Sau đó, Thẩm Dực lái xe đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.
Lần trước, cô bị viêm dạ dày ruột, song Thẩm Dực vẫn không chịu từ bỏ ý định mà cứ hỏi bác sĩ thêm mấy lần, xem có khả năng nào khác hay không.
Lần này, sau khi làm xong một loạt kiểm tra, bác sĩ nói rất chắc nịch: “Chúc mừng anh chị, chị nhà mang thai rồi.”
Hai người ngầm hiểu và liếc nhìn nhau, tận đáy lòng mong đợi sự sống bé nhỏ đang chậm rãi nảy mầm trong bụng.
Bác sĩ cười nói: “Thai được bốn tuần rồi, từ nay về sau phải chăm sóc thai cho tốt vào nhé.”
Trùng khớp với khoảng thời gian mà ông ấy nói, Thẩm Dực và Khương Dư Dạng không hẹn mà cùng nghĩ đến lần ở trong văn phòng.
Quá suồng sã rồi, lăn qua mấy hồi mà không ngờ được đứa nhóc này lại biết lựa thời điểm tới thế, cứ thế mà trúng phóc.
Bác sĩ thấy hai người bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, mang thai con đầu lòng vẫn chưa có kinh nghiệm bèn dặn dò những việc cần chú ý trong thời gian mang thai và cũng bảo nhờ người nhà giúp đỡ.
Đêm ấy trở về nhà, lúc cô đang tắm rửa và gội đầu, Thẩm Dực quyết không chịu để cô phải khom người xuống.
Khương Dư Dạng trừng mắt nhìn anh, bào chữa cho chính mình vài câu: “Có yếu ớt tới vậy đâu, chỉ mới có một tháng thôi mà, em tự làm thì tiện hơn.”
Thẩm Dực không thèm để ý lời của cô, kiên trì nói: “Vậy cũng phải cẩn thận hơn một chút.”
Khương Dư Dạng cười, để mặc anh cầm khăn lông lau khô tóc cho mình.
Tuy rằng tắm có hơi lâu hơn một chút, nhưng cũng may Thẩm Dực nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ, phải đối xử với cô tựa như với đồ sứ quý giá, sợ rằng đụng trúng sẽ làm cô tan vỡ.
Trong đôi mắt đen láy của anh là sự kìm nén, hàng lông mi nhỏ tạo thành bóng như chiếc quạt ở dưới mắt, các góc cạnh trên đường nét khuôn mặt anh bên dưới ánh đèn cùng hơi nước hòa thành một mảnh mông lung.
Đêm đến, cô khát nước, không mở đèn mà muốn lần mò dép lê trong bóng tối đi ra phòng khách.
Vừa định thả chân xuống thì đã bị Thẩm Dực giữ lại.
“Chờ đã, để anh lấy.”
Dưới ánh đèn màu quả quýt, Khương Dư Dạng vừa mới uống nước xong, ở bên mép vẫn còn dính lại vài giọt nước óng ánh trong suốt, đôi môi ẩm nước tươi sáng.
Mi mắt cong cong, hiền lành vô hại.
Tâm trí Thẩm Dực bị vẻ mặt lơ đãng của cô làm cho rối loạn, anh đưa tay giữ phía sau gáy cô rồi dán lên đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn rất chậm rãi cũng rất dè dặt, chỉ có điều lực của cánh tay đang giữ sau gáy cô lại không nhẹ nhàng chút nào.
Động tác của anh rất lơ đễnh, đôi mắt màu hổ phách không có dao động gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Nụ hôn vừa dứt, Thẩm Dực tạo khoảng cách với cô, đôi mắt nheo lại, tầm mắt vẫn dán chặt vào đôi môi mềm tựa kẹo bông của cô.
Cô đón nhận ánh mắt nóng rực như lửa cháy của Thẩm Dực, cọ vào chóp mũi của anh hỏi: “Thấy khó chịu sao?”
Thẩm Dực không nói lời nào, dần dần đắm chìm vào trong bể dịu dàng này.
Nhưng mấy giây sau đó, Khương Dư Dạng lại xảo quyệt kéo gần khoảng cách giữa hai người, không nóng không lạnh nói: “Vậy anh còn phải khó chịu hơn nửa năm nữa đó.”
Nếu là lúc bình thường, cô đã bị “trừng phạt” mấy trận rồi.
Nhưng mà hiện tại, Thẩm Dực chỉ có thể rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào đó.
Không có ý đùa giỡn nào.
Ý cười tràn ngập bên đầu môi, cùng với nơi mà ánh mắt anh hướng tới, Khương Dư Dạng còn cảm thấy nghi ngờ rằng trong bụng cô có khi lại là một củ nhân sâm.
Nghĩ đến những chuyện sau này, Khương Dư Dạng: “Anh thích con trai hay thích con gái?”
Bàn tay anh vẫn còn vuốt ve vòng eo thon thả của cô, dáng vẻ lạnh lùng tao nhã xoa bụng cô, ấy vậy mà người bị mê hoặc trước lại là cô.
Thẩm Dực trầm giọng đáp: “Anh đều thích cả.”
“Anh nói thật đi mà.” Khóe môi Khương Dư Dạng nhếch lên, không chịu buông tha cho anh mà hỏi: “Rốt cuộc là thích con trai hay con gái đây?”
Lần này, Thẩm Dực không muốn cùng cô chơi chiến thuật đôi co, chắc như đinh đóng cột nói: “Con gái.”
Cô biết ngay mà... Cái người này đúng là “Trọng nữ khinh nam”.
“Nếu là một thằng nhóc thì rất nghịch ngợm.” Ánh mắt Thẩm Dực lướt nhìn qua vẻ mặt của cô, nửa lời còn lại nuốt ngược vào trong họng.
Vả lại, nó cũng sẽ cướp mất địa vị cùng với người mà anh thích nhất.
Vừa nghĩ đến cảnh một đứa nhỏ khóc oe oe mới chào đời, Khương Dư Dạng rất có thể còn phải cho nó bú sữa, phải dùng tất cả sự dịu dàng ấm áp hóa thành tiếng dỗ dành cho đứa nhóc... Lòng ngực anh giống như bị nhét một miếng bông gòn vào.
Đứa nhóc này có tài đức gì, sao lại tốt số tới vậy.
May mắn thay anh không có nói ra miệng. Nếu mà nói thế thật thì chắc Khương Dư Dạng sẽ lại nghiêm nghị cố tình dạy dỗ lại anh với gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ đó, trách anh đã lớn tới vậy rồi mà sao vẫn ấu trĩ như thế.
Cũng giống như Thẩm Dực từng nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ đắm chìm vào sắc đẹp, sau này anh mới nhận ra, chỉ cần người đó là Khương Dư Dạng thì ham muốn chiếm hữu cô làm của riêng trong anh sẽ lên tới đỉnh điểm, trăm phần trăm không thể chối cãi.
Con ngươi đen láy của Khương Dư Dạng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nhận định nói: “Nhưng mà em cứ cảm giác nhóc con trong bụng là hoàng tử bé đấy.”
Giọng điệu Thẩm Dực chậm chạp, đờ đẫn dò hỏi ý kiến của cô: “Vậy em thì sao? Dạng Dạng.”
“Là con trai cũng rất tốt mà.” Khương Dư Dạng lẩm bẩm, đang nghĩ đến điều gì đó, khẽ cau mày: “Chẳng qua hơi lo rằng nó sẽ giống anh. ”
Nét mặt anh lạnh như băng, đôi mắt khi không cười rất sâu: “Thì làm sao? Giống anh thì không tốt ư?”
Giọng nói Khương Dư Dạng mềm mại: “Không có mà.”
Thẩm Dực hạ bả vai xuống, lẳng lặng nghe cô nói.
Ánh mắt cô đung đưa qua lại, phân tích nói: “Nếu là con trai mà nói thì, nghịch ngợm gây chuyện quá cũng không phải chuyện tốt gì.”
Thẩm Dực: “. ” Miễn cưỡng tán thành.
Anh lại nghĩ đến tính logic trong câu nói này, nhàn nhã nói: “Vậy hiện giờ ai đang nghịch ngợm gây chuyện đây, hửm?”
Đây gọi là tự mình hại mình ư?!
Khương Dư Dạng giả vờ như không biết gì, chớp mắt mấy cái, kéo chăn che kín người nói: “Em buồn ngủ rồi.”
Thẩm Dực cười không ra tiếng, biết rõ mình không phải là đối thủ, còn muốn khoe khoang võ miệng của mình.
Cả một đêm, Thẩm Dực không đụng tới cô, hai người hiện tại đang nằm cùng một giường ôm ấp nhau, chỉ sợ là không cẩn thận thì sẽ nổi lửa.
Lúc thức dậy, Khương Dư Dạng cùng với anh đi vào phòng rửa mặt.
Đường nét của người đàn ông vẫn sáng sủa rõ nét, song lại có phần chán chường vì không được thỏa mãn dục vọng.
Khóe miệng Khương Dư Dạng còn dính chút kem đánh răng, ùng ục nhổ nước súc miệng ra, chợt nhận ra cảm giác mỗi đêm không bị đòi hỏi vô độ như thế này cũng khá tốt.
...
Thời kỳ đầu của quá trình mang thai, Khương Dư Dạng vẫn còn có thể đến công ty, các phương diện sinh hoạt hết thảy đều như lúc bình thường.
Đến lúc bị ốm nghén, phản ứng cũng rất mạnh, có lúc cô nhoài người về phía bồn rửa mặt cả nửa ngày mà cũng chỉ là nôn khan, dạ dày bị co rút dữ dội.
Giữa ban ngày mà vẫn thấy thèm ngủ, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Đến tháng thứ ba, Thẩm Dực không cho cô tới công ty nữa, nói cô có thể tùy ý đăng ký các lớp học mà cô thấy thích, nhưng cũng đừng quá lo lắng, ở nhà cái gì cũng có, xem phim bằng rạp chiếu phim tại nhà cũng rất ổn.
Vì để “Dưỡng thai”, anh cũng chú tâm dành ra thời gian để cùng cô đi đến các buổi hòa nhạc và xem kịch nói, nói là để cho tâm trạng được thả lỏng, vừa dạy con lại vừa có thể giải trí.
Khương Dư Dạng cũng vui vẻ đồng ý, vì chỉ có một mình ở nhà cảm thấy rất nhàm chán. Cô thường chỉ có thể tự mình lên mạng tìm các tin tức tạp chí thời trang liên quan, cứ tưởng như mình đang làm việc ở trên mây.
Có một lần cô ngủ một giấc từ trưa, đến lúc thức dậy đã là giờ ăn cơm tối rồi, cô kinh ngạc nhìn về phía chiếc bàn được bày đầy ắp thức ăn như ở một buổi tiệc lớn, ăn ngấu nghiến mấy món yêu thích ở trong dĩa.
Nhưng khi đưa thức ăn lên tới miệng, vẻ mặt ngay tức khắc thay đổi.
Tâm trạng Thẩm Dực cũng thấp thỏm không kém, tất cả những món này đều là do anh tự tay làm, không ít lần muốn bắt tay vào bếp, nhưng lại không biết sẽ phải đối mặt với thử thách gì.
Khương Dư Dạng chậm rãi nuốt một miếng, lại tìm một cái ly thủy tinh nhổ nước bọt vào, cau mày nhăn nhó: “Thức ăn của tiệm nào bán mà khó ăn quá vậy...”
Thẩm Dực cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng, tay nắm chặt đôi đũa.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, dù đang hốt hoảng vẫn không quên buông lời nói : “Được, lần sau không mua đồ ăn của tiệm này nữa.”
Vào giữa hè, thời tiết ngày càng trở nên oi bức.
Trước khi mang thai, Khương Dư Dạng tin rằng mình rất tập trung cho công việc, tuyệt đối sẽ không lười biếng.
Nhưng mà hiện giờ lòng tuy có thừa nhưng sức lực thì không, xem tạp chí một hồi lại cảm thấy buồn ngủ. Đến lúc Thẩm Dực trở về nhà, bên trong nhà đã là một mảng cô đơn tẻ nhạt, chiếc đèn nhỏ ở trên bàn vẫn còn sáng, ánh sáng lập lòe nhuộm lên gò má cô, trông hồng hồng như đánh phấn.
Lúc này, Thẩm Dực cũng không còn cách nào khác, trước tiên vẫn bế cô ra khỏi bàn, rón ra rón rén đặt cô lên tấm drap trải giường, chỉnh điều hòa về nhiệt độ thích hợp rồi lại lấy chăn đắp cho cô.
Khoảng thời gian hiện tại, Khương Dư Dạng vẫn chưa lộ bụng, chỉ có phần bụng dưới hơi nhô lên một chút, tay chân vẫn rất mảnh khảnh.
Điều hòa thổi ra từng hơi lạnh, gió thổi lật mấy tờ tạp chí để trên bàn.
Thẩm Dực dừng chân ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng hít thở, đưa tay chạm vào hàng mi vừa dài vừa dày của cô.
Sức khỏe của Khương Dư Dạng vốn dĩ không tốt, mang thai mấy tháng cho tới giờ, cơ thể cũng phải chịu không ít đau khổ, may mắn là ở phương diện sinh hoạt có Thẩm Dực chăm lo cho cô rất tốt.
Nhưng cô cũng không gầy gò tới vậy, so với trước kia thì khí sắc còn tốt hơn.