Vừa dứt lời, Khương Dư Dạng tránh khỏi anh rồi dứt khoát bước đi.
Chiếc taxi cô gọi đã tới tận cửa, mới tháng hai mà trời lại lúc ấm lúc lạnh.
Cô mặc một chiếc váy nhung đỏ lệch vai, không khỏi khoanh tay lại.
Cô không biết Thẩm Dực phía sau ra sao, đóng cửa xe lại như muốn chạy trốn, ngăn chặn không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Thẩm Dực một tay đút túi, nhìn chiếc xe dần dần rời khỏi tầm mắt của mình.
Hừ.
Biểu diễn một màn kịch giả vờ không quen biết anh trước mặt người khác, dường như ốc sên nhỏ đã thực sự rúc vào trong vỏ rồi.
Mười giờ tối.
Ở Phong Nguyệt, Kỷ Tùy Chi đứng trên tầng cao nhất, chống tay lên lan can phả khói.
Thẩm Dực cầm lấy điếu thuốc anh ta đưa, chậm rãi châm lửa, trong mắt trĩu nặng suy tư.
Kỷ Tùy Chi cũng không hiểu, chỉ nhìn Thẩm Dực hút hết điếu này đến điếu khác, cảm giác còn khó chịu hơn cả bị coi thường.
Anh ta không khỏi khuyên nhủ: “Anh Thẩm, tâm tình không tốt thì uống thôi, một ly giải ngàn sầu.”
Hôm nay Thẩm Dực không có tâm trạng phản bác Kỷ Tùy Chi, đi theo anh ta xuống lầu.
Giữa sàn nhảy ánh đèn mờ ảo, đám người đang cuồng hoan trong tiếng nhạc ầm ĩ chói tai.
Anh không thường xuyên tới tầng một, trước đây anh luôn cho rằng nơi này không yên tĩnh.
Sau đó Kỷ Tùy Chi ngồi trên ghế dài, im lặng nhìn Thẩm Dực nốc hết ly đỏ đến ly trắng trên bàn vào bụng.
Dáng vẻ anh uống mạnh mẽ đến mức Kỷ Tùy Chi phải hoảng sợ.
Khả năng tự chủ của Thẩm Dực luôn rất tốt, sao anh lại dày vò bản thân thế này?
Kỷ Tùy Chi nhanh chóng nhờ người dọn bớt rượu trên bàn rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng uống nữa, anh Thẩm. Anh uống làm hại đến cơ thể thì không còn gì đâu đấy.”
Hiếm có một ngày nào đó Thẩm Dực lại được một “tay chơi” thuyết phục anh chăm lo sức khỏe.
Anh khẽ nhắm mắt lại, không biết là mình uống nhiều rượu vang hay rượu trắng, có lẽ chỉ vì thái độ của Khương Dư Dạng đối với anh mà anh không thể dập tắt được ngọn lửa trong lòng.
Đầu đau như búa bổ, cảm giác rất khó chịu.
Kỷ Tùy Chi nhìn anh loạng choạng đứng dậy, bất đắc dĩ hỏi: “Đừng uống, đừng uống nữa, em đưa anh về nhà, đi thôi nhé?”
Những người đến Phong Nguyệt đều là những nhân vật có máu mặt trong giới Bắc Kinh, trong đám đông có người nhắc đến Thẩm Dực.
Thẩm Dực nghe vậy thì dừng lại tại chỗ để nghe họ nói gì.
“Không phải trước đây Thẩm Dực rất thân thiết với Ôn Phù sao?”
“Haizz... Mấy người không biết trước đây Thẩm Dực mang theo con gái nuôi của nhà Thẩm đến Phong Nguyệt sao, chỉ sợ quan hệ không tầm thường.”
“Vậy cô ta là con dâu nuôi từ bé của anh Thẩm à?”
“Hai người bọn họ bây giờ hình như không ở cùng nhau nữa, nhưng cô ta trông cũng khá xinh đẹp đấy. Lúc khác dẫn cô ta đến chơi xem có sướng không.”
Đồng tử của Kỷ Tùy Chi run rẩy, biết rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Lén bàn tán thì thôi đi, bọn họ lại dám nói chuyện không đứng đắn như vậy về Khương Dư Dạng.
Đúng là không sợ làm mất lòng thế lực nhà Thẩm ở Thủ đô.
Không đợi ai kịp phản ứng, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chai rượu vừa đặt trên bàn bị đập vỡ tan thành từng mảnh.
Người đàn ông vừa nói bậy lập tức cứng đờ tại chỗ, bị chai rượu đập trúng ngây ra, đưa tay sờ lên đỉnh đầu.
Kết quả là tay dính đầy máu.
Ánh mắt hắn kinh hãi, vội vàng hét lớn: “Có người đánh người, giết người rồi...”
Những người vẫn ngồi trên ghế dài la hét rồi bỏ chạy đi nơi khác.
Kỷ Tùy Chi cũng cho rằng Thẩm Dực sẽ trực tiếp ra tay, vội đứng trước mặt ngăn anh lại: “Anh Thẩm, anh điên rồi à?”
Theo sự hiểu biết từ trước đến nay của Kỷ Tùy Chi, cả hai lớn lên trong một khu, một đám thiếu niên nghịch ngợm tụ tập lại với nhau, chắc chắn sẽ không tránh khỏi đánh nhau.
Nhưng sự thật là dù bọn họ có đánh hăng đến đâu, Thẩm Dực cũng không bao giờ can thiệp.
Anh kiêu căng ngạo mạn, thường coi thường việc dùng vũ lực để chứng minh bất cứ điều gì.
Những người bạn lúc đó cho rằng Thẩm Dực giống như một tảng băng, không biểu lộ cảm xúc hay tức giận, làm việc gì cũng cẩn trọng chu đáo.
Làm bạn nối khố, Kỷ Tùy Chi chưa bao giờ thấy... Thẩm Dực lại có một mặt mất kiểm soát như vậy.
Những người cùng nói chuyện phiếm lúc nãy tuy sợ hãi nhưng vẫn ngang bướng nói: “Chúng tôi nói chuyện đó thì có gì sai? Còn không cho người ta đánh giá à?”
Thẩm Dực bước tới, trong bóng tối, khuôn mặt anh hung dữ tàn nhẫn.
Sau đó, người đàn ông bị túm cổ áo ghì mạnh vào tường.
Thẩm Dực cúi đầu cảnh cáo: “Mày không có tư cách phán xét cô ấy.”
Người đó sợ đến nỗi chân mềm nhũn, khó thở như thể hắn ta thực sự đang bị ngạt thở.
Một giây trước khi hắn ta ngã gục, Thẩm Dực buông tay ra, lấy khăn tay lau vết máu trên tay anh.
Vẻ mặt anh thờ ơ lạnh nhạt, như thể mình là một người khác, như thể anh không phải là người vừa ra tay.
Cuối cùng, người giải quyết mớ hỗn độn này là Kỷ Tùy Chi.
Người bị đánh cũng là một nhân vật có tiếng trong giới Bắc Kinh, là đứa con trai duy nhất của gia đình quan chức cấp cao.
Thẩm Dực là người duy nhất dám ra tay như vậy, còn làm người khác không dám đánh trả.
Kỷ Tùy Chi biết tính nết của cậu ấm này nên đã cảnh báo hắn ta trước khi rời đi: “Nếu mày không muốn gây rắc rối thì hãy cẩn thận. Mày mà làm lớn chuyện hơn thì ông đây sẽ không chịu trách nhiệm về mấy chuyện hoang đường mà mày gây ra ở đây đâu.”
Đã gần nửa đêm, đèn đường bật sáng thành dãy khiến ánh đèn trông như thác nước đổ.
Kỷ Tùy Chi kéo một người đàn ông to lớn như Thẩm Dực cũng không biết đặt anh ở đâu, lúc kéo anh lên xe thì cũng mệt bán sống bán chết.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh ta đứng ngoài xe hút thuốc, đột nhiên nhớ tới Khương Dư Dạng trong chủ đề bàn tán vừa rồi.
E rằng chỉ có cái tên này mới làm Thẩm Dực như mất hồn đến thế.
Kỷ Tùy Chi bóp nát tàn thuốc, cảm thấy với sự giúp đỡ của mình, Thẩm Dực nhất định phải dùng mười lần ân huệ để trả nợ.
Trong xe, Thẩm Dực đã ngủ say, thở chậm rãi, tư thế ngủ rất yên bình.
Kỷ Tùy Chi sử dụng dấu vân tay của Thẩm Dực để mở khóa điện thoại, anh tìm tên của Khương Dư Dạng trong danh bạ rồi quay số.
“Em gái Dư Dạng, tôi có chuyện muốn nhờ cô.”
Khương Dư Dạng vừa mới tẩy trang xong, nhấn nút trả lời mà không để ý nhiều đến người gọi.
Cô nhìn tên trên điện thoại thì biết đó là Thẩm Dực gọi tới.
Nhưng mở miệng thì giọng nói của anh lại nghe rất giống Kỷ Tùy Chi.
Khương Dư Dạng cho là mình nghe nhầm nên hỏi: “Sao vậy?”
“Anh Thẩm say rồi, anh ấy say bất tỉnh nhân sự rồi. Tôi không thể đưa anh ấy về nên muốn cô cho anh ấy ở nhờ.”
Lý do vớ vẩn gì đây...
Khương Dư Dạng bình tĩnh nói: “Anh ta ở Bắc Kinh có rất nhiều tài sản, cho dù không ở căn nào thì cũng có thể ở khách sạn.”
“Là thế này... Anh Thẩm bị bệnh dạ dày, lần trước anh ấy uống rượu với chúng tôi suýt nữa phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày nên cần người trông chừng.”
Kỷ Tùy Chi nói vô cùng đáng thương, dù sao để làm trợ thủ tốt, thậm chí anh ta còn bịa ra chuyện Thẩm Dực bị xuất huyết dạ dày nên không có điểm mấu chốt nào đáng nói.
Đầu bên kia điện thoại im lặng, Khương Dư Dạng ngừng thở vài giây, ngập ngừng hỏi: “Anh ta bị xuất huyết dạ dày, sao tôi không biết?”
Kỷ Tùy Chi cười ha hả: “Đều là chuyện xưa, anh Thẩm nhất định sẽ không nói với cô.”
Vừa thay đổi câu chuyện, anh ta lại dính chặt vào cô như keo dính chó: “Dư Dạng, cô là người tốt bụng lại xinh đẹp, đã vậy còn từng ở bên anh Thẩm nên dễ dàng chăm sóc anh ấy hơn.”
“Còn anh thì sao? Không phải là bạn nối khố của anh ta sao?” Câu hỏi của Khương Dư Dạng thực sự là một câu hỏi tu từ cấp sử thi, gần như khiến Kỷ Tùy Chi không nói nên lời.
“Tôi...” Anh ta nảy số rất nhanh, tiếp tục lẻo mép: “Tối nay ông cụ nhà tôi có việc, tôi được lệnh quay về bên ông ấy. Tôi không thể phân thân để mà lang thang bên ngoài được.”
“Anh Thẩm đáng thương quá. Hôm nay anh ấy suýt nữa đánh nhau với người khác vì cô. Em gái Dư Dạng, cô không thể thấy chết mà không cứu được...”
Khương Dư Dạng tuy rằng vẫn rất nghi ngờ lời nói của Kỷ Tùy Chi nhưng cô thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cô đành mủi lòng nói: “Vậy thì anh cứ đưa anh ấy đến khu Quốc Mậu đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Khi Kỷ Tùy Chi lái xe đến tầng dưới của tiểu khu, Khương Dư Dạng cũng vừa bước ra, cô mặc một chiếc áo khoác ngoài che một chiếc váy ngủ mỏng, hoàn toàn không trang điểm, giống như một bông hoa thủy tiên thuần khiết.
“Tôi không lừa cô, đến xem đi.” Sau đó Kỷ Tùy Chi mở cửa xe, anh ta không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng kéo người ra ngoài.
Khương Dư Dạng chưa bao giờ thấy Thẩm Dực uống rượu nhiều như vậy, lại còn say đến thế.
Cô hơi luống cuống tay chân, không biết phải đỡ vào đâu.
Kỷ Tùy Chi lại nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt rất vất vả: “Em gái Dư Dạng, cứ để tôi vậy.”
Tiếp theo, Kỷ Tùy Chi sợ cô sẽ hối hận nên đỏ mặt tía tai vội vàng bước vào, đặt Thẩm Dực lên chiếc ghế sô pha lười có hơi nhỏ hẹp.
“Vậy nhờ cô chăm sóc anh Thẩm Dực nhé.” Lòng bàn chân của anh ta như bị bôi trơn, sau khi tiễn người đi thì vội vàng bỏ chạy.
Khương Dư Dạng tắt bóng đèn dây tóc chói mắt, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ vàng.
Chân của người đàn ông trên ghế sô pha quá dài gần như không đủ để duỗi người, trông anh ngủ rất đáng thương.
Cô nín thở rồi rón rén bước đi.
Cô vừa ngồi lên sô pha, Thẩm Dực lập tức theo đà nằm xuống, mặt anh cọ vào làn da trắng nõn trên đùi cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu, nóng hổi.
Phần tóc cứng cũng cọ vào giữa hai chân khiến cô vừa tê vừa ngứa.
Có lẽ vì say nên lông mày anh cũng giãn ra, có vẻ bớt hung hãn hơn.
Anh không còn quá kiêu ngạo và điên cuồng nữa mà còn trông hơi... Đáng thương lại trẻ con.
Ngày thường Thẩm Dực ở công ty luôn mạnh mẽ đến không thể chê vào đâu được.
Nhưng hiện tại Thẩm Dực trong lòng cô không còn nhiều lo lắng như vậy nữa, tựa như đang nằm ở một nơi êm dịu vậy.
Hận không thể rơi vào trong đó, mộng đẹp không phải tỉnh dậy.
Xoay người lần nữa, đôi môi mềm mại của người đàn ông trực tiếp chạm vào đầu gối cô, vô thức mút lấy.
Tên này uống rượu vào là ngày càng khốn nạn!
Mùi rượu và hương thơm vương vấn làm nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.
Toàn thân Khương Dư Dạng cứng đờ, vội thẳng lưng dậy rồi đẩy vai anh.
“Thẩm Dực, tỉnh lại đi.”
“Anh có nghe tôi nói không?”
“...”
Đã say đến độ này rồi, Kỷ Tùy Chi còn mang đống rắc rối này thả lại đây.
Xem ra cô đã mềm lòng hơn, nói muốn cho Thẩm Dực ở nhờ, thật sự là sai lầm lớn!
Khương Dư Dạng không còn cách nào khác ngoài rút tay lại nhưng ngón tay cô đã bị nắm chặt lấy.
“Đừng có ồn.” Anh ấn ngón tay cô lên môi mình, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm vòng quanh.
Đầu ngón tay cô cảm thấy hơi ẩm ướt át, còn có khoang miệng ấm áp bao quanh.
Anh hôn rất cẩn thận, như đang chăm sóc những cánh hoa mỏng manh vậy.
Nhịp tim của Khương Dư Dạng mất khống chế tăng nhanh, giống như có một dòng điện chạy qua cơ thể vậy.
Thừa dịp anh không có sức, Khương Dư Dạng dứt khoát thoát ra rồi chạy nhanh đến phía sau.
Cô vào bếp nấu một ít canh giải rượu thì nhìn thấy Thẩm Dực đang buồn ngủ ngồi gục trên ghế sô pha.
Rõ ràng cách đây vài giờ, hai người họ còn giả làm người lạ tại bữa tiệc thời trang từ thiện, mà bây giờ lại đang ở cùng phòng quấn quít bên nhau.
Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Khương Dư Dạng đổ canh nóng hổi vào một chiếc bát nhỏ rồi đặt lên bàn, cố ý mở đầu: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Giọng anh hơi khàn, chậm rãi cởi cúc áo vest rồi dừng một chút: “Có phải Kỷ Tùy Chi đưa tôi tới đây không?”
Khương Dư Dạng thẳng thắn nói thật: “Anh ấy nói anh uống nhiều quá, có thể sẽ bị xuất huyết dạ dày.”
“Xuất huyết dạ dày sao?”
Như thể Thẩm Dực nghe được câu nói đùa nào đó nhưng lại cố gắng hết sức đè nén tiếng cười trong lồng ngực lại, rồi cố tình giả vờ nghiêm túc nói: “Cậu ta lại nói chuyện này với em à.”
Cô không đành lòng trách cứ cái gì, chỉ bĩu môi rồi dịu dàng nói: “Anh uống canh giải rượu trước đã.”
Dường như cô vẫn như trước, có thể chiều chuộng anh vô điều kiện, đối tốt với anh.
Ở đây Khương Dư Dạng không có khăn tay dự phòng, chỉ có thể lấy khăn của mình ra, nhúng vào nước nóng đưa cho anh: “Anh rửa mặt rồi đi ngủ đi...”
Thẩm Dực lấy khăn tay lau tay, trong căn phòng nửa tối nửa sáng, đôi mắt anh như đá hắc diệu.
Đột nhiên, chiếc khăn tay rơi xuống đất, Thẩm Dực có vẻ choáng váng đến mức không biết gì.
Cô quỳ xuống cạnh ghế sô pha, đang định nhặt nó lên thì có một lực rất mạnh ôm lấy eo cô.
Chiếc ghế sô pha hẹp khiến cơ thể hai người giống như hai chiếc thìa dính chặt vào nhau.
Anh thở nhẹ, hơi nóng phả vào cổ.
“Không phải em nói không biết tôi là ai sao?” Thẩm Dực cười đến mức lồng ngực khẽ rung lên.“Vậy để tôi giới thiệu cho em nhé.”
Thẩm Dực thật sự giải thích cặn kẽ toàn bộ lý lịch của mình trước mặt cô, sau đó nói thêm: “Còn điều gì em muốn biết, tôi sẽ nói cho em biết, được không?”
“Tôi… không muốn biết.”
Cô ngoan cố bám chặt vào điểm mấu chốt, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nhịp tim mình dồn dập như sấm, gầm thét trong không gian rộng lớn.
“Tôi đã giới thiệu xong rồi, chúng ta bắt đầu lại thôi.”
Thay vì đắm mình trong đầm lầy quá khứ, hãy quên đi mọi thứ và bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân.
Thẩm Dực cong lưng như thế này, lưng tựa như một đỉnh núi xanh cao chót vót.
Anh đi theo mái tóc dài mềm mại của người trong ngực, nói: “Khương Dư Dạng, anh đang rất nghiêm túc theo đuổi em, xin em hãy nghiêm túc cân nhắc.”
“Lần trước tôi chỉ giúp em làm rõ chuyện trên weibo, tôi không muốn em bị oan. Ngoài ra, tôi sẽ không can thiệp vào công việc của em.”
“Còn nữa... Tôi nợ em tất cả quá trình theo đuổi, tôi sẽ bù đắp cho em. Tôi có thể làm mọi chuyện mà những người bạn trai khác có thể làm.”
Khi những cạnh sắc nhọn đó không còn nữa, tư thế của anh trước mặt cô vừa mềm mại vừa vững chắc.
Khương Dư Dạng lặng yên nghe anh nói, giống như nằm mơ, không có cảm giác chân thực.
Cô nhìn lên trần nhà, lông mi run run nói: “Thẩm Dịch, tôi không muốn chọn sai lần thứ hai...”
Trong mắt anh hiện lên tia sáng mong manh, như thuở thiếu thời, hăng hái: “Tôi sẽ không để em chịu thiệt đâu.”
Những lời ấy đã làm cho trái tim xao xuyến tìm được bến đỗ.
Sau đó, Thẩm Dực liếm môi, hơi nâng eo lên, thẳng thừng nói: “Dạng Dạng, em không muốn sao?”
Khương Dư Dạng cảm thấy Thẩm Dực thật sự say đến mất trí rồi, không phải anh đang là người theo đuổi à?
Tại sao anh chỉ lại được đằng chân lên đằng đầu, bất chợt cư xử kì lạ thoải mái như thế nhỉ?
Cô chán ghét nói: “Không.”
Sau khi say, anh thật sự không làm gì quá đáng, chỉ biết hù dọa người khác là giỏi thôi.
Mặc dù vậy, Khương Dư Dạng vẫn kịp thời thoát ra khỏi vòng tay anh.
Trong quá trình quay cuồng, váy ngủ bị nâng lên một chút, dây đeo bên trái cũng tuột xuống, làn da nõn nà hiện ra trước mặt anh.
Ánh mắt Thẩm Dực càng lúc càng nóng rực, anh một tay ôm lấy mắt cá chân cô: “Vậy tôi làm bằng miệng cho em nhé?”