Ngay cả Kiều Tụng khi gặp mặt cô cũng không khỏi xúc động, nói cảm thấy vóc dáng của Khương Dư Dạng sau khi mang thai còn đẹp hơn trước kia, cả màu da cũng trong trẻo làm người khác thấy yên lòng.
Khương Dư Dạng không cảm thấy mình có khác biệt gì lớn, kinh ngạc nói: “Em không béo sao?”
Kiều Tụng lộ nụ cười không ngớt: “Em béo ở chỗ nào mà béo hả, sau khi mang thai thì trở nên đầy đặn hơn thôi, em có hiểu không? Chỉ đầy đặn thôi!”
“Chẳng qua chị nghe các cụ các bà nói, lúc phụ nữ mang thai, da dẻ sẽ trở nên đẹp lên.” Kiều Tụng ngắm nhìn làn da dường như chạm vào thì sẽ vỡ của cô, như suy nghĩ điều gì đó.
Khương Dư Dạng lẩm bẩm nói: “Tụi em vẫn chưa biết đứa nhỏ này là con trai hay con gái.”
Kiều Tụng ngạc nhiên hỏi: “Em đến bệnh viện làm siêu âm B mà không có hỏi bóng gió qua hay sao? Có thể hỏi một chút mà, ví dụ như hỏi là nên mua đồ màu xanh hay màu hồng cho bé con.”
Khương Dư Dạng lần này rất thản nhiên, lơ đễnh mà đáp lời: “Cứ xem như là tạo thêm bất ngờ cho ngày hôm đó đi.”
Nếu đã biết trước kết quả, thì cũng giống như lúc mở quà vậy, không có vui vẻ gì.
Có điều các dấu hiệu tiềm ẩn này cũng được thể hiện qua các biểu hiện từ việc ăn uống của Khương Dư Dạng, trước khi mang thai, cô sinh ra tại Giang Nam, khẩu vị đã quen ăn ngọt từ nhỏ cho tới khi lớn, không ăn cay, khả năng ăn cay của cô rất tệ.
Nhưng mấy tháng gần đây, cô luôn thèm ăn thịt luộc, tôm hùm đất và các loại tương tự, so với trước kia thì khẩu vị đã thay đổi đi.
Nghe nói chua cay thì là con gái, xem xét theo đủ loại phương diện, cái thai này rất có thể là một cô bé.
Khi cô giúp việc ở nhà báo cáo những tình trạng này cho Thẩm Dực, đôi mắt phủ một tầng gió tuyết lạnh lẽo do công việc tạo nên cũng nhanh chóng tan đi, chuyển thành cảm giác vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Nếu thật là con gái, vậy con bé sẽ là bình rượu mơ của anh.
Thẩm Dực đi lên phía trước ngồi xuống, một tay chống lên chiếc ga giường màu xanh đậm, không ngăn nổi bản thân dùng tay còn lại vuốt ve lên mi mắt, sống mũi, đôi môi... của cô.
Trong đầu cũng dần vẽ ra một vài cảnh tượng, nếu sinh ra một bé con, không biết khi lớn lên con bé sẽ giống cô bao nhiêu.
Chỉ là không biết tính tình sẽ giống ai, tốt nhất là giống với Khương Dư Dạng, nếu là dịu dàng và điềm tĩnh, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của anh.
Trong mấy tháng này, anh đã dành ra rất nhiều thời gian để ở bên cạnh cô, kể cả khi Kỷ Tùy Chi liên tục gọi tới kể khổ, nói là bây giờ muốn gọi anh đi ra ngoài chơi, còn khó hơn sai sử Diêm Vương nữa.
Vừa gặp mặt, đầu tiên là Kỷ Tùy Chi nịnh hót thổi phồng một phen: “Anh Thẩm, công việc của anh bận rộn tới vậy mà vẫn cố gắng không quên chuyện đại sự cả đời như là sinh con nhỉ, cái gì là người chồng mẫu mực, anh chính là người chồng mẫu mực chứ đâu…”
Thẩm Dực dùng giọng Bắc Kinh mắng anh ta vài câu, tên nhóc này mới chịu tém tém lại một chút.
Kỷ Tùy Chi vẫn cứ dai như đỉa, giương mắt lại gần, cười hì hì: “Anh Thẩm, đứa nhỏ là hoàng tử hay công chúa đây?”
“Vợ tôi nói đợi tới lúc sinh ra thì sẽ biết.” Thẩm Dực lạnh lùng liếc anh ta rồi nói: “Cậu gấp gáp vội vàng làm gì?”
“Vâng vâng vâng ạ, là em đây Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội.” Nói xong, Kỷ Tùy Chi lại thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Có điều là chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Kỷ Tùy Chi lại khoác lác nói: “Nếu sinh ra con gái thì hay hơn, để em làm ba nuôi cũng được lắm chứ.”
Thẩm Dực nói đùa: “Như thế thì chẳng bằng có đứa con trai thì hơn, cứ đem qua cho cậu nuôi phụ tôi là được rồi."
Khi cô mang thai được bảy tám tháng, công việc của Thẩm Dực dần tiến vào giai đoạn bận rộn.
Khương Dư Dạng nhàn rỗi không có gì làm, nhưng chất lượng giấc ngủ vào ban đêm cũng không được tốt lắm, cứ luôn ngủ không yên giấc.
Vì thế mới biết rằng Thẩm Dực sau nửa đêm mới có thể được về nhà, sáng sớm tinh mơ, trời vẫn tờ mờ sáng, chỗ nằm bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Có vẻ như công việc bận rộn đến nỗi chỉ ước mình có thể phân thân ra mà làm.
Khương Dư Dạng sợ rằng Thẩm Dực sẽ phải chạy tới chạy lui giữa hai nơi, mệt mỏi mà không thể chu toàn được, cô đã khuyên nhủ mấy lần, nói với anh rằng nếu thật sự không về được thì không cần phải về, ở khách sạn ngủ một đêm cũng không sao.
Tuy Thẩm Dực đồng ý nhưng vẫn như cũ kiên trì giữ vững “Nguyên tắc của người chồng mẫu mực”, bất kể có muộn thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ về nhà, khẽ khàng ôm lấy cô, không quấy rầy đến cô.
Tối đó, lúc anh trở về, cơn mưa mùa thu rơi tí tách tí tách, không khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Ban ngày, Khương Dư Dạng tự mình làm một ít đồ thủ công, dưới tiếng mưa rơi yên ả dường như thôi thúc làm cho mi mắt cô nặng trĩu, thần kinh cũng dần dần thả lỏng.
Buổi đêm mưa rơi không thấy ánh trăng, chỉ có lấm tấm những ánh đèn lờ mờ hắt vào bên trong phòng.
Thẩm Dực đắp chăn cho cô, xoay người đã trông thấy con ngươi trong veo tựa như nai.
Anh hôn lên mí mắt cô, ân cần nói: “Sao vẫn chưa ngủ?”
Ánh mắt của cô mông lung, chậm chạp mở miệng trả lời: “Bé con đang đạp.”
Thẩm Dực quỳ một chân xuống sàn nhà, ngóng tai lắng nghe tiếng động bên trong bụng cô, có thể nghe thấy tiếng bé con đang trở mình, bụng cô cũng có hơi phản ứng.
Anh quay sang mỉm cười nói: “Đứa nhóc này thật là biết làm khổ người khác, đã khuya rồi mà vẫn không chịu đi ngủ.”
Khương Dư Dạng bị anh chọc cười, liếc sang một bên, mở miệng nói: “Nào có chuyện ba ruột còn chưa gặp mặt con, đã bắt đầu ghét bỏ con mình thế?”
Anh hướng về phía chiếc bụng bầu, làm bộ nhắc nhở nói: “Đương nhiên không được bắt nạt vợ của ba.”
Thời tiết chuyển lạnh, váy ngủ cô mặc trên người rất dày dặn, là vì muốn giữ ấm trong khi cô đang mang thai.
Sau khi Khương Dư Dạng tỉnh giấc, đôi mắt cô như vừa có một trận mưa mùa thu, ướt đẫm nước.
Nghe thấy anh nói lời này, sợi dây ở đáy lòng dường như bị chạm đến, khó kìm được mà khẽ run lên.
Tập đoàn Quân Liên dần bước vào giai đoạn phát triển mới, Thẩm Dực bận rộn với công việc là điều dễ hiểu, cô cũng rất cảm thông.
Khương Dư Dạng mãi về sau này mới biết về chuyện của bạn thực tập sinh kia, đồng thời cảm thấy chán nản hụt hẫng, lại suy nghĩ nhiều rằng liệu cơ thể mình có bị mất dáng hay không.
Dù gì đi nữa, phụ nữ khi mang thai cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể, trong thời gian mang thai rất dễ nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn.
Nhưng từ trước đến giờ Thẩm Dực luôn dành sự quan tâm dành cho cô, chuyện có con hay không không thể làm mờ nhạt hay xóa bỏ tình yêu của anh.
Cảm nhận được Khương Dư Dạng có phần buồn bã không vui, sắc mặt Thẩm Dực cũng dịu dàng lại, muốn nói vài lời để cho cô cảm giác an toàn.
Lúc không cười, gương mặt của Thẩm Dực như được trui rèn từ băng giá, mí mắt mỏng cong lên hờ hững, không có thứ gì lọt nổi vào mắt anh.
Nhưng vào thời khắc này, Khương Dư Dạng tin chắc, tình yêu của anh sâu đậm tựa núi xanh nhưng cũng thấp thoáng từng đường nét mờ nhạt, luôn luôn hiện hữu và là người mà cô có thể tin tưởng cả đời.
Cô kéo dài giọng, nghẹn ngào nói: “Em muốn được ôm.”
Cô làm nũng vẫn giống y như trước kia.
Không còn cách nào khác, mang bầu em bé nhưng cô vẫn giống hệt như con nít vậy.
Giọng Thẩm Dực mập mờ, giống như đã phải kiềm chế rất lâu: “Ngoài ôm ra, em không muốn làm gì khác à?”
Quần áo bị cởi bỏ, đang lúc mơ mơ màng màng, cô run rẩy đón nhận thêm một lần đắm chìm trong những giọt nước mắt.
Trong giai đoạn từ tháng từ năm đến tháng thứ tám thì vẫn có thể sinh hoạt vợ chồng, song Thẩm Dực không hề chạm vào cô vì sợ không cẩn thận sẽ làm cô bị đau. Anh rất cẩn thận, ngay cả đêm nay cũng chỉ tự mình giúp cô vơi bớt nỗi trống rỗng mà thôi.
Chẳng mấy chốc là tới ngày dự sinh. Thẩm Dực lập tức hủy bỏ mọi lịch trình và các cuộc họp. Phần lớn thời gian anh sẽ ở nhà để hoàn thành nốt công việc và luôn ở bên cạnh cô như hình với bóng.
Khương Dư Dạng cũng đang từ từ mong chờ, cảm giác không an toàn trong lòng cũng dần biến đi đâu mất.
Vào đêm tuyết rơi đầu mùa, tuyết lớn tựa lông ngỗng bay tán loạn trong gió, Khương Dư Dạng vỡ nước ối, cả người thấm đẫm mồ hôi.
Thẩm Dực vội vàng bế ngang người cô, để cô ngồi lên xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện, thời gian gấp rút không thể chậm trễ.
Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, trái tim anh cứ mãi lên xuống không yên, dù đã cai thuốc lâu như vậy nhưng lúc này lại căng thẳng tới nỗi muốn dùng thuốc để giải tỏa.
Thẩm Dực tự cười nhạo mình, hai tay siết chặt thành quyền.
Qua một lúc lâu, đèn chỉ thị trên phòng phẫu thuật nhấp nháy, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu, trên mặt mang theo ý cười: “Anh là người nhà bệnh nhân à?”
Tròng mắt Thẩm Dực tràn đầy tơ máu, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bác sĩ chúc mừng anh: “Chúc mừng chúc mừng, là một bé trai.”
Thẩm Dực vẫn giống như còn đang lơ lửng đi trên mây, anh thật sự được làm ba rồi, gia đình này đã thật sự đón chào thêm một sự sống mới.
Khương Dư Dạng đang nằm trên giường bệnh, trên trán đổ đầy mồ hôi, bờ môi tái nhợt nhìn cực kỳ mệt mỏi.
Thẩm Dực ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và hôn lên đầu ngón tay, nâng niu nói: “Dạng Dạng, em vất vả rồi.”
“Từ giờ trở đi chúng ta là người một nhà rồi.” Trong lòng Khương Dư Dạng hiện ra mối liên hệ chặt chẽ của bọn họ, cảm thấy định mệnh sẽ không thể chia lìa.
Anh cũng vậy, cảm thấy hết thảy những điều này cứ như một giấc mộng. Anh xoa đôi tay trắng nõn của cô, nụ cười trên khóe môi cũng chẳng còn.
Trong lòng Khương Dư Dạng được thả lỏng, lo lắng hỏi: “Bé con đâu rồi?”
Y tá bế hoàng tử nhỏ đi tới, nói rằng hết thảy đều bình thường.
Thẩm Dực nhìn bé con một lúc, cảm thấy đứa bé này nhăn nhúm quá, mắt thì chẳng chịu mở ra mà cứ khóc mãi, thậm chí còn gào rất khỏe.
Anh nói thật một câu: “Có hơi xấu.”
Đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời đều trông như vậy cả, phải chờ sau khi lớn hơn mới có thể biết được trông có đẹp hay không.
Khương Dư Dạng ngắm nhìn làn da trắng sữa của hoàng tử nhỏ, tròn tròn nho nhỏ, sự mãn nguyện lặng lẽ lấp đầy trái tim cô, quở trách nói: “Thẩm Dực, đây là con trai của anh đấy.”
Kết quả là, chính anh mới là người ghét bỏ nhất.
Nếu mà đây là bé gái thì chắc đã được cưng nựng bay lên trời luôn mất.
Vào lúc này Thẩm Dực mới có chút cảm giác chân thực, cũng không để ý tới mấy lời đã nói với Kỷ Tùy Chi trước đó, cùng lắm là đem qua cho cậu ta nuôi vài hôm rồi mang thằng nhóc này về cũng được.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Dực lại xúc động đến nước mắt lưng tròng, chạm vào nắm tay của bé con, hơi nâng cằm lên rồi tràn đầy hạnh phúc nói: “Nhóc con, ba được làm ba rồi.”