía cô: “Cô Khương còn trẻ mà có triển vọng quá, tuổi này đã là tổng biên tập một ấn phẩm rồi.”
Khương Dư Dạng cũng không sôi nổi nhiệt tình, mặt cứng ngắc nói: “Mong đạo diễn Lưu đừng chê cười tôi, tạp chí mới của tôi vừa mới phát hành.”
Đạo diễn Lưu hiểu ý, ánh mắt không ngừng đảo khắp người cô: “Vậy thì uống một ly, chúc số mới của cô bán chạy...”
Cảm giác khó chịu giống như bị coi là một món hàng, Khương Dư Dạng không khỏi cảm thấy như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn kết thúc bữa tiệc càng sớm càng tốt.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cô nói: “Đạo diễn Lưu đã nâng chén rồi, biên tập viên Khương không uống rượu là không nể mặt rồi.”
Khuôn mặt Khương Dư Dạng cứng lại, lông mi cong cong, cân nhắc một lát, cô cầm ly rượu trong tay uống một ngụm: “Tôi cạn, đạo diễn Lưu thì cứ tuỳ ý, nếu còn bắt tôi uống nữa thì thật sự đang ép tôi rồi.”
Nửa sau của câu này có thể được coi là sự từ chối trực tiếp mọi lời mời rượu sau đó.
Đạo diễn Lưu mỉm cười đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Cô Khương, sau này nếu cô có cần gì thì liên hệ với tôi.”
Một gợi ý rõ ràng có thể giúp cô có vốn để đi đường tắt.
Khương Dư Dạng không đồng ý cũng không từ chối mà chỉ nhìn vào danh thiếp, móng tay ấn vào danh thiếp, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
Cô liếc nhìn và nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc giữa đám đông.
Anh cao lớn, đôi chân suôn dài, tay cầm ly sâm panh đi lại giữa đám đông, dường như anh chính là tâm điểm của đám đông.
Đúng vậy, Thẩm Dực, với tư cách là một doanh nhân cũng có tên trong danh sách mời tham dự bữa tối từ thiện thời trang tối nay.
Không hiểu sao Thẩm Dực cũng rời mắt đi và nhìn vào mắt cô.
Đôi mắt như vậy rất sắc bén sâu thẳm, đã nhiều ngày không gặp, càng là Khương Dư Dạng đang tránh né sự nghi ngờ, tuy rằng không để tâm những lời nhận xét mang tính suy đoán đó, nhưng cô vẫn hy vọng rằng khi mình xuất hiện lần nữa trước công chúng, cô sẽ không được gọi là tình nhân của ai đó mà là Khương Dư Dạng, tổng biên tập của [Traveler].
Bữa tiệc sắp kết thúc, Thẩm Dực đang ngồi trong bóng tối, cà vạt hơi lỏng.
Ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong đôi mắt cô đơn và kiêu ngạo của anh, anh nhìn Khương Dư Dạng nói chuyện với Triệu Á Lâm, mỉm cười rạng rỡ.
Trang phục của cô hôm nay vừa thuần khiết vừa quyến rũ, trong mắt bất kỳ ai cũng giống như một đóa hồng bay trong gió, đầy đặn ướt át hấp dẫn người hái.
Thời gian trôi qua.
Đạo diễn Lưu đi đến gần cô, cố ý cười nói: “Cô Khương, muộn thế này rất khó bắt taxi, tôi bảo tài xế của tôi chở cô đi nhé?”
Khương Dư Dạng lùi lại một bước, lạnh lùng liếc nhìn: “Không cần, cảm ơn ý tốt của đạo diễn Lưu.”
Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Thẩm Dực xuyên qua biển người, đôi mắt anh đen sâu thẳm: “Dạng Dạng, về nhà đi.”
Giọng anh khàn khàn vì rượu sâm panh trong cổ họng.
Ánh mắt của Khương Dư Dạng khi nhìn anh lại trở nên xa cách, như thể anh là người lạ mà hỏi lại: “Chào anh, anh là ai vậy?”