Cô gái kia ấp a ấp úng, tức tối ôm quả bóng chuyền rồi chạy đi.
Mấy cậu con trai lớp 12 cũng kinh ngạc, tụm lại rồi hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Dực khôi phục sắc mặt, nhanh chóng liếc nhìn Khương Dư Dạng vẫn đang ngồi bên bồn hoa.
Cô che mặt, hơi thở phập phồng, đôi chân vừa thon lại trắng khép lại trông vô cùng lo lắng.
Không biết có phải đang khóc không nữa.
Nhưng trong đầu anh vô thức hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp cô. Khi ấy, cô giống như một con nai nhỏ sợ hãi, đôi mắt sũng nước, rõ ràng là rất yếu đuối nhưng vẫn tỏ ra đang mạnh mẽ kìm nước mắt lại.
Thẩm Dực cũng không có gì để giải thích với đám người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xua tay nói: “Không có gì, chơi tiếp thôi.”
Dù sao thì bóng cũng đang trong tay Thẩm Dực, mấy người khác cũng không dám bàn tán thêm, bèn chạy về sân bóng.
Khương Dư Dạng cố gắng kìm nén nước mắt, lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra.
Cô ngước mắt lên, những hạt bụi mịn không ngừng nhảy nhót trong ánh nắng mặt trời, tia sáng chiếu qua bóng cây tạo thành từng vầng sáng.
Thẩm Dực đứng ở sân bóng, sửa sang lại dây đeo cổ tay, da trắng môi đỏ, động tác lưu loát rất hấp dẫn.
Những người xung quanh nói chuyện với Thẩm Dực nhưng anh vẫn thờ ơ, cảm xúc không quá dao động.
Nếu đã không ưa cô thì sao lại vẫn muốn giúp cô chứ?
Nghi vấn trong lòng Khương Dư Dạng tựa như một quả cầu nước dâng lên, co giãn theo từng hành động của Thẩm Dực.
Quả bóng cuối cùng rơi xuống.
Cuối cùng lớp 12 giáng đòn chí mạng vào quả bóng cuối cùng và giành lấy vị trí thứ nhất trong trận giao hữu.
Thẩm Dực quay lại và đập tay với đồng đội cùng lớp.
Mấy bạn từ lớp 11 cũng đến trò chuyện với họ mà không hề có ác ý gì, nói là muốn Thẩm Dực chiêu đãi, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Lớp trưởng nhìn vào phần thái dương của cô, mặc dù đã dùng tóc che lại nhưng cũng chỉ là kế tạm thời, cô ấy đề nghị: “Tớ thấy tốt nhất vẫn nên đưa cậu tới phòng y tế xem thế nào.”
Khương Dư Dạng nhận lấy lòng tốt, mỉm cười nói: “Được, cảm ơn lớp trưởng.”
Lớp trưởng chân thành nói: “Dạng Dạng, cậu cười lên nhìn xinh lắm, nhưng bình thường không thấy cậu cười mấy, sau này cười nhiều vào nhé?”
Khương Dư Dạng hơi ngây ra, mới nhận ra mình đang được khen ngợi một cách thật lòng thật dạ, sau đó nở nụ cười cảm kích nói: “Được.”
Cô y tế trong trường bảo cô ngồi trên ghế đẩu, cẩn thận xem xét vết thương ở phần thái dương, lại hỏi cô giờ còn choáng váng hay không.
Sau khi Khương Dư Dạng phối hợp thực hiện một loạt các thủ tục kiểm tra, cô nhìn thấy cô y tế thở phào nhẹ nhõm: “May là em chỉ bị trầy da thôi nên bôi thuốc là sẽ khỏi. Bóng ném vào đầu mà bị chấn thương sọ não là nguy lắm.”
Cô y tế dặn dò: “Mấy đứa nhóc học sinh cấp ba các em ham chơi lắm, sau này có chơi bóng thì cũng phải cẩn thận vào.”
Lớp trưởng phản bác: “Cô Phương, chúng em không còn là mấy đứa nhóc nữa.”
Đang ở tuổi dậy thì thì không đứa nào thích bị người lớn gọi là nhóc nữa cả.
Nhưng Khương Dư Dạng nhớ, Thẩm Dực vẫn không ngừng nói cô giống như nhóc con vậy, giọng điệu lạnh nhạt, song cô không thể nào phản bác công khai như lúc này.
Quả nhiên, hơn mình vài tuổi thì là anh trai, đàn anh khóa trên, cứ thế cô đã thấp hơn hẳn một bậc.
“Mấy đứa chắc là lớp 10 thôi nhỉ, vậy mới có 15, 16 tuổi, không phải mấy đứa nhóc thì là gì?”
Bác sĩ Phương trêu ghẹo, đẩy kính xuống, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, quay lại lớp đi.”
Buổi chiều toàn là tiết vật lý, hóa học, Khương Dư Dạng đã xem trước bài nên cũng không khó hiểu lắm.
Giáo viên môn vật lý thích gọi học sinh lên bảng làm bài, cả tiết học cũng không thấy ai dám lơ là mà ngoáy bút liên tục, vậy nên âm thanh vang lên chỉ có tiếng ma sát giữa bút và vở và tiếng quạt trần đang quay trên đầu.
Rè rè, rì rì, âm thanh hơi ồn nhưng ít nhất có thể làm bớt nóng giữa cái thời tiết này.
Chiều xuống, ánh hoàng hôn phản chiếu lên những dãy nhà cách đó không xa.
Năm đó, Bắc Kinh là nơi mà cả thế giới chú ý đến, sau khi Thế vận hội Olympic kết thúc, giá nhà đất xung quanh cũng tăng vọt.
Quốc kỳ được treo khắp nơi trên các con phố, ngõ hẻm như một biển hoa đỏ rực.
Khương Dư Dạng ngửi thấy trong không khí mùi hoa phảng phất, chậm rãi cụp mắt xuống.
Trong cặp sách của cô có không ít tài liệu học tập, đeo lên rất nặng, chỉ có thể dựa vào nắm dây đeo cặp sách để đỡ nặng hơn.
Vì vậy, để công bằng mà nói thì… Nếu mà cặp sách của cô với Thẩm Dực mà nặng xêm xêm nhau thì ít nhất mỗi ngày không cần vất vả chờ xe buýt rồi.
Ngay khi xe buýt đến, học sinh của trường chuyên trực thuộc đại học đã chen nhau ùa lên.
Cũng may vị trí Khương Dư Dạng ở phía trước, đi lên sớm, bỏ tiền xong rồi bèn tìm vị trí phía sau mà ngồi xuống.
Cửa xe buýt đóng sầm lại, xua tan ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, chiếc xe buýt hòa vào dòng xe cộ và chìm trong ánh đèn neon.
Giờ này là giờ của sự tắc đường, khi mặt trời lặn hẳn, bầu trời trở nên đen kịt.
Chuyến xe buýt này có không ít học sinh của trường chuyên trực thuộc đại học, có người đang đeo tai nghe, mở mấy bài đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, có người thì đang ríu rít nói chuyện với bạn về học hành, bàn tán về mấy tin đồn,
trong mắt mỗi người ngoài sự mệt mỏi thì đều là sự mong chờ vô hạn với tương lai.
Là vẻ đẹp đặc biệt mà chỉ có ở độ tuổi này mới có.
Khương Dư Dạng lấy chiếc điện thoại vẫn luôn được để trong cặp sách ra, cô tìm trong danh bạ, người đứng đầu tiên chính là “Mẹ”
Ở trường học, lão Chu và giáo viên kỉ luật rất nghiêm khắc trong việc sử dụng điện thoại.
Trường chuyên trực thuộc đại học là trường học kiểu mẫu, thỉnh thoảng sẽ tiến hành kiểm tra đột xuất.
Nhưng Khương Dư Dạng cũng không hay mang theo, có đôi khi Lâm Bình Chi sẽ nói với cô hôm nay chưa chắc sẽ có người tới đón cô thì cô mới mang theo để chờ thông báo.
Điện thoại lúc đó vẫn còn nắp, Khương Dư Dạng gõ từng chữ trên bàn phím, cuối cùng nhấn gửi đi.
[Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.]
Đến Thủ đô cũng đã lâu, Khương Dư Dạng nhớ mẹ sẽ soạn tin nhắn, có đôi khi lưu ở thư nháp, quên gửi đi, có mấy cái gửi đi cũng không có ai sẽ nhìn thấy được nữa.
Giống như một góc bí ẩn, cô có thể bằng cách này mà ký thác những nhung nhớ trong lòng mình.
Thẩm Hách Liên làm việc ở cơ quan, không có nhiều thời gian ở nhà, khi trở về chỉ hỏi thăm đơn giản tình hình hiện tại của cô.
Ông ta không quản được Thẩm Dực, chỉ đơn giản là nhắm mắt làm ngơ, ngay cả chuyện Thẩm Dực từ bỏ cuộc thi toán, Thẩm Hách Liên cũng không thèm bận tâm đến.
Tối nay, Lâm Bình Chi ăn cơm tối ở nhà, bà ta ăn mặc kiêu sa lộng lẫy, chiếc nhẫn đeo trên tay rực rỡ như phát sáng.
Dì giúp việc bưng lên mấy đĩa thức ăn, tuy chỉ là mấy món thường ngày nhưng hương vị, cách bài trí có thể khơi gợi nên cảm giác thèm ăn của mọi người ngay lập tức.
Lâm Bình Chi ngồi đối diện cô, liếc nhìn cô rồi nhếch môi hỏi: “Dạng Dạng, trán cháu bị sao vậy? Nhìn như bị sưng lên…”
“À…” Khương Dư Dạng vén tóc, không muốn Lâm Bình Chi hỏi nhiều hơn, chỉ có thể nói dối: “Bất cẩn va đụng thôi ạ, không sao đâu ạ.”
Lâm Bình Chi một mình lắc lư ly rượu vang đỏ, liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Con gái dù làm gì cũng không nên nóng vội, bị đụng ở trán rất khó coi, về sau ở trường nên cẩn thận hơn.”
“Cảm ơn cô Lâm quan tâm, cháu biết rồi ạ.” Khương Dư Dạng lại và cơm, im lặng không nói gì.
Thật ra trong lòng cô rất sợ Lâm Bình Chi, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười kia thực chất cũng chỉ quan tâm qua loa, lấy lệ mà thôi.
Chỉ là không để bị chê trách chứ chẳng có sự thật lòng quan tâm.
Trong ngôi nhà to như vậy, cô tựa như một con ốc sên nhỏ, núp trong vỏ của mình, coi đó là vùng an toàn là được.
Sau bữa tối, Khương Dư Dạng lấy sữa nóng dì đưa rồi lên lầu.
Dưới ánh đèn bàn, bóng dáng của cô phản chiếu trên mặt bàn.
Trên bàn bày rất nhiều đồ dùng dạy học, đủ các môn, những trang cô mở ra đầy những dòng kẻ được vẽ bằng bút nhớ và những ghi chú được viết từng nét một, rất ngay ngắn.
Sau khi làm xong bài tập và các tập đề của từng môn, Khương Dư Dạng xem thời khóa biểu rồi bỏ sách vở của những môn học ngày mai vào trong cặp sách.
Ở dưới bàn học của cô có một cái tủ có khóa và chìa khóa cô vẫn luôn mang theo người.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, trải thành một không gian nhỏ ấm áp, vô cùng yên tĩnh.
Khương Dư Dạng mở khóa tủ, cẩn thận lấy quyển nhật ký bên trong ra.
Quyển nhật ký này được mua lúc ngày đầu tiên cô đến Thủ đô ở một cửa hàng văn phòng phẩm, nó còn chứa mật mã khóa đơn giản.
Nhật ký mở ra, bên trong ghi lại vô số tâm tư của cô gái nhỏ.
13/09/2008
“Không cần ngoan như thế.”
26/09/2008
“Ngại quá, bóng rổ cũng không có mắt.”
…
Không có đề tên, nhưng cũng là vết bớt bí ẩn nhất, chỉ cần nhìn thấy là có thể nhớ lại.
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Khương Dư Dạng có chút ảo não, cô cũng giống như những cô gái kia, không kìm lòng được mà dõi theo anh.
Lâm Bình Chi lên trên tầng, thấy cửa phòng cô không đóng kín, gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bà ta cầm lọ cồn khử trùng và tăm bông lấy từ người quản gia, gọi: “Dạng Dạng, đến bôi thuốc nào.”
Lâm Bình Chi vào đột ngột như thế khiến Khương Dư Dạng không khỏi hoảng sợ, cô cuống quýt dọn dẹp mặt bàn, dùng bài thi môn khác che đi quyển nhật ký.
Lâm Bình Chi nghi ngờ: “Sao thế? Cô làm phiền cháu học bài à? Sao mặt mũi khó chịu thế?”
“Không có ạ…” Khương Dư Dạng nắm chặt ngón tay, quay đầu nói: “Chắc vì cháu mải làm bài quá nên không để ý ạ.”
“Ừm.” Lầm Bình Chi quay đi không nhìn nữa, để lọ cồn iod lên trên bàn: “Ngày bôi hai lần, sáng tối để nhanh giảm sưng.”
Lọ thuốc bác sĩ kê vẫn còn để trong cặp sách.
Khương Dư Dạng không từ chối ý tốt hiếm có của Lâm Bình Chi, sau khi đồng ý bèn ngoan ngoãn bôi thuốc.
Đến khi cửa phòng đóng lại, cô chắc chắn đã khóa trái thì nhịp tim mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Cũng may, Lâm Bình Chi không biết đến sự tồn tại của quyển nhật ký này và cũng chưa liếc được tí xíu nào nội dung ở trong đó cả.
Giống như bông hồng ấm áp, cô chỉ muốn để lại cho mình thưởng thức.
Người khác xem qua rồi thì chính là một loại báng bổ.
Rất nhanh đã đến ngày thi tháng.
Hai ngày thi tháng thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, bầu trời tối sầm kèm theo mưa, bao trùm cả phía trên thành phố
Một ngày trước khi thi, Khương Dư Dạng còn cảm thấy trong phòng ngột ngạt, cố ý rời giường mở cửa sổ.
Không ngờ trải qua cả đêm mưa gió bão bùng, cô đã bị cảm, đầu óc nặng trịch, đi trên đường mà cảm thấy người nặng trĩu
Bởi vì bị cảm mà cô đã ngủ quên dù đồng hồ báo thức đã kêu mấy lần.
Nhờ có dì giúp việc gọi cô nên Khương Dư Dạng mới không bỏ lỡ kỳ thi vào buổi sáng.
Nhưng cũng đã không còn sớm, trong nhà chẳng còn ai, trên bàn cơm bày sandwich hâm nóng từ lò vi sóng.
Cô nhanh nhẹn buộc chặt dây giày, một vai đeo cặp sách, thở hồng hộc nói: “Cô ơi, cháu đang rất vội nên không ăn sáng ở nhà đâu ạ.”
Trong lúc Khương Dư Dạng nói chuyện mới thấy cô bị nghẹt mũi rất nặng, giọng nói khàn khàn như được đánh bằng giấy nhám vậy.
Dì khuyên: “Ôi chao, Dạng Dạng, có vẻ như cháu bị cảm rồi, uống ít thuốc ở nhà rồi hắng đi.”
“Không cần đâu ạ, buổi tối cháu về sẽ uống sau ạ.” Khương Dư Dạng vừa nói vừa cầm ô, dần dần chạy đi xa.
Cơn mưa to xối xả, cả thành phố bị trận mưa cuốn trôi, bên đường chất đống lá vàng rụng.
Cuối cùng cũng chen lên được xe buýt, Khương Dư Dạng cũng bất chấp trước sau hai bên, lắc lư trong chiếc xe với tốc độ không ổn định, nắm chắc lấy tay vịn của xe.
Trước cửa trường chuyên trực thuộc đại học có rất nhiều cửa hàng ăn sáng, cô mua hai cái bánh bao nhét vào trong cặp sách, lại lấy sữa đậu nành nóng hổi rồi mới xoay người tiến vào sân trường.
Lớp 10a2 ở ngay trên tầng hai, cô leo qua hành lang, chợt nghe thấy tiếng sách ở hành lang.
Không ít học sinh đều cầm sách ngữ văn để ôn tập và chuẩn bị cho kì thi sắp đến.
Một phòng thi có ba mươi bàn, bàn của cô đã được chuyển ra hành lang.
Gió lạnh thổi vù vù, cô lại bị lạnh mà hắt xì một cái, chỉ có thể dùng sữa đậu nành trong tay làm ấm.
Cách thời gian thi còn có một tiếng, Khương Dư Dạng mang chiếc ghế xuống cuối lớp, cảm nhận sự ấm áp do đông người mang lại.
Cô đã thuộc hết mấy bài thơ cổ từ tối hôm qua, bây giờ chỉ cần xem lại những phần còn thiếu sót trong các đề bài rồi xem lại một lượt những bài văn đã từng viết.
Tưởng Việt Linh ngồi ở hàng cuối cùng, khoác đồng phục rộng thùng thình, hai tay đều đặt trong ngăn kéo.
Có người đẩy khuỷu tay cô ta xuống: “Lão Chu đến kìa.”