Khương Dư Dạng hít sâu một hơi, kiên trì nói: “Tôi để quên sách của mình ở nhà. Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu đọc sách buổi sáng.”
“Đó là việc của cậu.” Trần Dục Văn nắm chặt cuốn sách với thái độ lạnh lùng.
Cậu ta nói một cách tàn nhẫn đến mức Khương Dư Dạng không nhịn được mà tái mặt, bèn nghĩ đến việc sang lớp bên cạnh mượn sách, nhưng vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì chuông vào lớp đã vang lên.
Cô giáo tiếng Trung bước vào, liếc nhìn đám học sinh dưới bục giảng. Cô giáo viết nắn nót lên bảng, viết xong mới nhớ hôm nay kiểm tra bài đọc sáng nay.
“Khương Dư Dạng, em không mang theo sách sao?”
Cô cuống quýt đứng dậy, thật thà nói: “Em xin lỗi cô, em quên mất.”
Giáo viên đối xử với mọi người như nhau, không ai thoát được bị phạt nên ung dung nói: “Thế thì em lên trước lớp đứng tiết này đi, buổi sau nhớ chú ý.”
Khương Dư Dạng cho rằng mình xui xẻo, cầm cuốn sổ ra sau lưng, xấu hổ đứng dựa vào bảng đen.
Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, cô xem lại bài viết xong và bắt đầu đọc.
Lớp học ồn ào, những người chợp mắt tranh thủ ngủ thêm một chút, cũng có nhiều người nửa đêm ăn sáng nên vội vàng ăn thêm vài miếng bánh mì.
Khương Dư Dạng quay trở lại chỗ ngồi của mình thì một cái bóng rơi xuống đầu cô.
Quý Dao cao ráo nhìn xuống chỗ Trần Dục Văn đang ngồi, không chịu được bèn nhắc nhở: “Trần Dục Văn, cậu với bạn cùng bàn làm sao vậy? Người ta là con gái, da mặt lại mỏng, cậu đã không cho rồi còn vô tình như vậy?”
Lớp 10a2 đang hỗn loạn bỗng trở nên im lặng.
Quý Dao là người hô mưa gọi gió trong lớp, thành tích tốt, gia cảnh tốt, có thể trò chuyện với bất cứ ai.
Diễn đàn của trường đã bắt đầu một cuộc bỏ phiếu về việc liệu Quý Dao có thể tranh đua với Thẩm Dực về vị trí nam thần trong trường được không.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Quý Dao và Thẩm Dực ở chỗ cậu ấy nhiệt huyết hơn.
Thẩm Dực là loại người được tất cả ngưỡng mộ, cách cư xử và làm việc thì lại cao ngạo, không chê vào đâu được, tuy nhiên, anh làm mọi người luôn cảm thấy giữa anh và họ có một tầng ngăn cách, không thể cảm nhận được cảm xúc thật của anh.
Quý Dao phù hợp hơn với tinh thần trẻ trung của lứa tuổi này, tràn đầy nhiệt huyết và có chút nóng nảy ở tuổi thiếu niên.
Nhưng kết quả... Thẩm Dực vẫn đứng thứ nhất như mọi khi.
Có người nói đùa rằng dù có là tứ đại thiên vương đến cũng không thể gỡ bỏ được bộ lọc mà các cô gái dành cho Thẩm Dực.
Rốt cuộc, càng không có được thì lại càng muốn.
Thẩm Dực đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình của các cô gái nhưng chưa từng quen bất kỳ ai trong số họ. Nghe nói có người còn vì để được gặp anh mà cố tình làm đổ nước canh nấm lên người anh.
Cô gái kia cũng rất thẳng thắn, mỉm cười xin lỗi: “Bạn Thẩm à, tôi làm quần áo bạn bẩn rồi, cho tôi xin phương thức liên lạc đi.”
Tỏ rõ ý muốn kết bạn với anh.
Kết quả... Thẩm Dực cũng không nhìn cô ta một cái, lấy khăn giấy lau sạch áo khoác, ánh mắt nặng trĩu như đá, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Xin lỗi, không có hứng thú.”
Lúc đó trong nhà ăn có rất nhiều người đang theo dõi cảnh tượng đó, cô gái ấy không còn mặt mũi nào nữa đành xấu hổ bỏ đi.
Thẩm Dực cởi áo khoác đồng phục học sinh, lông mày như phủ đầy tuyết trắng, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm.
Xứng đáng với danh hiệu hoa trên núi tuyết.
So với Thẩm Dực, Quý Dao rõ ràng là kém hơn về mọi mặt.
Trần Dục Văn nghe vậy, sắc mặt tối sầm, cười lạnh nói: “Kỷ Dao, đừng có yêu cầu tôi làm gì.”
Lời này quả thực đã chọc giận chàng trai ra mặt bảo vệ người khác, Quý Dao lập tức siết cổ áo Trần Dục Văn rồi nghiến lợi nói: “Cậu nói lại xem nào…”
Khương Dư Dạng vội kéo góc áo Quý Dao lại, mâu thuẫn giữa cô và Trần Dục Văn không nên làm liên lụy tới Quý Dao, như thế thì không hay chút nào.
Làn da của cô rất trắng, giống như vùng đất tuyết rộng lớn không thể nhìn thấy, nhìn gần lại càng trắng hơn, gần như trong suốt, các mao mạch gần như không nhìn thấy được.
“Thôi đừng làm thế, dù sao cũng là lỗi của tôi.”
Dưới sự thuyết phục của Khương Dư Dạng, trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc sau lớp đọc buổi sáng.
Tất nhiên Quý Dao có ý tốt nên Khương Dư Dạng rất cảm kích. Cô lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong cặp ra rồi viết: “Cảm ơn cậu nhé Quý Dao, sau này tôi sẽ nhớ mang theo sách giáo khoa.”
Hàm ý là cô không muốn mâu thuẫn giữa cậu ấy và Trần Dục Văn leo thang.
Lời nhắn được kẹp trong mấy trang sách của cậu ấy, lúc vào học mở ra là sẽ thấy.
Không biết Quý Dao có phải quá phô trương khi đứng ra bảo vệ cô hay không, nhưng trong giờ học bóng chuyền buổi chiều, Khương Dư Dạng lại cảm nhận được thái độ thù địch của các bạn nữ trong lớp.
Ở Thủ đô luôn ủng hộ chất lượng giáo dục và mong muốn học sinh phát triển toàn diện, và trường trung học trực thuộc đại học cũng không ngoại lệ.
Không có giáo viên nào dám chiếm lớp giáo dục thể chất mỗi tuần một lần.
Cô thay bộ đồ thể thao mặc trong giờ thể dục rồi theo cả lớp ra sân chơi.
Có bạn nữ đến ngày nên đã xin giáo viên nghỉ tiết học này. Thầy ma đầu vốn dĩ đã đồng ý, nào ngờ sau đó lại thấy gần như một nửa học sinh nữ trong lớp đều bắt chước để xin nghỉ.
Điều này khiến giáo viên thể dục tỏ ra không vui, lập tức ra lệnh: “Tất cả các em đều phải chạy, không được bỏ một vòng nào”.
Ai nấy đều oán thán, chạy từng vòng dưới ánh mặt trời chói chang cho đến khi đủ thì thôi, mọi người thở hồng hộc không ra hơi.
Sau khi chạy là lúc cho các hoạt động tự do.
Sau khi một rổ bóng chuyền được chia thành hai và ba lượt, Khương Dư Dạng chỉ còn lại một mình.
Cô học tư thế do giáo viên thể dục hướng dẫn, chắp hai tay lại, cổ tay hướng lên trên và tự mình điều khiển nhịp bóng chuyền.
Các nhóm khác đều chia thành nhóm hai hoặc ba người, và khi quả bóng được chuyền đi, có tiếng cười nói rôm rả sôi nổi, khiến những người ở lại một mình càng thêm cô đơn.
Sau khi tập được vài hiệp, quả bóng chuyền đập thẳng vào cổ tay, gây ra vết đỏ trên làn da mỏng manh, khi ấn vào vẫn hơi đau.
Khương Dư Dạng dùng khăn giấy ướt lau mồ hôi, ngồi ở bồn hoa nghỉ ngơi.
Không lâu sau, tầm nhìn của các cô gái đều bị một phần của sân bóng rổ chiếm hữu.
Thì ra lớp 12 do Thẩm Dực đứng đầu và lớp 11 đang thi một trận bóng rổ hữu nghị.
Chàng trai mặc bộ đồ thể thao, những đường cơ bắp rắn rỏi rõ nét, phong thái nhẹ nhàng sạch sẽ.
Lúc nghỉ giữa hiệp, Thẩm Dực cầm lấy một chai nước, yết hầu nhấp nhô, đôi mắt hoa đào lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Tưởng chừng như anh đã mất đi sự hồn nhiên tuổi trẻ nhưng cử chỉ lại đầy công khai, phóng túng khiến người ta khó có thể không động lòng.
Anh vặn nắp chai rồi trò chuyện, cười khúc khích với vài bạn nam trong lớp, đôi vai anh khẽ run lên.
Chỉ khi anh quay lưng về phía cô, Khương Dư Dạng mới hiểu anh nói gì, ngay cả gáy của một người đẹp cũng đẹp.
Khương Dư Dạng sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã bị một quả bóng chuyền từ hướng lớp ném trúng.
Quả bóng chuyền đánh vào trán cô một cách vô tư, đầu cô bị đập mạnh, nước mắt sinh lý tích tụ trong mắt.
Tiếng động khá lớn khiến lớp trưởng vội thả quả bóng chuyền xuống, vội vàng đỡ cô kiểm tra vết thương trên trán: “Dạng Dạng, cậu không sao chứ?”
Khương Dư Dạng bị ném vào đầu mạnh đến mức choáng váng, tai ù đi, tầm nhìn nhất thời mơ hồ, nhắm mắt hồi lâu cô mới cảm thấy trán đau rát.
Cả lớp gọi bạn nữ ném bóng tới xin lỗi nhưng cô ta chi nói với thái độ không mấy thiện cảm: “Xin lỗi nhé, bóng chuyền làm gì có mắt đâu.”
Khương Dư Dạng không nói gì, đôi mắt càng đỏ hơn vì bất bình.
Cô gái trợn mắt, lẩm bẩm: “Chẳng phải chỉ đập một chút thôi sao? Sao lại yếu đuối thế? Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì ở tôi nữa?”
Đúng vậy, yếu ớt đến thế sao?!
Khương Dư Dạng thật ra rất sợ đau, lúc nhỏ mỗi khi tiêm thuốc, mẹ cô đều ôm cô vào lòng và cho cô ăn kẹo.
Nhưng sau đó, mẹ cô lâm bệnh nặng, cô không có quyền kêu đau nữa.
Nếu bị ngã hoặc dập đầu, mẹ hỏi thì cô sẽ luôn nói mình không đau.
Ngay cả khi lớp trưởng vô thức quan tâm đến cô, câu đầu tiên cô nói ra cũng chính là không sao cả.
Nhưng nhún nhường sẽ chẳng nhận lại được sự đối xử giống như thế.
Đây là bài học đầu tiên Khương Dư Dạ học được khi đến Thủ đô.
Bên khối 12, cuộc thi bóng rổ đang rất căng thẳng. Lớp 11 bám theo rất sát sao, nếu Thẩm Dực ném trúng bóng vào rổ thì sẽ kéo dài được khoảng cách ra một chút.
Quả bóng trong tay Thẩm Dực, những người khác đều tập trung phòng thủ, đôi mắt chăm chú dõi theo để chặn được đường bóng này.
Nhưng Thẩm Dực lại không tung bóng như mong đợi, anh nhìn sang rồi ném quả bóng đi.
Quả bóng rổ vẽ một hình parabol trên không, lướt sát qua mặt cô gái kia rồi cuối cùng tiếp đất nhẹ nhàng và lăn đi.
Nữ sinh đó giật nảy mình, định nổi giận thì nhìn thấy Thẩm Dực chạy tới nhặt bóng.
Cô ta cứ nghĩ mình sẽ nhận được lời xin lỗi từ nam thần của trường, trong lòng không khỏi nhảy cẫng lên.
Nhưng áp suất không khí quanh Thẩm Dực rất thấp, môi mỏng mím lại, vỗ nhẹ quả bóng trong tay vài cái.
Anh không hề ngại ngần, ánh mắt vẫn hờ hững như trước, giọng điệu lạnh như băng: “Xin lỗi nhé, bóng rổ cũng không có mắt.”